Kỷ Trác Vân chưa nói xong, phần hông đã bắt đầu dụng lực, nhục bổng to dài nhanh chóng ra vào trong cơ thể Cố Khinh Âm, khiến dâm thủy văng tứ phía. Vì va chạm quá nhanh mà chỗ giao hợp của hai người còn tạo ra bọt nước trắng, xương mu dán sát vào nhau.
Cố Khinh Âm còn chưa kịp tiêu hóa hết lời nói của hắn đã buộc phải thừa nhận một cuộc vui mới. Nàng buộc phải hét lên một tiếng, khoái cảm dâng lên như thủy triều mãnh liệt, giọng điệu run rẩy, “Kỷ Trác Vân...... Chàng...... Ah......”
“Thế nào? Có phải nghe rõ hơn rồi không, ân?” Hạ thân của Kỷ Trác Vân tiếp tục cắm rút.
Hai tay Cố Khinh Âm chống lên mặt tủ, những điểm mẫn cảm trong huyệt đều bị nam căn cọ qua một lượt, nhưng hắn vẫn chậm chạp không cho nàng thỏa thích. Cứ đến lúc nàng chuẩn bị lên cao trào thì hắn lại thả chậm, sau đó lại bắt đầu một vòng luật động điên cuồng.
Tiếng sáo ngoài cửa sổ lúc cao lúc thấp, lúc nhanh lúc chậm, giúp nàng tỉnh táo trong lúc thân thể chìm đắm trong dục vọng. Cố Khinh Âm giãy giụa trong ranh giới sắc dục, “Em không chịu nổi...... Trác Vân, em, ah......”
“Không chịu nổi? Nàng không chịu nổi tiếng sáo, hay là ta?” Hắn chậm rãi cúi người thầm thì bên tai nàng.
Cố Khinh Âm co người lại, cắn chặt cánh môi, không nói chuyện.
Kỷ Trác Vân bỗng nhiên dừng động tác, như đang chờ phản ứng của nàng, ánh mắt lưu luyến trên đường cong lả lướt tuyệt đẹp của nàng.
Hai chân Cố Khinh Âm quấn chặt lấy eo hắn, nửa người trên dựa vào ngực hắn, tiểu huyệt ngậm lấy nhục bổng to dài.
“Muốn sao?” Hắn vẫn đang cúi đầu, ánh mắt sáng trong, “Nàng muốn ta tiếp tục đúng không?”
Mặt Cố Khinh Âm nóng bừng, nghiến răng nói: “Kỷ Trác Vân, chàng không nên quá phận...... Ah......”
Kỷ Trác Vân đột ngột rút ra khỏi thân thể nàng, nam căn to dài dính đầy nước, nhỏ tí tách xuống nền gạch xanh.
Hắn lưu loát lật người nàng lại, để mặt nàng hướng ra ngoài cửa sổ, quỳ trên mặt tủ. Hắn tách bờ mông đầy đặn của nàng ra, để dục căn xông thẳng vào trong.
Cảnh trí u ám ngoài song cửa sổ ánh vào đáy mắt Cố Khinh Âm, ánh trăng sáng ngời, tiểu đình, núi giả, con đường đá cuội quanh co, và có một bóng người cao to trác tuyệt đứng ở hành lang đối diện.
Nước mắt nàng đột ngột chảy xuống, hai bầu ngực nàng nằm trọn trong lòng bàn tay Kỷ Trác Vân, mặc hắn đùa giỡn, tiểu huyệt được nhục bổng của hắn lấp đầy, kết hợp không có một khe hở. Thân thể nàng hãm sâu trong dục vọng, khiến nàng không thể kiểm soát nổi nữa......
“Trác Vân, “ Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Em muốn chàng...... muốn chàng “yêu” em......”
“Khinh Âm......” Kỷ Trác Vân mút lấy cần cổ mềm mại của nàng, tình cảm dâng trào. Hắn không muốn ép nàng phải nói ra, nhưng điều hắn không thể chịu nổi nhất là, nàng đang nằm dưới thân hắn, dục long của hắn còn đang chôn thật sâu trong cơ thể nàng, mà nàng lại nghĩ về người khác. Hắn hy vọng nàng chỉ thuộc về hắn.
Cố Khinh Âm lắc đầu, nàng không muốn nghe gì cả, cũng không muốn thấy gì cả, chỉ muốn hoàn toàn thuận theo dục vọng. Đó chính là thứ nàng muốn nhất lúc này.
Trán Kỷ Trác Vân toát đầy mồ hôi, cắn chặt môi không cho tiếng rên rỉ tràn ra ngoài. Dục long bị mị thịt của nàng xoắn càng ngày càng chặt, khiến huyết dịch toàn thân hắn dâng trào, khoái cảm tích lũy tới cực hạn, thần kinh căng thẳng. Hai tay hắn vịn eo nàng, hết lần này tới lần khác hung hăng luật động.
“Khinh Âm, để ta yêu nàng, “ Trong thời khắc điên cuồng nhất, hắn nói như vậy: “Dù thế nào, ta cũng sẽ ở bên nàng.”
Xương cụt truyền tới khoái cảm mãnh liệt làm hắn không cầm giữ nổi nữa, hắn gầm nhẹ một tiếng, bắn vào nơi sâu nhất trong cơ thể nàng. Kỷ Trác Vân ôm chặt lấy nàng, để nửa người dưới của hai người dán chặt vào nhau, tất cả tinh dịch nóng bỏng đều đổ trong tử cung của nàng.
Lúc hắn lên cao trào, thân thể nàng cũng run lên kịch liệt, cao triều như cuồng phong bão táp trong nháy mắt quét sạch thân thể nàng, khiến nàng chẳng thể suy nghĩ, chẳng còn hơi sức đâu để hít thở, cũng không thể kiềm chế nổi tiếng rên rỉ kiều mị. Xuân thủy trào ra xối ướt nhục bổng của hắn, rồi chảy dọc theo bắp đùi hắn xuống đất......
Trước mắt nàng mơ hồ, không nhìn rõ gì nữa......