Nữ Sát Thủ Ta Yêu Nàng

Chương 46: Chương 46: Bảo vệ




Thanh âm nam nhân vọng vào, bị tiếng gió màn đêm lấn át đi chút ít, khiến cho Minh Nguyệt nghe vừa cảm thấy xa lạ lại có phần quen thuộc mơ hồ.

Cô lạnh lùng hỏi:“Rốt cuộc là ai?“. Vào đêm hôm khuya khuắt như vậy, chắc chắn không thể là người của Khiêm Thôn, Tiểu Ngọc và Tiểu Anh cũng không phải, hơn nữa người này là nam nhân, còn quen thuộc với cô như vậy, chẳng lẽ là...

Nam nhân có vẻ hứng thú với hoàn cảnh này, bèn tiếp tục trêu đùa:“Sao? Mới hai ngày không gặp, Minh Nguyệt liền quên ta rồi?”

Minh Nguyệt đã tìm lại cho mình vẻ bình tĩnh vốn có. Người này ấy hả, cô nói quen cũng được, mà nói chẳng quen cũng được. Dù sao cô cũng đoán được tám chín phần cái kẻ lạ mặt là ai rồi, chỉ là không ngờ, hắn lại rảnh rỗi tới vậy a.

Cô cười lạnh, hướng cửa sổ đang mở nói:“Ra đây đi, Đại tướng quân cần gì phải lén lén lút lút như tên trộm vặt?”

Ngay sau đó, phía cửa sổ liền truyền đến một cơn gió to, lá trên cây bị gió thổi cho bay tứ phía, cánh cửa sổ cũng vì thế mà được mở bung ra. Sau khi cơn gió qua đi, thân ảnh nam nhân tựa ôm tay người vào khung cửa xuất hiện.

Trạch Thiên một thân huyền y, gương mặt trong đêm tối trở nên trắng sáng lấn áp cả vẻ đẹp của mặt trăng. Hắn nhếch môi cười, đôi mắt xanh thâm thúy híp lại, mái tóc trong gió tung bay, giống như một dải lụa đen tuyền được rải xuống từ bầu trời đêm. Ngũ quan tinh xảo, dáng hình cân đối, tài hoa phong nhã, văn võ song toàn, trải mắt khắp Lương Yên Quốc, à không, trải mắt khắp thế giới này, kiếm đâu ra được người thứ hai giống như y?

Minh Nguyệt thực lòng nghĩ bụng: Cái tên tướng quân này chắc không phải người cùng hành tinh với cô rồi. Ngay cả khi chỉ mặc một bộ đồ đen đơn giản trên người mà hắn vẫn có thể chói mắt được như thế. Có điều hắn...thẩm mĩ cực tệ! (Ý pé Nguyệt là nói với bộ đồ màu đen ý:)))

Chỉ cần nhìn vào cái màu đối lập với trắng kia thôi là cô đã mất hứng, liền dù hắn vẫn đứng đó cũng mặc kệ xoay người qua chỗ khác không thèm để ý. Đáng tiếc Đại tướng quân nhà ta vẫn ngây thơ không biết tại sao mình lại bị ghét như vậy, hắn vẫn ung dung tiến vào phòng như không có người, sau đó một tay đóng lại cửa sổ rất thành thật.

Trạch Thiên cũng ngồi xuống ghế, nhìn Minh Nguyệt mà nói:“Thôi nào, dù sao ta cũng phải mất bao công sức mới tới được đây. Minh Nguyệt không thể cho chút quan tâm sao?”

Minh Nguyệt nghe vậy quay đầu cười hỏi:“Hình như Đại tướng quân nhà ta rất thích đi đường cửa sổ?“. Nghĩ lại rất đúng nha, lần đầu tiên cô gặp hắn cũng là lúc hắn giết Đoản Mặc bằng cách phi đao từ phía cửa sổ, hiện tại hắn cũng vừa từ đường cửa sổ đi vào. Cửa chính cô cũng không có khóa, đi cửa sổ làm gì? Hay cái tên này bị mù định vị phương hướng hả?

