Tang lễ của Hoắc lão gia diễn ra rất long trọng, xuyên suốt cả một đêm. Sự ra đi của Hoắc Lâm là một điều hết sức đột ngột không ai ngờ đến, nhiều người đoán rằng là do bệnh tim tái phát, nhưng sự thật thì nó chỉ là một trong những nguyên nhân.
Nói không ngoa, nhưng hôm nay trông có vẻ còn náo nhiệt hơn cả lúc tổ chức tiệc mừng thọ nữa.
Không phải những giọt nước mắt giả tạo, thì cũng là những người mang lòng tham không đáy.
Ngoại trừ những người có mối quan hệ lâu năm như Ôn quản gia và những lão làng cổ đông của nhà họ Hoắc thì còn lại đều xem như đến cho có lệ.
Và cả Kiều Nhược Tuyết...
Đã là giữa đêm, biệt phủ nhà họ Hoắc vẫn thắp đèn sáng trưng cả một vùng, khách đến thăm viếng cũng ngày một đông. Lúc này Trình Chấn Dạ cũng đến, ngay cả Tạ Nhân Phi cũng bị hắn kéo theo.
Là Uyển Nhiên đã bảo hắn dành một chút thời gian đến đây, không phải do cô khuyên nhủ thì có lẽ hắn cũng đã không có mặt ở đây vào giờ này rồi.
Nhanh nhanh một chút, hắn phải trở về với cô ngay, khuya rồi hắn thật sự không nỡ để cô ở nhà một mình.
“Đêm hôm khuya khoắt mà bước vào Hoắc Gia thế này, lạnh cả sống lưng.”
Tạ Nhân Phi xoa xoa hai tay thẳng thắn buông ra một câu, cũng không biết là nói đùa hay thật nữa.
Trình Chấn Dạ thì không nói gì, suốt dọc đường đến đây hắn đã không nói một lời nào. Không rõ trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì nhưng sắc mặt có vẻ trông rất khó coi.
Bước vào sảnh lớn, nơi tang lễ đang diễn ra, mọi người thay phiên nhau vái lạy. Ở giữa linh đường, Kiều Nhược Tuyết trong chiếc váy đen dài ngồi cạnh cỗ quan tài khóc lóc vô cùng thảm thiết, người ngoài nhìn vào lại thấy hết sức thương tâm.
“Giả tạo quá rồi.”
Tạ Nhân Phi nhíu mày nhìn bộ dạng của cô ta cảm thán một câu từ tận đáy lòng.
Tỏ vẻ đáng thương thì không ai sánh bằng, nhưng một giọt nước mắt cũng không rơi nổi thì quá là kém cỏi.
Trình Chấn Dạ nhìn di ảnh trắng đen trước mặt, đôi mắt lạnh lẽo khiến người đứng bên cạnh cũng có thể cảm nhận, đáng sợ đến toát mồ hôi.
Dùng đầu gối hắn cũng có thể nhìn ra được tất thảy mọi việc.
Năm xưa Hoắc Lâm vì người phụ nữ không từ thủ đoạn này mà nhẫn tâm giết chết mẹ của hắn, và bây giờ ông lại bị chính người phụ nữ ấy hại chết, đây chính là quả báo cho mọi việc ông đã làm còn gì?
Nhưng hắn vẫn không cam tâm, chết như thế này đối với ông chẳng phải quá dễ dàng rồi hay sao?
“Đại thiếu gia... cậu tới rồi sao.”
Ôn quản gia bước đến, thấy sự xuất hiện của hắn đã khiến gánh nặng trong lòng bớt đi một phần nào. Ít ra hắn không phải từ mặt mà ngay đến cả tang lễ của bố mình cũng không đến tham dự.
Kiều Nhược Tuyết diễn nhập tâm đến nỗi, vừa quay lại thấy hắn thì ngay lập tức ngất lịm đi. Ôn quản gia liền gọi người đưa cô ta về phòng.
Việc đã đến nước này rồi, còn bày ra những trò như thế làm gì không biết.
“Đại thiếu gia, cậu có thể nể mặt vào trong này với tôi một lúc được không?”
