Trong lòng Cố Khinh Âm trào dâng cảm giác hổ thẹn, bởi nàng có thể tưởng tượng được tư thái thanh nhã đứng thổi sáo dưới ánh trăng của Thượng Quan Dung Khâm lúc này, còn nàng lại đang mở lớn hai chân nằm dưới thân Kỷ Trác Vân mặc hắn vần vò.
Hai mắt nàng cay cay, trong cơ thể dâng lên khoái cảm cấm kỵ bí ẩn. Khoái cảm ấy trong nháy mắt nuốt chửng lấy nàng, khiến nàng trầm luân.
Kỷ Trác Vân quỳ xuống, thân dưới phát lực, nhục bổng to dài đỉnh thật sâu vào trong thân thể của nàng. Nơi mẫn cảm nhất bị hung hăng nghiền ép, Cố Khinh Âm thét lên, cuồng loạn lắc đầu, mái tóc đen xõa tung trên chiếc gối trắng.
“Bên trong nàng vừa trơn vừa chặt, ahh......” Kỷ Trác Vân chậm rãi lui ra ngoài, rồi lại lần nữa đi sâu vào trong, thở dốc nói: “Thật khiến người ta không kiềm được.”
Hai bầu vú lớn của nàng không ngừng nảy lên trước mắt Kỷ Trác Vân. Hắn bèn cúi người ngậm lấy một bên, mút mạnh hai cái, “Thật lẳng lơ.”
“Nha...... Ah......” Cố Khinh Âm nhíu mày, uốn éo người, “Kỷ Trác Vân, chàng muốn làm thì làm nhanh lên, nói nhiều vậy làm gì, ah......”
Kỷ Trác Vân cong môi, “À? Hóa ra nàng chê ta chậm?”
Hắn nâng chân nàng lên cao hơn, phần eo đột ngột phát lực, nam căn ra vào thần tốc, chỗ giao hợp của hai người vang lên tiếng nước vang dội trong đêm tối.
Nam căn của hắn như thanh kiếm sắc, tách tầng tầng mị thịt, đi vào thẳng hoa tâm.
Tiều huyệt của nàng ngậm chặt nam căn thô to của hắn, mị thịt bên trong tựa như vô số cái miệng nhỏ mút lấy thân gậy, sảng khoái đến mức khiến đùi hắn phải căng lên, mỗi một lần rút ra cũng làm trán hắn nổi đầy gân xanh.
“Ah...... Ah...... Quá nhanh......” Trong huyệt nàng tuôn ra từng dòng xuân thủy, hoa tâm như sắp bị hắn phá nát, lầy lội đầy nước, khoái cảm chồng chất, cần nhanh chóng tìm được đường ra.
“Thoải mái không? Hử?” Kỷ Trác Vân nhìn đôi mắt mờ mịt của nàng, trong lòng mềm nhũn, hạ thân vẫn hoạt động liên tục, “Trả lời ta, Khinh Âm.”
“Ừm......” Nàng thừa nhận theo bản năng, thân thể giống như một chiếc thuyền nhỏ chìm nổi trong bể dục, “Ah...... Ah...... Không cần......”
Trong lòng Kỷ Trác Vân khẽ động, khí huyết dâng trào, luật động ngày càng mạnh mẽ. Chỗ giao hợp của hai người vang lên tiếng nước bì bõm, dâm thủy bắn tung tóe, đại nhục bổng không biết thoả mãn tiến vào rồi lại rút ra.
Tiểu huyệt của Cố Khinh Âm bắt đầu co rút kịch liệt, mị thịt cắn chặt lấy quy đầu của hắn, siết lấy thân gậy đang ngọ nguậy không ngừng.
Đúng lúc này, tiếng sáo đột ngột cất cao, làn điệu vang vọng trong trời đêm, quấn lấy gió đêm lạnh buốt rơi vào tai Cố Khinh Âm.
Tiếng thở dốc của nàng ngày càng nặng nề, trái tim thắt chặt lại. Nàng chẳng thể nghĩ gì được nữa, tiếng rên rỉ dần biến thành tiếng nức nở nghẹn ngào.
Kỷ Trác Vân bỗng nhiên ngừng động tác, nhìn nàng. Dưới ánh trăng, hai mắt nàng mơ màng, sắc mặt ửng đỏ, làn da trắng nõn phiếm hồng, đôi mắt đen như bảo thạch nghi hoặc hắn.
Cố Khinh Âm đang ở ranh giới bùng nổ thì Kỷ Trác Vân bỗng nhiên dừng lại. Thân thể nàng như bị treo giữa không trung, lên không được xuống cũng chẳng xong, làm nàng khó chịu đến phát khóc.
“Gọi tên ta.” Kỷ Trác Vân ra lệnh.
Thực ra hắn cũng không dễ chịu, suýt chút nữa đã bắn ra, nhưng rõ ràng nữ nhân dưới thân đang bị tiếng sáo làm nhiễu loạn, nên hắn đành phải nghiến răng nhẫn nhịn.
Cố Khinh Âm vừa hổ thẹn vừa giận, nhưng thân thể lại không thể rời khỏi hắn. Nàng siết chặt ga giường, ép mình không được mở miệng.
Kỷ Trác Vân chờ chốc lát vẫn không thấy động tĩnh gì, chỉ thấy nàng cắn chặt môi, thần sắc quật cường.
Ngay lập tức, hắn nâng nàng lên, cứ để hạ thể hai người tương liên bước đến bên cửa sổ.
Cố Khinh Âm bị hắn ôm trong ngực, eo đàng phải nâng lên, tay chân bám lấy người hắn. Mỗi bước đi của hắn, nhục bổng thô to lại cọ xát trong nhục huyệt của nàng. Chỉ vài bước ngắn mà nàng đã bị khiêu khích, thân thể bắt đầu run rẩy.
Hắn đặt nàng ngồi lên chiếc tủ thấp trước cửa sổ, kéo hai chân nàng ra, hạ thân đẩy mạnh một cái.
“Chàng làm cái gì...... Ah......” Lúc đầu Cố Khinh Âm còn vô cùng xấu hổ và giận dữ, sau đó trên mặt hiện lên vẻ kinh hoảng.
Đôi mắt đen nhánh của Kỷ Trác Vân nhìn thẳng vào nàng, trong mắt có mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, “Ngồi đây không phải nghe tiếng sáo sẽ càng rõ hơn sao?”