Lần này đi tới Lạc thành, Minh Nguyệt cũng coi như được mở rộng tầm mắt với thế giới cổ đại này. Bởi vì không có những công nghệ kĩ thuật hiện đại tiên tiến, nền y học cũng chưa phát triển thật sự, ngay đến cả hiện đại thời cô mà vẫn còn một số dịch bệnh không chữa được, nói gì đến một nơi xưa lắc xưa lơ như thế này? Có lẽ, những người dân ở Lạc thành là một điển hình cho thấy sự kém phát triển đó, cũng là mặt trái của một đất nước. Vì dịch bệnh, vì nghèo đói, vì thiên tai, sinh mạng con người nơi đây nhỏ bé hơn hết thảy, cũng dễ vỡ hơn hết thảy.
Cô đối với y học hiện đại cũng có biết chút đỉnh, nếu đã đến đây rồi, vậy thì cứ tạo phúc cho người dân nơi đây đi. Cũng là một mũi tên trúng hai đích, vừa để thu phục lòng người, lại vừa có thể cứu vớt thêm sinh mạng.
Minh Nguyệt ngồi trong xe ngựa, màn che rủ xuống, chắn kín hết mọi ô cửa sổ thông ra ngoài. Cô dựa người nhắm mắt dưỡng thần, bên tai lại nghe được một số tiếng động. Là tiếng kêu gào tuyệt vọng, tiếng trẻ con khóc thét, tiếng một người phụ nữ đang van xin thần linh, tất cả, đều lọt hết vào tai cô, đều mang sự đau đớn tột cùng của những con người khổ mệnh.
Tới phủ của Khiêm Thôn, lão sai người dẫn các xe ngựa chở đoàn người vào sâu bên trong phủ, cách biệt với bên ngoài để tránh bị nhiễm dịch. Minh Nguyệt xuống xe, đoàn người trợ cấp theo đó mà sắp xếp hành trang chuẩn bị cung cấp cứu tế lương thực cùng ngân lượng, còn cô cùng với Tiểu Ngọc Tiểu Anh thì theo Khiêm Thốn vào trong điện chính để bàn bạc đối sách cũng như hiểu rõ tình hình Lạc thành.
Khiêm Thôn rót trà đưa đến chỗ Minh Nguyệt, xong lão thở dài, gương mặt hốc hác mệt mỏi, nói:“Sau khi phải chịu đợt lũ vào mấy tháng trước, ruộng lúa của Lạc thành gần như bị hỏng hết, không bán được ra ngoài. Kinh tế nhiều hộ gia đình cũng theo đó mà sa sút. Vậy mà giờ đây Lạc thành lại xuất hiện dịch bệnh...”
Minh Nguyệt an ủi lão:“Vốn dĩ đất đai nơi đây đã không tốt, địa thế cũng khó khăn, dịch bệnh thì nơi đâu chẳng có, Khiêm lão bá không cần tự trách mình. Hơn nữa hành động đóng cửa thành của ông là đúng, nếu dịch bệnh mà lan tới các thành trấn khác thì sẽ gây nguy hiểm cho hàng trăm nghìn người, sinh mạng phải chết đi sẽ còn nhiều hơn thế“. Thực ra hành động tự ý đóng cửa thành của Khiêm Thôn nói sai thì cũng có phần sai, những nói đúng thì nó vẫn có cái đúng của nó. Bất quá không tình trạng hiện giờ, nên cho nó là đúng đắn để khiến cho lão đừng tự trách bản thân mình.
Khiêm Thôn chỉ im lặng, song ông nói:“Ta thật vô dụng, là tên quan cai thành vô dụng nhất...“. Đến cả con dân trong thành ông còn không bảo vệ được họ, sao còn xứng với cái danh hão này?
Minh Nguyệt bèn chuyển chủ đề:“Dịch bệnh trong thành là bùng phát từ khi nào? Những người nhiễm bệnh có những triệu chứng gì?”
Khiêm Thôn cầm chén trà húp một hụm, lão từ tốn kể:“Dịch bệnh bắt đầu từ một tháng trước, người dân gọi nó là bệnh Thức Bạch”
Minh Nguyệt nhíu mày:“Thức Bạch?”
