Tang lễ của Hoắc lão gia diễn ra ba ngày liên tiếp, đến lúc chôn cất, Trình Chấn Dạ cũng không tới dự.
Hắn vô tâm tới vậy...
“Cậu Trình, mọi thủ tục đưa tiễn Hoắc lão gia đã kết thúc cả rồi.”
Dục Sơ đặt lên bàn làm việc hắn một tập văn kiện rồi nói tiếp, “Ôn quản gia chuyển lời, nhờ tôi đưa cho cậu Trình cái này.”
“Tôi biết rồi.”
Dục Sơ thấy không còn việc gì nữa liền cúi người rời khỏi phòng.
Trình Chấn Dạ nhìn bóng lưng khuất dần của Dục Sơ rồi lại nhìn tập văn kiện hồi lâu, nhưng không hề mở ra xem. Đồng hồ tích tắc trôi qua một tiếng, hắn tiện tay cất tập văn kiện vào trong ngăn kéo rồi cũng rời khỏi.
Hôm nay Thẩm Tuyên có đến nhà nên hắn không về nhà lúc này, để không gian riêng cho Uyển Nhiên và Thẩm Tuyên trò chuyện. Hắn cũng cần phải suy nghĩ lại xem có nên tiếp tục đặt lại quy định không cho người phụ nữ nào bước chân lên tầng này trừ cô không, nhưng tình hình hiện tại hai cô gái đó đã trở nên thân thiết rồi, nếu làm như thế sẽ gây khó xử cho Uyển Nhiên.
Đặt chiếc cốc rỗng xuống bàn, Trình Chấn Dạ ngả người dựa vào thành sô pha dáng vẻ trầm lặng. Những ngày nay không biết vì sao, trong lòng hắn vẫn cứ nặng trĩu.
“Lâu lắm rồi cậu mới gọi tôi đến đây nhỉ, lần này đã chịu chia sẻ rượu ngon với tôi rồi à?”
Giọng nói của Tạ Nhân Phi vang lên, người cũng xuất hiện sau vài giây.
Rủ anh uống rượu, nhưng anh luôn là người bị chuốc say, còn hắn vẫn cứ dửng dưng như uống nước vậy.
“Cậu thích uống loại nào thì cứ tùy ý.”
Tạ Nhân Phi hứng thú nhìn tủ rượu đa dạng sắc thái trước mặt, toàn những loại cao cấp đắt tiền, loại nào cũng quý như nhau, chọn bừa một loại là được.
“Có loại nào uống mãi không say không? Cậu biết tửu lượng tôi kém hơn cậu mà.”
“Thế thì đừng uống làm gì.”
Anh chỉ đùa chút thôi, hắn sao lại nghiêm túc thế chứ.
Tạ Nhân Phi nhìn dáng vẻ của hắn rồi cũng không nói gì nữa, anh biết trong lòng hắn bây giờ hẳn vẫn đang bối rối lắm. Người bố đáng hận của hắn đã qua đời rồi, nhưng có lẽ khúc mắc trong lòng thì vẫn còn đó.
“Thật sự Hoắc lão gia đã để lại toàn bộ tài sản cho Kiều Nhược Tuyết đó sao? Cậu tính làm sao với cô ta? Dù gì cũng không thể để cho cô ta vui vẻ ôm trọn số tiền đó sống hạnh phúc đến cuối đời chứ?”
Con người sống trên đời làm việc xấu ai mà chẳng phải trả giá, chỉ là không biết đến quá sớm hay quá muộn thôi. Và tất nhiên hắn không thể dễ dàng để yên cho Kiều Nhược Tuyết được.
“Mục đích cô ta nhẫn nhịn đến ngày hôm nay cũng chỉ vì số tài sản đó thôi.”
“Nhưng bây giờ cô ta đã có được nó rồi còn gì?”
“Thế thì chưa chắc.”
Tuy hắn không cần số tài sản đó làm gì, nhưng cũng đừng mơ hắn để yên cho chúng rơi vào tay Kiều Nhược Tuyết.
Tạ Nhân Phi gật gật đầu, có hắn đứng ra giải quyết thì cần gì phải lo nữa.
“À phải rồi, mọi việc ở công ty đã giải quyết xong, Uyển Nhiên có thể trở lại bất cứ lúc nào. Cậu về nói với cô ấy khi nào sẵn sàng rồi thì bảo tôi nhé.”.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
“Được.”
