Đã một thời gian trôi qua, việc Uyển Nhiên không xuất hiện trước truyền thông kể từ sau khi đêm trao giải đã khiến trên mạng có rất nhiều đồn đoán vì hiếu kì. Công ty cũng không lên tiếng về bất kì hoạt động gì của Uyển Nhiên tiếp theo cả, thế nên họ nghĩ vì cái chết của anh trai khiến cô không thể quay lại sớm được, cũng có người nghĩ cô đã rút khỏi giới giải trí… Và còn có người tung tin dư luận chuyển sang hướng khác bảo rằng đó chính là quả báo cho việc cô là ‘tra nữ’ ứng lên người anh trai.
Hôm nay cuối cùng Lộ Uyển Nhiên cũng xuất hiện trở lại, có thể lấy lại được sự tự tin đứng trước Ảnh Thị rồi.
“Cậu Trình, mọi việc đã dần trở về với quỹ đạo ban đầu rồi, thế nên cậu không cần phải lo lắng nữa.”
Trình Chấn Dạ sau khi đưa cô vào trong công ty rồi thì quay trở ra xe, cũng không quên đảo mắt nhìn vào trong một lần nữa.
Phải, đã quay về với quỹ đạo ban đầu rồi, nhưng hắn vẫn cảm thấy trống vắng một chút gì đó. Ánh nắng bên ngoài chiếu vào trong xe, phảng phất lên gương mặt không chút cảm xúc của Trình Chấn Dạ càng khiến hắn mang một vẻ thờ ơ, nhưng trong đáy mắt rõ ràng là một sự trầm tư suy nghĩ.
Lộ Uyển Nhiên đã không còn là Lộ Uyển Nhiên ban đầu nữa, sự vô tư, vui vẻ ban đầu bây giờ đã thay đi phần nhiều bằng sự trưởng thành chín chắn.
Không biết từ khi nào đã không còn dựa vào hắn, khiến hắn cảm thấy không quen, có chút xa cách.
“Được rồi, quay về tòa nhà đi, vẫn còn nhiều chuyện cần phải giải quyết.”
“Vâng cậu Trình.”
Chiếc xe lăn bánh, đánh một vòng quay ngược trở lại con đường về tòa nhà.
Nếu không có việc gấp cần phải giải quyết ngay thì hôm nay hắn sẽ ở lại Ảnh Thị cùng với cô rồi. Nhưng may là ở đó còn có Tạ Nhân Phi và Thẩm Tuyên nên hắn an tâm hơn phần nào.
…
“Sao, Thẩm Tuyên cô sẽ không hát nữa ư?”
Nhìn vẻ kinh ngạc của Tạ Nhân Phi, Thẩm Tuyên chỉ nở nụ cười nhẹ. Cô nhìn sang Uyển Nhiên cũng đang thắc mắc thì trả lời.
“Đúng vậy, tôi nhận ra mình không còn thích hợp đối với việc hát hò này nữa. Tôi muốn chuyển sang sáng tác nhạc…”
Thẩm Tuyên khựng lại một chút, trong ánh mắt hiện lên một vẻ long lanh.
Nghĩ về người ấy, vẫn là một sự tiếc nuối không thể nào vơi.
“Nam Hàng còn rất nhiều bài hát đang viết dở, tôi cũng từng nghe anh ấy kể về lý tưởng sáng tác của mình. Tôi muốn cùng anh ấy tiếp tục hoàn thành những bài hát đó, không để anh ấy không đành lòng vì không kịp dứt bút… Những bài hát dành cho cô em gái mà anh yêu nhất.”
Đó cũng là một sự hối tiếc của Lộ Nam Hàng khi chưa kịp chuẩn bị xong mọi thứ thì đã vội ra đi…
Không khí có chút ngậm ngùi khiến cả gian phòng yên ắng.
Nhưng tất nhiên quyết định của Thẩm Tuyên sẽ không ai phản đối, Tạ Nhân Phi sẽ họp lại với mọi người rồi sớm đưa ra quyết định và thông báo chính thức. Cô là người có tài năng thiên bẩm về âm nhạc, mảng nào cũng đều rất xuất sắc nên lần này nhất định cũng sẽ làm tốt.
Uyển Nhiên và Thẩm Tuyên bước đi chầm chậm trên con hành lang dài, dường như trong lòng ai cũng đều đang có một tâm sự.
“Chỉ còn một chút nữa thôi, là chị và anh ấy có thể sẽ ở bên nhau rồi…”
“Chỉ trách tôi chậm trễ, đưa ra quyết định quá muộn màng. Thật sự là tôi đã nợ anh ấy, tôi cảm thấy rất có lỗi, cũng rất giận bản thân mình. Tại sao lại chần chừ, tại sao lại không thể nói ra sớm hơn?”
Rõ ràng người phải mở lời trước là cô, nhưng cô lại đợi chờ cái gì?
Có một chuyện mà Lộ Nam hàng vẫn luôn giấu kín, thật ra hơn ai hết anh cũng là người muốn bày tỏ rõ ràng mọi chuyện với cô nhưng biết tình hình bản thân mình hiện tại thế nào, sợ phải liên lụy nên anh mới quyết định im lặng không nói ra. Có lẽ thật may mắn vì anh không nói, nếu không sẽ khiến Thẩm Tuyên càng thêm đau khổ hơn trước sự ra đi của anh.
“Anh ấy không mong nhìn thấy chị dằn vặt tự trách như vậy đâu, tính tình anh tôi thế nào chắc chị cũng biết, nếu như thấy chị như vậy chắc chắn lòng anh ấy cũng sẽ không yên.”
Nếu như có thể thì sẽ sớm khuyên cô buông bỏ…
“Chút nữa kết thúc công việc chúng ta đến thăm anh ấy nhé?”
