Thời gian này Uyển Nhiên lại còn mắc chứng trầm cảm càng khiến cho mọi người lo lắng hơn. Mỗi người đều thay phiên nhau trông chừng để mắt tới cô mọi lúc, sợ rằng trong một phút giây sơ suất nào đó cô sẽ suy nghĩ không thông.
Trình Chấn Dạ cũng một lần nữa vì cô mà phá lệ, để cho Thẩm Tuyên vào nhà. Hai người đều là phụ nữ, đều là người có mối quan hệ đặc biệt với Lộ Nam Hàng nếu để Thẩm Tuyên trò chuyện với cô có lẽ sẽ khả quan hơn phần nào.
“Chấn Dạ, đã mấy ngày cậu không ngủ rồi vậy?”
Tạ Nhân Phi lộ rõ sắc mặt lo lắng bước đến cạnh bàn làm việc của hắn. Anh chưa bao giờ nhìn thấy một Trình Chấn Dạ mệt mỏi thế này cả, chẳng phải là không có chuyện gì có thể hạ gục được hắn hay sao.
Trình Chấn Dạ chỉ luôn lo lắng cho Uyển Nhiên mà không quan tâm đến việc người khác cũng rất lo lắng cho mình. Mỗi lần hỏi đến hắn cũng chỉ nhàn nhạt trả lời một câu cho qua. “Tôi không sao.”
Vừa phải nghĩ cách chữa bệnh cho cô lại còn phải giải quyết chuyện của tòa nhà thì không kiệt sức làm sao được. Mà cũng không hiểu sao công việc của hắn dạo gần đây lại chất đống như núi, nếu là trước kia thì một mình Dục Sơ cũng có thể thay hắn giải quyết ổn thỏa, chẳng cần hắn phải động tay vào.
Tạ Nhân Phi cũng hết lời khuyên bảo nhưng vô dụng, tính tình của hắn thế nào không phải không biết, ngoại trừ Uyển Nhiên thì không ai khuyên nổi. Nhưng với tình hình của hai người họ hiện giờ thì cái nào cũng khó!
Dục Sơ gõ cửa rồi bước vào trong.
“Cậu Trình, Ôn quản gia đến nói là, Hoắc lão gia bệnh tim tái phát đã nhập viện rồi.”
Trình Chấn Dạ không ngẩn đầu lên mà chỉ “Ừm” một tiếng. Cũng chẳng phải việc gì liên quan tới hắn, hắn bây giờ không cần thiết phải quan tâm đến tình hình gia quyến bên đó thế nào.
Tạ Nhân Phi thấy hắn không phản ứng gì nhiều cũng không cảm thấy làm lạ. Có khi đó là quả báo Hoắc Lâm nhận được cũng nên, đến cũng hơi muộn rồi đó.
“Chắc là bị cô vợ nhỏ Kiều Nhược Tuyết chọc tức lên chứ gì. Dạo này tôi thấy cô ta có vẻ huênh hoang lắm, chắc là thèm khát tài sản nhà họ Hoắc tới phát điên rồi, đến cả lão già kì cựu Hoắc Lâm cũng chịu không nổi nữa cơ mà.”
Và tình hình của Uyển Nhiên bên này chắc là cũng đúng ý cô ta lắm.
Kiều Nhược Tuyết đó sớm muộn gì quả báo cũng sẽ đến với cô ta thôi.
“Cậu chủ không hay rồi, không thấy cô chủ đâu nữa.”
Quản gia vội vàng đi vào gấp gáp thông báo, phía sau đó là Thẩm Tuyên với vẻ mặt bất an.
“Gì cơ?”
“Lúc nãy bụng tôi hơi khó chịu nên vào nhà vệ sinh một lúc, lúc quay ra thì đã không còn thấy Uyển Nhiên trong phòng nữa…”
Quản gia tiếp lời Thẩm Tuyên, “Vì có cô Thẩm nên chúng tôi cũng an tâm phần nào, người nào làm việc của người nấy nên mới không chú ý tới cô chủ, thật xin lỗi cậu chủ!”
Trình Chấn Dạ đứng dậy, nhìn đồng hồ bây giờ đã hơn bốn giờ chiều rồi, trong lòng cũng không khỏi khẩn trương.
“Mọi người chia ra tìm xung quanh đây, buộc phải tìm thấy cô ấy trước khi trời tối, có chuyện gì thì báo cho tôi ngay lập tức.”