Cô đã sẵn sàng từ lâu rồi, chỉ có hắn hay kiếm cớ cho cô trì hoãn lại thôi.
Bảy giờ tối, Trình Chấn Dạ trở về nhà vừa kịp giờ cơm. Có lẽ ngồi với Tạ Nhân Phi uống hơi nhiều rượu nên trên người có mùi rượu, Uyển Nhiên vừa nhìn đã tinh ý nhận ra ngay. Hắn thì không có chuyện bị say, nhưng mà uống nhiều quá cũng không tốt.
Nhân lúc hắn đi tắm cô đã âm thầm nấu canh giải rượu, rồi bắt hắn uống hết bằng được mới thôi.
“Em bắt đầu xem anh như con mình rồi đấy à?”
“Ai bảo anh khiến em lo lắng vậy chứ.”
Là ai lo lắng cho ai mới đúng nhỉ?
Hắn đưa tay ra kéo cô về phía mình rồi mới nghiêm túc hỏi nhỏ, “Em muốn lo lắng không? Chi bằng chúng ta sinh một đứa, cảm giác sẽ chân thật hơn nhiều.”
“Anh... nói gì vậy chứ...”
Uyển Nhiên cố né tránh ánh mắt như lửa đốt kia, muốn đẩy hắn ra nhưng không được.
“Em không hiểu thật hay là cố tình không hiểu?”
“Em không biết...”
Cô bất chợt mím môi để không phải phát ra tiếng cười, rõ ràng là trong lòng cô đang phấn khích hơn những gì đang thể hiện bên ngoài.
Là thích lắm nhưng còn tỏ vẻ!
Có qua được mắt hắn hay không?
Bàn tay lớn của hắn đặt ở eo cô đột nhiên bóp nhẹ, làm cô không kịp đề phòng vì nhột mà thốt lên một tiếng.
“Trình Chấn Dạ!”
“Anh nghe.”
Gương mặt của cô bỗng nhiên đỏ ửng nhìn gương mặt điển trai kia đang không ngừng mê hoặc chính mình.
Cô đang mắng hắn đó, hắn đáp lại như thế làm gì...
Trình Chấn Dạ lại nổi hứng muốn trêu chọc cô gái này rồi.
“Em nói đi.”
“Nói gì cơ...”
Nói gì cũng được, hắn đều muốn nghe.
Hắn nhịn cười, nhưng đối mặt với sự đáng yêu của Lộ Uyển Nhiên thì khóe môi không tự chủ được mà khẽ cong lên.
“Em cứ nhìn anh bằng ánh mắt đó thì anh phải làm sao đây hả?”
Cô cũng ý thức được rằng mình nhìn hắn lộ liễu như vậy liền xấu hổ cụp mắt, đồng thời đưa tay che mắt hắn lại.
Hắn cũng nhìn cô như thế còn gì, như là thôi miên khiến cô nhìn theo vậy.
“Anh đúng là chẳng đứng đắn gì cả...”
“Anh mà không đứng đắn thì trên thế giới này chẳng còn người đàn ông nào tốt nữa rồi.”
“Tự luyến quá mức!”
Cô trề môi đẩy nhẹ hắn ra.
Từ ngày ở bên hắn tới giờ, mức độ tự luyến của hắn lấn át cả cô luôn rồi.
Và cũng chỉ có người tự luyến mới ở với nhau được thôi, đều như nhau cả!
“Phải rồi, mọi chuyện bên Ảnh Thị đã giải quyết xong xuôi, Tạ Nhân Phi bảo em có thể quay trở lại tiếp tục công việc.”
“Thật sao?”
Mỗi lẫn nhắc tới chuyện này xem cô vui chưa kìa.
“Còn nữa...”
Trình Chấn Dạ nheo mắt đầy ý cười cưng chiều vuốt nhẹ tóc cô, “Em có thể suy nghĩ thêm một chút về chuyện anh nhắc tới lúc nãy.”
“Hả...”
Uyển Nhiên bắt đầu có hơi hoang mang nhìn theo bóng lưng cao ngạo của hắn rời khỏi phòng, ngẩn người một lúc.
Là chuyện gì cơ...