Trình Chấn Dạ nhìn sang Tạ Nhân Phi bảo anh đứng đợi một lúc rồi cùng quản gia vào trong thư phòng.
Ôn quản gia khép cửa lại rồi đưa cho hắn một tờ giấy được gấp nếp gọn gàng, “Đây là thứ tôi lấy được từ trong túi áo của lão gia sau khi cấp cứu không thành và tim đã ngừng đập. Có vẻ như là di chúc, nhưng là đề tên của phu nhân, tôi không hiểu lắm...”
Hắn không cầm lấy, cũng không đọc một chữ nhưng thừa biết nội dung bên trong là gì.
“Có gì mà không hiểu, có tên vị phu nhân đó thì ông cứ trực tiếp đưa cho cô ta là được.”
“Nhưng mà đại thiếu gia...”
“Nếu như ông đã chọn cách tìm gặp riêng tôi và nói chuyện thì trong lòng ông đã có đáp án rồi. Chuyện ở đây tôi không có hứng thú cũng không muốn dính dáng đến, ông theo Hoắc Lâm lâu như vậy ắt sẽ biết giải quyết như thế nào. Về người phụ nữ kia, ông quyết định thế nào thì tùy, còn tôi sẽ có cách của riêng tôi.”
Ôn quản gia nhìn hắn có chút hổ thẹn mà cúi đầu.
Hắn là Trình Chấn Dạ mà, việc gì phải nghi ngờ vậy chứ.
“Sau khi tang lễ của lão gia kết thúc tôi sẽ đưa cái này cho phu nhân.”
Có đưa hay không đối với hắn cũng chẳng quan trọng, còn đối với Kiều Nhược Tuyết cùng lắm chỉ thêm điều khẳng định mà thôi.
Trình Chấn Dạ không nói gì nữa mà rời đi, không nán lại thêm lúc nào nữa mà gọi theo Tạ Nhân Phi trở về.
Ai nói hắn vô tâm bất hiếu thì đành chịu, hôm nay hắn đến đây là đã quá đủ lễ nghĩa rồi.
...
Ngồi trong thư phòng, không bật đèn, chỉ có ánh trăng tàn ngoài cửa sổ chiếu vào. Đã ba giờ sáng rồi, giờ này cũng không biết là muộn để ngủ hay sớm để bắt đầu ngày mới nữa.
Chỉ mới sáng hôm qua thôi Hoắc Lâm cũng đã tới tìm hắn, tất nhiên là tìm gặp Uyển Nhiên trước rồi mới tới chỗ hắn. Hắn biết điều đó, nhưng cô không nhắc gì tới việc này nên hắn cũng không hỏi.
Biết trước sẽ có chuyện xảy ra nhưng hắn cũng không ngờ lại xảy ra nhanh đến vậy. Cũng có nghĩa là mọi chuyện sắp kết thúc rồi.
“Anh về lúc nào vậy, sao anh không về phòng ngủ...”
“Sao em lại ra đây?”
Trình Chấn Dạ nghe tiếng nói mới ngước lên, lúc cô mở cửa phòng hắn cũng không hề hay biết.
“Mở mắt ra không thấy anh đâu, có chút không quen không ngủ lại được nữa. Em muốn xuống uống nước thì thấy cửa thư phòng hơi hé ra, hóa ra anh đã về rồi.”
“Anh xin lỗi.”
Hắn bước đến đỡ cô. Là vì hắn không muốn đánh thức cô nên mới ở thư phòng thế này, thế mà lại...
Rót cho cô một cốc nước rồi hai người trở về phòng ngủ. Bây giờ mới thấy giờ này vẫn còn thích hợp để đi ngủ mà.
“Mọi chuyện vẫn ổn chứ?”
“Không sao, em đừng lo.”
Hắn ôm chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu an ủi.
Hắn biết cô vẫn sẽ có cảm giác bất an, nên lúc này hắn biết mình phải luôn ở cạnh mỗi khi cô cần. Như vậy cô sẽ không cảm thấy lo lắng nữa, và hắn cũng an tâm hơn nhiều phần.
Chỉ cần có hắn ở đây, cô không cần phải bận tâm điều gì khác.