Nói rồi hắn cầm lấy chìa khóa xe trên bàn rồi vội rời đi, mọi người cũng không chậm trễ nữa mà chia nhau ra đi tìm.
Cô đang trong tình trạng như vậy, rốt cuộc là có thể đi đâu?
Trình Chấn Dạ vừa đi vừa tìm dọc đường nhưng không thấy, đến nơi lưu giữ tro cốt của Lộ Nam Hàng cũng không, bất giác trong mắt thoáng qua một nỗi bất an nhưng không bao giờ từ bỏ.
Trời cũng đã sầm tối lại rồi, bên phía Tạ Nhân Phi cũng chưa có tin tức gì.
Hắn dựa vào thành ghế rồi lại bắt đầu suy nghĩ, những nơi cô có thể đến còn những nơi nào nữa? Hắn không tin là cô sẽ rơi vào vòng xoáy tiêu cực mà suy nghĩ không thông đâu.
Đạp mạnh chân ga, chiếc xe một lần nữa phóng nhanh trên đường cao tốc.
Dừng trước một căn nhà nhỏ cũ kỹ, Trình Chấn Dạ theo linh tính bước vào trong. Nhìn thấy một cánh cửa bị mở toạc ra, hắn bỗng chốc cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn một chút.
“Lộ Uyển Nhiên.”
Hắn bước nhanh đến, cô gái đang ngồi bên cạnh chiếc đàn sờn cũ vừa quay lại đã bị hắn ôm chầm lấy, rất chặt.
Thời khắc này hắn như đã trút hết mọi gánh nặng rồi vậy, cảm giác vừa rồi thật đáng sợ, nhưng may mắn lại đem trở lại cho hắn một cảm giác quen thuộc của trước kia.
Đây cũng là phản ứng đầu tiên của Uyển Nhiên sau bao ngày ngơ ngẩn.
“Em xin lỗi…”
“Không sao cả, không phải lỗi của em.”
Ở trong vòng tay quen thuộc của hắn, cô như một đứa trẻ òa khóc.
Đúng vậy, có chuyện gì thì hãy khóc một trận thật lớn, khóc xong rồi mọi chuyện đều sẽ ổn thôi. Vẫn còn có hắn ở đây, hắn vẫn luôn ở bên cô.
Hắn nhìn mọi thứ xung quanh căn nhà rồi mới hỏi cô, “Vậy thì đem mọi thứ ở đây về nhà nhé?”
“Không cần đâu, cứ để lại đây đi… em sẽ thường xuyên về đây.”
“Được.”
Nãy giờ hắn cũng suýt quên mất, phải nói cho Tạ Nhân Phi và mọi người đã tìm thấy cô rồi, bảo mọi người không cần lo lắng.
Bây giờ trời cũng đã tối, đã nhiều ngày không ăn được một bữa ngon lành nên hắn đưa cô đến một nhà hàng gần đó. Tâm trạng cô chỉ khá hơn một chút thôi, nhưng vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận được sự thật. Và cô cũng không muốn khiến cho mọi người lo lắng nữa, cô cũng tin anh trai vẫn luôn ở bên cạnh mình mà.
Suốt bữa tối Trình Chấn Dạ rất chăm chỉ gắp thức ăn cho cô, hết món này đến món khác, trên đĩa của cô không lúc nào trống món cả.
“Anh cũng đừng chỉ gắp cho mỗi em, anh cũng ăn đi. Xin lỗi, gần đây vì chuyện của em đã khiến anh lo lắng rồi.”
“Đừng có nói xin lỗi với anh. Không lo cho em thì anh lo cho ai đây?”
Việc của hắn bây giờ là ở bên cô, khiến cô vui vẻ trở lại. Hắn cũng chỉ cần có thế thôi.
Uyển Nhiên cúi đầu khẽ nở nụ cười.
Mấy ngày nay cô đã suy nghĩ rất nhiều, cô không phải chỉ còn lại một mình, cô còn có hắn, còn Thẩm Tuyên nữa… Có lẽ điều mà Lộ Nam Hàng mong muốn không phải nhìn thấy cô mất sức sống như vậy.
“Trình Chấn Dạ, em yêu anh.”
Đó là một lời cảm ơn.
Và hắn chỉ nhận từ cô lời cảm ơn này, không nhận lời cảm ơn nào khác nữa.
Vậy là tốt rồi, qua một thời gian nữa mọi chuyện sẽ trở lại bình thường thôi.
Trình Chấn Dạ vòng tay ôm cô lại, khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn.
“Anh cũng yêu em, Uyển Nhiên.”