“Những người nhiễm bệnh mấy hôm đầu sẽ không có biểu hiện gì, song qua vài ngày liền cả đêm thức trắng không tài nào ngủ được. Và chỉ đơn giản là không ngủ được, nhưng cứ thế hết hai tuần không ngủ, dần dần họ đều là bị mất sức mà chết. Trọng điểm là bệnh không quan trọng già hay trẻ, dù là thanh niên hay trẻ em, là phụ nữ hay nam nhân, một khi đã nhiễm bệnh, đều sẽ có một kết cục là chết“. Khiêm Thông nói, giọng càng về sau càng trầm xuống. Ông nhớ lại những đứa trẻ khóc lóc vì không được ngủ, những người dân quỳ trước phủ của ông van xin ông cứu bọn họ,...Nhưng ông nào phải thần tiên? Sau tất cả, chính ông lại là kẻ nhắm mắt nhìn từng “đứa con” của mình chết dần chết mòn.
Tiểu Anh đứng bên cạnh không kìm được mà kinh hãi:“Bệnh này không có cách chữa sao!?“. Trong xe ngựa vừa nãy, chính cô còn có thể nghe thấy rõ mồn một bao tiếng kêu la van xin, thì ra, bọn họ đều là van xin muốn được ngủ một giấc, muốn được chìm trong mộng đẹp? Bất quá hiện thực lại là một cơn ác mộng...
Minh Nguyệt nghe Khiêm Thôn kể, ngón tay cô vân vê chén trà, phản chiếu lên đôi mắt phượng xinh đẹp, bên trên là hàng lông mày đang khẽ run. Cô nói:“Người đầu tiên phát bệnh là ai?”
Khiêm Thôn suy tư một lúc, dù gì vì dịch bệnh đến quá bất ngờ, khiến cho ông trở tay không kịp, chỉ lo lao đầu vào cứu những người đang bị nhiễm, nào có để ý đến những thứ như nguồn lây hay người đầu tiên phát bệnh. Bây giờ Minh Nguyệt hỏi mới khiến ông chợt bừng tỉnh giấc, nguyên lai nếu muốn trị tận gốc căn bệnh này thì phải tìm ra nơi khởi đầu nó, tìm ra nguyên do trong đó, sau đó mới có thể nghĩ ra biện pháp hữu hiệu nhất.
Lại nói Thức Bạch là căn bệnh nói dễ hiểu cũng là khó hiểu. Đơn giản là người nhiễm bệnh chỉ là không ngủ được, nhưng là một đêm không ngủ thì không sao, chứ vài tuần không ngủ, các cơ quan trong cơ thể phải hoạt động liên tục, rốt cục cũng sẽ vì kiệt sức mà chết.
Thấy Khiêm Thôn không trả lời, Minh Nguyệt lại hỏi tiếp:“Bệnh truyền theo phương thức nào? Nơi diễn ra dịch đầu tiên là ở đâu? Còn có nơi nào hay ai đó chưa bị nhiễm không?”
Một căn bệnh có thể truyền từ người sang người qua đường hô hấp, nghĩa là nói chuyện qua lại với nhau cũng có thể bị nhiễm. Hay nó truyền từ tiếp xúc hằng ngày, cái chạm tay, cái ôm nhau, đều có khả năng truyền nhiễm. Bệnh cũng có thể truyền trực tiếp sang người, nói chung là có rất nhiều phương thức truyền bệnh, nhưng là phải biết được là cái nào thì mới giảm thiểu được số lương thương vong không đáng có.
“Ta cần chút thời gian nghĩ...“. Khiêm Thông đáp. Quả thực những câu hỏi của Minh Nguyệt khiến cho ông minh bạch rất nhiều thứ, tạm thời không thể nhớ ra được hết.
Minh Nguyệt không vội, cô nói:“Cứ tự nhiên”
Sau một hồi lâu ngẫm nghĩ, Khiêm Thiên mới bỗng dưng nhớ ra một chuyện:“A! Người nhiễm bệnh đầu tiên, phương thức truyền nhiễm thì lão không có nhớ. Bất quá nơi nhiễm bệnh đầu tiên là phía nam Lạc thành, cách nội thành khoảng 100 dặm. Lão nhớ nơi đó phát dịch đầu tiên, song dịch liền nhanh phát tán đến cả Lạc thành”
“Vậy còn ai chưa bị nhiễm?“. Minh Nguyệt hỏi.
Khiêm Thôn đáp:“Chính là lão nhớ có một lũ trẻ cũng ở phía nam thành, bọn trẻ đó mồ côi cha mẹ từ nhỏ, lão dùng ngân lượng xây cho chúng một căn nhà nhỏ, cho chúng ở tạm. Nghe nói lúc nam Lạc thành phát bệnh, chỉ có duy nhất bọn chúng vẫn không bị làm sao cả, hơn nữa còn sống rất khỏe mạnh“. Mải bận rộn xử lí chuyện dịch bệnh mà ông cũng gần như quên bọn chúng rồi.