Trạch Thiên đã quen với những lời độc địa châm chọc người khác không thương tiếc này của cô, cũng không có giận gì, ngược lại cười đáp:“Ồ, Minh Nguyệt cũng thật hiểu ta nha“. Còn biết hắn thích đi đường cửa sổ nữa, ừm, cái này chỉ là do thói quen thôi.

Minh Nguyệt thật chẳng muốn vòng vo tam quốc với hắn nữa, cô hỏi:“Sao lại tới đây?“. Hắn là Đại tướng quân vừa mới trở về Hoàng thành, đáng nhẽ rá nên ở đấy tìm hiểu chút tình hình rối ren hiện giờ ở đó, chạy tới đây làm gì? Nếu cô nhớ không nhầm thì công việc hắn phụ trách ở biên cương vẫn sẽ được gửi bằng tấu chương tới Hoàng thành giao hắn xử lí, nhiều tấu chương như vậy, chưa kể hắn còn phải làm bao nhiêu việc khác nữa, cư nhiên lại rảnh rỗi chạy tới chỗ cô? À, hắn bị mù định vị phương hướng mà, chắc là muốn trở về biên cương, song lạc đường nên mới tới đây, đúng vậy ha?

Trạch Thiên lời ít ý nhiều:“Muốn gặp Minh Nguyệt”

Minh Nguyệt chẳng tin được nửa lời:“Hoàng thành thì sao?“. Hắn không được giao nhiệm vụ tới Lạc Thành, tự ý đi tới đây như vậy mà chưa có sự cho phép của Minh Đế, không biết có sao không nữa. Một đại thần đang ở một chỗ, bỗng dưng di chuyển tới nơi khác, rất khiến cho kẻ khác nghi ngờ, có khi còn tưởng hắn âm mưu tạo phản thì khổ. Dù sao luật lệ là không thể cãi, cũng giống như hắn từ nhỏ đã sống ở phía Tây cai quản biên cương, bây giờ được Minh Đế cho phép trở về Hoàng thành thì mới được trở về.

Trạch Thiên biết cô lo lắng cái gì, bèn giải thích:“Ta tùy tiện nói mình bị ốm, cần nghỉ ngơi vài ngày trong phủ, tạm thời không lên triều được. Sau đó phi ngựa tới đây chơi, tấu chương ở biên cương tạm thời không có gì đáng ngại, ta xử lí trước đó hết rồi”

Minh Nguyệt cảm thấy không còn gì để nói. Tên này...bày biện kế hoạch hoàn mĩ như vậy, mục đích chỉ là đến đây chơi thôi hả? Ầy, hẳn là chơi đi.

“Nhỡ Minh Đế cho người lục soát phủ của ngươi thì sao?“. Nếu bị phát hiện rằng hắn không ở trong phủ, vậy thì lời nói dối kia sẽ trở thành công cốc hết.

Trạch Thiên cười nhẹ:“Ông ta không có cái gan ấy đâu“. Nói sao thì nói hắn cũng là Đại tướng quân trong triều, tự ý lục phủ đệ của hắn mà không có lí do chính đáng sẽ gây ra hậu quả đó. Với cả Minh Đế còn đang chuẩn bị một âm mưu khó lường, chắc chắn sẽ không khinh suất mà làm những việc dư thừa đánh rắn động cỏ.

Minh Nguyệt hỏi:“Lạc Thành có gì sao?“. Nếu không hắn cũng chẳng mất công tới đây.

Trạch Thiên im lặng, xong hắn chậm rãi nói:“Ta nghĩ...có lẽ dịch bệnh Lạc Thành là có người động tay chân”

Minh Nguyệt kinh ngạc:“Cái gì!?“. Thức Bạch là do có người phát tán sao? Nhưng mục đích của hắn là gì? Khiến cho bao sinh mạng nơi đây phải mất đi, phải trả một cái giá lớn như vậy, rốt cuộc hắn có mục đích gì?

