Nữ Sinh Nhà Nghèo Hay Thiên Kim Tiểu Thư

Chương 22: Chương 22




Nó trở mình trong chăn, cơ thể như mất hết sức lực nhưng mắt không tài nào khép được. Trở mình một lần nữa, nó khó chịu bật dậy. Lòng thầm nghĩ nên đi dạo một tí rồi vào ngủ. Nghĩ là làm, nó trùm áo khoác, chui ra khỏi lều. Gió đêm lạnh thổi vào người nó, xoa xoa hai bàn tay vào nhau, nó chu mỏ thổi. Một bóng dáng to cao ở phía đầu cây cầu hiện ra, nó nhận ra ngay chính là hắn. Hắn mặc áo khoác mỏng màu đen, đang đứng hứng từng làn gió lạnh . Nói thẳng ra là lão ta đang TẬN HƯỞNG làn gió lạnh teo ấy! Nó chép miệng, nói thầm “ Đean! Đean thật mà! Anh ta thật sự có biết lạnh ko vậy“. Nó sải chân đến chỗ cây cầu, đứng cạnh hắn

- Không lạnh sao?

- Tôi có thể hiểu là em đang quan tâm tôi không?- hắn quay sang nhìn nó

- Đừng có nằm mơ! Phù phù *thổi vào tay*... Lạnh thế mà chịu được!

Thấy khuôn mặt phúng phính của nó đỏ ửng lên vì lạnh, hắn chỉ muốn véo má nó một phát. Và trên thực tế, hắn đã làm như vậy. Nó cầm lấy tay hắn, thích thú reo lên

- Oa... ấm quá! Ấm quá vậy! Ha~ Dễ chịu quá

Nó cầm tay hắn, áp thẳng vào hai cái má ửng đỏ của mình. Nhắm mắt tận hưởng cái cảm giác ấm áp lan tràn trên mặt, nó cảm thấy có gì đó hơi kì...ờm...kì ở chỗ... sao môi nó ướt ướt. Mở mắt ra thì thấy khuôn mặt phong lưu, đa tình ấy đang được zoom hết cỡ. Và xin trân trọng thông báo, nó đã bị cưỡng hôn, mất trắng luôn secondkiss ( bé nào còn nhớ firstkiss ở đâu hôn nè? ), hô hô. Nhịp tim nó bắt đầu tăng lên. Thừa cơ hội nó há miệng hớp lấy vài ngụm không khí, hắn cho lưỡi vào bên trong khoang miệng nó khuấy đảo. Chiếc lưỡi tinh nghịch lướt gang qua vành môi nó, qua hàm răng trắng đều. Hắn hút cạn những dư vị ngọt ngào trên bờ môi căng mọng đó. Đến khi nó không còn oxi để thở, hắn mới luyến tuyết rời môi nó. Nó thở gấp ra, dựa cả người vào lòng ngực hắn. Hai bàn tay vô thức vòng vào thắt lưng hắn siết chặt. Có thể coi là nó chủ động ôm trai ấy mà! -_-”

-Sao lúc nào, trong tâm trí tôi cũng có hình bóng của em. Khi ăn tôi cũng nghĩ đến em_đồ ham ăn. Khi ngủ, tôi cũng nghĩ đến em_con heo lười. Em có thấy mệt không? Chết tiệt... tôi thích em mất rồi!

-...

     Nó tròn xoe mắt nhìn hắn. Cảm giác sung sướng đang len lỏi trong tim nó là thế nào chứ. Cái cảm giác khi nghe hắn nói hắn luôn nhớ nó. Cái cảm giác ấm áp vô tận này. Phải chăng...

      Chưa biết phải trả lời thế nào thì ở đâu đó trong bụi rậm vang lên tiếng la. Tiếp nối tiếng la ấy là hai con người_một trai một gái ngã sõng soài ra đất. Sau cú tiếp đất khá êm ả ấy, Pun hét vào mặt Kio

- Đã bảo anh đừng có dựa tôi mà. Mất thăng bằng ngã đau thấy bà. Tại anh hết đấy, đồ đầu trắng!

- Chỉ là dựa nhẹ một tí, ai ngờ em ngã luôn

- Cả cái thân hình 1m82 của anh dựa vào tôi mà bảo là '' chỉ dựa nhẹ ''

      E...hèm, nam chính nữ chính còn sống nha. Hai thánh vào chiếm hết một đoạn rồi đấy. Trả riêng tư lại cho người ta tí đi giời ạ! Vâng, sau khi bị con t/g đe dọa, hai con người  'có duyên' đấy, kéo nhau về. Nó nhanh chân chuồn khỏi hiện trường. Hắn quay qua quay lại mấy cái, thấy nó biệt dạng. Lắc đầu ngao ngán.

- Con nhóc ấy cứ thích đánh bài chuồn lúc nguy cấp

      Hắn cho hai tay vào túi, thong dong đi về. Miệng lại nở một nụ cười hạnh phúc. Rồi theo đó mà cười khúc khích 

==========================================================

XONG! MỊ MUỐN VIẾT TẦM 2000 TỪ NHƯNG MÀ THẤY READER HỐI NÊN CHO RA CHAP MỚI NGẮN TÍ

KHÔNG LIÊN QUAN CƠ MÀ TẾT NAY TA VẪN ĐỦ TIÊU CHUẨN NHẬN LÌ XÌ ĐÓ ^____^ 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.