“Được.”
Nói chuyện được một lúc, hai người tạm thời phải tách riêng ra bởi mỗi người còn có việc khác.
Uyển Nhiên có thể tạm thời vẫn sẽ tiếp tục nghỉ ngơi đợi công ty sắp xếp lại công việc, vì mọi chuyện quá đột xuất nên công ty cũng không kịp trở tay. Vì cô mới quay lại nên chưa có dự án mới nào cần tiếp nhận, cũng phải điều chỉnh hợp lý lại để đưa hình ảnh cô trở lại với khán giả một cách tự nhiên nhất.
Cô đứng ở sảnh trên tầng nhìn xuống khẽ thở dài. Tự nhiên dạo gần đây hay sinh nhiều sự muộn phiền, không biết là vì chuyện gì.
“Ô, ca sĩ Lộ Uyển Nhiên đã xuất hiện rồi sao?”
Bỗng nghe một giọng nói chua ngoa, cô quay lại thì thấy Kiều Nhược Tuyết đang bước đến.
“Anh trai cô xui xẻo thật đấy, có đứa em gái như cô chắc là tai họa nên mới ra đi khi tuổi còn trẻ như vậy nhỉ?”
Uyển Nhiên khẽ cau mày, “Cô có ý gì?”
“Tôi chẳng có ý gì cả, chỉ là đang lo cho Chấn Dạ, có khi nào người tiếp theo bị cô liên lụy sẽ là anh ấy không? Cô có tốt đẹp gì đâu chứ, chỉ mang đến xui xẻo cho người khác.”
Cô nhận ra rõ Kiều Nhược Tuyết đang có ý khích tướng, muốn khiến cô nổi giận chứ gì, nhưng cô làm gì có tâm sức mà để ý đến cô ta.
Uyển Nhiên nhìn xuống chiếc bụng hơi nhô ra của Kiều Nhược Tuyết, trong lòng có cảm giác gì đó khó nói nên lời. Đó chắc là con của cô ta và bố của Trình Chấn Dạ?
“Bây giờ tôi còn có việc, không rỗi để đứng đây nói những chuyện không có ý nghĩa với cô.”
“Cô sợ sao? Như vậy là đang trốn tránh còn gì?”
“Việc gì tôi phải trốn tránh chứ?”
Kiều Nhược Tuyết vẻ mặt đắc ý bước đến, “Sợ tôi nói một hồi lại nói trúng nỗi sợ hãi trong lòng cô? Không biết Chấn Dạ nghĩ gì mà lại đi yêu người như cô nữa, hơn ai hết cô hiểu vị trí của mình trong lòng cậu ấy mà? Bất cứ hành động gì của cô cho dù là nhỏ nhặt nhất đều sẽ vô tình trở thành gánh nặng của Trình Chấn Dạ. Cô không thấy sao, gần đây vì chuyện của cô mà trông cậu ấy đã mệt mỏi đến mức nào chứ, chỉ để giải quyết những chuyện không đáng của cô thôi!”
Lý nào là như vậy, Kiều Nhược Tuyết đã thật sự đánh động vào nỗi sợ của cô rồi?
Phải vậy, cô là người nhận thấy rõ nhất tình trạng gần đây của hắn. So với hồi ban đầu rõ ràng mọi thứ đã khác đi nhiều, hắn vì lo cho cô mà mệt mỏi hẳn đi, nhưng vẫn đủ sức mang lại cho cô cảm giác an toàn. Hắn chỉ luôn lo nghĩ cho cô mà không đoái hoài gì đến bản thân cả.
Có thể Kiều Nhược Tuyết cố tình nói như vậy để khiến cô tự biết điều mà rút lui, nhưng không, cô yêu hắn cô sẽ không làm như vậy, và cô biết mình sẽ làm gì.
Uyển Nhiên nhìn cô gái trước mặt, sau đó nở nụ cười.
“Tôi thay mặt chồng tôi cảm ơn vì cô đã quan tâm, nhưng chuyện gia đình chúng tôi thế nào mong người không phận sự cô tự trọng không đếm xỉa vào, người trong cuộc hiểu rõ hạng người như cô nên sẽ thông cảm, nếu để người ngoài cuộc không biết nhìn vào thì cô chính là vô chuyên đấy.”
Kiều Nhược Tuyết cũng không ngờ rằng Uyển Nhiên sẽ có phản ứng như thế nên sắc mặt méo mó đến khó coi.
Rõ ràng sau vụ việc vừa qua đã khiến cô thay đổi rất nhiều, đối phó với Kiều Nhược Tuyết không thành vấn đề.
“Lộ Uyển Nhiên, cô…”
“Tôi đã nói từ ban đầu rồi, tôi không có chuyện gì để nói với cô cả, nên xin cô đừng bắt chuyện với tôi.”
Uyển Nhiên thu lại nụ cười, gương mặt lạnh nhạt dần đi. Cô không nói thêm lời nào nữa mà quay người rời đi.
Trình Chấn Dạ nói đúng, đối phó với người như cô ta không cần thiết phải làm gì quá dài dòng.
“Lộ Uyển Nhiên, cô nghĩ cô là ai, có tư cách gì mà nói với tôi những lời như thế hả!”
Kiều Nhược Tuyết giận dữ đuổi theo. Giằng co một lúc, đến đoạn cầu thang khiến Kiều Nhược Tuyết tự mình mất đà sẩy chân mà ngã lộn vòng xuống chân cầu thang. Đến phút cuối cùng vẫn giữ thói xấu xa kéo theo Uyển Nhiên. truyện kiếm hiệp hay
Khi mọi người phát hiện thì hai người đã hoàn toàn bất tỉnh.