Không hiểu lí do vì sao, chỉ là trong thâm tâm cô, bỗng dưng sinh ra một loại cảm giác tin tưởng đối với Trạch Thiên. Dù cho sự thật mà hắn nói cho cô nghe có vẻ khó tin, nhưng cô vẫn chấp nhận và coi nó là sự thật.

Lần này cũng vậy, dịch bệnh Lạc thành là do có người phát tán sao? Cô tin. Bất quá là do ai phát tán và người đó có mục đích gì, chuyện này vẫn là một dấu chấm hỏi.

Nghĩ lại cũng thấy khá hợp lí, làm sao lại có loại dịch bệnh kì lạ khiến cho con người có thể mất ngủ được, trừ phi là do bàn tay con người tạo ra. Cô cũng có biết qua người ở cổ đại còn rất giỏi về cổ trùng hay độc dược, có lẽ thật sự có người mang tâm tư đen tối tạo ra Thức Bạch phát tán khắp Lạc thành.

Trạch Thiên hỏi cô:“Tình hình nơi đây thế nào?“. Cũng bởi hắn nói với Minh Đế mình bị bệnh khoảng một tuần là khỏi, vậy nên vẫn phải tranh thủ thời gian, tính thì hắn còn có thể ở Lạc thành thêm ba ngày nữa, sau ba ngày, hắn bắt buộc quay về phủ, tránh cho ông ta nghi ngờ.

Minh Nguyệt kể hết những gì mình tìm hiểu được từ sáng tới giờ cho hắn. Xong, cô nói:“Ngày mai ngươi đi cùng ta tới phía nam Lạc Thành đi“. Có hắn việc điều tra cũng dễ dàng hơn.

Trạch Thiên đã hiểu hết mọi đầu đuôi câu chuyện. Hắn nói:“Cảm thấy ta có tác dụng không?”

Minh Nguyệt bật lại chế độ full cold:“Vô dụng”

Bỗng dưng ngoài cửa phòng truyền đến tiếng nói.

“Điện hạ, người chưa ngủ sao? Em nghe thấy có tiếng nói trong phòng, bên trong có ai ạ?”

Nguyên lai Tiểu Ngọc và Tiểu Anh được sắp xếp phòng ngay kế bên phòng của Minh Nguyệt. Hai cô vốn dĩ định ngủ rồi, song lại nghe thấy phòng chủ tử mình vẫn còn tiếng người nói chuyện, thế là Tiểu Anh với Tiểu Ngọc bèn sang xem thế nào.

Ngược lại Minh Nguyệt trong phòng sắp bị hai cô dọa đến rớt tim rồi. Bộ không biết trước khi muốn nói gì phải thông báo trước sao, vào phòng cũng phải gõ cửa một tiếng chứ, tự dưng nói như vậy rất dọa người đó có biết không?

Ổn định lại tinh thần, cô nói vọng ra:“Không có gì, chỉ là ta đang suy nghĩ chút việc ở Lạc Thành nên tự nói một mình thôi. Đừng tới làm phiền ta”

Tiểu Anh:??? Chủ tử từ khi nào có sở thích nói chuyện một mình giữa đêm vậy?

Tiểu Ngọc đáp lại:“Vậy bọn em đi ngủ trước“. Nói xong liền kéo Tiểu Anh còn đang ngơ ngác về lại phòng mình.

Sau khi bọn họ đi, Trạch Thiên mới nói:“Minh Nguyệt này, còn một việc nữa ta chưa hỏi”

Cô nhìn hắn:“Gì?”

Trạch Thiên:“Ta ngủ ở đâu vậy?”

Minh Nguyệt:“...”