Minh Nguyệt im lặng không nói gì nữa. Sắp xếp kế hoạch trong đầu mình, cô hướng Tiểu Ngọc và Tiểu Anh nhìn.
Tiểu Ngọc rất nhanh hiểu ý, liền cúi người nói:“Vâng điện hạ, sáng sớm mai em sẽ chuẩn bị xe ngựa tới nam Lạc Thành”
Khiêm Thôn nghe thấy lấy làm kinh hãi:“Ngũ Hoàng từ định đến đó sao!? Không được! Nơi đó đang là nơi Thức Bạch bùng phát mạnh nhất, nếu đến đó thì một hoàng tử cao quý như người tất sẽ bị nhiễm bệnh!”
Minh Nguyệt chỉ nhìn lão rồi cười nhẹ, nói:“Không vào hang cọp sao bắt được cọp con? Nếu như không tới đó kiểm tra, sao có thể tìm ra cách chữa bệnh?”
Khiêm Thôn vẫn không yên lòng:“Nhưng...“. Nhưng vốn là một hoàng tử, làm gì có ai dám hi sinh như vậy? Vị Ngũ hoàng tử Minh Nguyệt này, thật khiến cho lão vừa kính trong bằng cả tấm lòng, lại vừa làm cho lão cảm thấy giống như y không phải là một hoàng tử, chỉ là một người dân yêu nước, muốn góp chút sức mình để khiến cho Lạc thành thoát khỏi tai ương.
Minh Nguyệt đứng dậy:“Cứ quyết đinh như vậy đi! Khiêm lão bá, phòng ngủ của ta ở đâu vậy?“. Đi suốt một đường, chính cô cũng thấy mệt rồi a.
Khiêm Thôn vẫn còn băn khoăn, nhưng thấy người nọ không nói gì, đành phải chấp nhận:“Để ta sai người chỉ đường cho Ngũ điện hạ”
Minh Nguyệt cùng Tiểu Ngọc và Tiểu Anh theo người hầu của Khiêm Thôn dẫn đường tới một căn phòng lớn. Vừa mở cửa ra, mùi đàn hương đã xông lên mũi, căn phòng cũng được trang trí tao nhã, rất thích hợp với cô.
Cửa phòng vừa đóng, Tiểu Anh liền bất an hỏi:“Điện hạ định đi đến đó thật ư?”
Minh Nguyệt ngồi xuống, đáp:“Ừm. Có chuyện gì sao?”
Tiểu Anh định nói tiếp, bất quá Tiểu Ngọc bên cạnh đã chặn miệng cô nói trước:“Không có gì“. Song cô nhìn điện hạ của mình, cười nói:“Điện hạ trưởng thành rồi”
Minh Nguyệt:“...???“. Cái gì trưởng thành? Cô á? Nói cho mà biết, cô đây ở thời hiện đại đã là 25 tuổi rồi đó! Đừng có mà tưởng chỉ là đứa nhóc nguyên chủ 18 tuổi này!
Bất quá cô hiểu nỗi lo lắng của hai đứa nhóc này, bèn nói:“Đừng quan trọng háo như thế. Chủ tủ của hai em là người phi phàm, sống dai lắm, không chết được đâu. Hơn nữa tới Lạc thành vốn dĩ là để cứu người, sao ta có thể ngồi không mà nhìn người dân nơi đây sống dở chết dở như vậy cho được?”
Thức Bạch ấy à, cô cân tất đấy!
Cuối cùng bọn Tiểu Anh cùng Tiểu Ngọc mới hơi yên tâm, bèn đóng cửa phòng lại ra ngoài. Minh Nguyệt ngồi trong phòng một mình, mùi đàn hương quanh quẩn trong không khí, khiến thời gian trôi qua thêm mơ hồ chậm rãi. Cửa sổ trong phòng vẫn đang mở, bên ngoài, tiếng lá cây xào xạc hòa với tiếng gió rít nhẹ qua kẽ lá, chúng kết hợp lại tạo thành một bản giao hưởng ban đêm vậy.
Nhâm nhi nốt chén trà, bỗng cô mở to mắt, lập tức nói:“Ai đó!?”
“Chà, Minh Nguyệt vẫn thật nhạy bén nha“. Giọng nam nhân thốt lên trong không gian yên tĩnh.
- ---
Mn đoán xem là ai:)))))