Hắn một đường phi ngựa tới đây, vốn dĩ cũng không có suy nghĩ nhiều thứ lặt vặt vậy. Bây giờ cũng là giữa đêm rồi, bảo hắn ra ngoài tìm một phòng trọ chắc chắn không còn, hơn nữa cả thành này đang dịch bệnh, sợ là chẳng cái phòng trọ nào để mà thuê đâu. Ngược lại nếu hắn bỗng dưng bước ra khỏi phòng của Minh Nguyệt, để người khác bắt gặp là toi ngay. Vậy nên vấn đề ngủ ở đâu này bỗng dưng trở thành một vấn đề nan giải nhỏ.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Minh Nguyệt không nói tiếng nào bỗng dưng đứng lên, cô tới cửa tủ lấy ra một cái mền và một cái chăn dự phòng, ném xuống đất. Xong xuôi đâu đấy, mới chỉ tay về phía đống chăn nệm dưới đất, nói:

“Đây”

Trạch Thiên:“...“. Ý gì?

Minh Nguyệt mặt vô biểu tình, giải thích cho hắn:“Ngươi ngủ dưới đất”

Trạch Thiên: À, thì ra là vậy.

Cô cũng rất mệt rồi, bèn trực tiếp mặc kệ cái tên còn đang nhìn chằm chằm đống chăn nệm dưới đất, tự mình trèo lên giường ngủ.

Trạch Thiên lấy lại tinh thần, hắn nói:“Không thể ngủ trên giường sao?“. Ờm, một Đại tướng quân đại danh đỉnh đỉnh như hắn, vẫn là chưa có ai dám để hắn ngủ dưới đất đâu! Cô là người đầu tiên đó!

Minh Nguyệt nhướng mày, hỏi ngược lại:“Muốn ngủ cùng ta?“. Bộ chưa nghe câu nam nữ thụ thụ bất thân à?

Trạch Thiên cười:“Ta không ngại”

Minh Nguyệt:“Ta ngại“. Nói xong cô liền kéo chăn lên nhắm mắt ngủ.

Thôi vậy, Đại tướng quân nhà ta đành thiệt thòi ngủ dưới nền đất thôi.

...”Nguyệt Nguyệt”

“Nguyệt Nguyệt, đưa tay đây...”

“Huynh là ai?”

“Nguyệt Nguyệt, nắm chặt tay ta, đừng buông”

“Nguyệt Nguyệt, chờ ta, ta sẽ mãi mãi bảo vệ muội!”

“Nhưng huynh là ai???”

“Ta là...”

Mở bừng mắt.

Minh Nguyệt áo ướt đãm mồ hôi, trong đầu vẫn còn hiện lên hình ảnh về giấc mơ ấy. Tch, lại là nó...Cái giấc mơ quái đản đã đằng đẵng theo cô suốt mười mấy năm trời. Rốt cuộc thì người trong mơ là ai kia chứ?

“Gặp ác mộng?“. Trạch Thiên vẫn chưa ngủ, thấy cô bỗng dưng vục dậy bèn hỏi.

“Ngươi chưa ngủ?“. Cô nhìn hắn.

Trạch Thiên đáp:“Không ngủ được”

Minh Nguyệt cười nhẹ:“Là do nằm dưới đất?”

Trạch Thiên biết cô đang đánh trống lảng:“Mơ thấy gì?”

Minh Nguyệt chậm rãi nói:“Là một giấc mơ về một người lạ. Đó là lần đầu tiên có người nói muốn bảo vệ ta...“. Đúng vậy, tuy không biết hắn là ai, không biết tên, không biết tính cách, không biết chút gì về hắn, song người ấy lại mang đến cho cô sự an toàn. Bảo vệ cô, chưa từng ai làm vậy với cô cả...

Trạch Thiên im lặng, một lúc lâu sau hắn nói:“Ngủ đi”

Minh Nguyệt:“Ừm“. Bất quá người ấy chỉ là giấc mơ không có thật, có lẽ chỉ là do chính cô tự tưởng tượng ra để an ủi bản thân thôi.

Sau khi cô chìm vào giấc ngủ một lần nữa. Trong căn phòng yên lặng lại vang lên một giọng nói nhẹ nhàng.

“Ta sẽ thử bảo vệ nàng”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.