TA NÓI WATTPAD LÀ CÁI *BEEP*!!!!!!
VỪA TỐI QUA, VIẾT MỘT ĐỐNG. SÁNG RA MÉO THẤY GÌ!
KHÔNG LẼ ĐẬP LUÔN CÁI MÁY TÍNH TRỜI!!!!!!!
NÓI CHỨ CŨNG NGỒI ẤM ỨC VIẾT LẠI T_T
____________________________________________________________________________________
Sau những ngày vui đùa ở biển, tụi nó lại trở về với đống bài tập, bài học. Nó vùi đầu vào đống bài vở trên bàn. Chán nản ôm đầu than thở
- No..... Mị muốn được quẩy! Mị muốn đi chơi!
- Ngưng than thở đi mụ kia! Ta mới là người khổ đây này
- Sao thế? Lão già ấy vẫn bám theo mi sao?
- Chứ gì nữa? Haizzz... Mi đi mà xích cái lão Kio ấy vào chuồng đi nhá- Pun lấy tay chỉ vào mặt nó- Suốt ngày lẽo đẽo theo ta! Ta sắp phát điên lên rồi!
- TRẬT TỰ!!!- tiếng la 'oanh vàng' của bà cô làm tụi nó suýt tí nữa rơi tim ra ngoài
Nhanh chóng, tụi nó giở sách ra. Chăm chú làm bài tập
::::::::::::::::::::: Ra về ::::::::::::::::::::
Nó quải cặp ra về, chân vừa chạm đến mép cửa liền bị một đám 'con gới' chặn lại. Và con nhỏ cầm đầu, không ai khá chính là Diệp Băng. Ả ta vênh váo nhìn nó
- Mày định đi đâu hả?
- Tránh ra dùm!
- Tao cấm mày! Không được tới gần Bạch Bối Phong của tao nữa!
- BẠCH.BỐI.PHONG.CỦA.CÔ? Nếu mà Kelvin là của cô thì cô nên coi lại xem mình giữ trai kiểu gì mà để trai theo đứa khác, okay? Mà nếu không phải đồ của cô thì đừng có cố mà giữ. Sau này cũng thuộc về người khác thôi!
- Mày! Cái con *beep* này!
- Bậy nha! Tôi có tên đàng hoàng. Chứ tôi không phải là con *beep* nào đó như cô nói
- Vừa lùn vừa xấu, body chẳng chuẩn như tao, đã vậy còn bày đặt lên mặt ra vẻ với tao hả?
- Chuyện gì?
Một giọng nói trầm ấm vang lên. Nó nghe qua cũng biết chủ nhân của giọng nói kia là ai. Okay, người ấy chính là trọng tâm của cuộc tranh cãi này. Kelvin lia mắt qua Diệp Băng, rồi sang đám lố nhố đằng sau, cuối cùng dừng tại nó. Ả ta vừa thấy hắn, lập tức từ một con cáo hung hăng thành một con mèo nhỏ chạy đến bám lấy tay hắn
- Đúng là con nhóc ấy lùn!
Nó trợn trừng mắt, mồm há ra
- Body lại không chuẩn!
Nó hóa đá
- Lại còn ngốc nghếch!
Nó vỡ vụn thành cát bụi
- Đã vậy còn thích tỏ ra mình hay!
Nó bị gió cuốn bay cao, bay xa và bay luôn
- Nhưng tôi lại đi yêu nhưng cái khuyết điểm ấy!
Ả ta đang cười đắc ý nghe vậy thì khựng lại rồi từ từ tắt ngóm. Một cảm giác ấm áp len lỏi vào tim nó. Hắn gỡ hai cái tua mực đang quấn lấy tay mình ra. Bước đến và ôm nó vào lòng. Ả ta giận đến tím mặt, dùng dằng bỏ về
- Mồm mép khiếp thế!
- Bị lây!
- Ai lây?
- Pun nè, Kio già nè và Kelvin nhà mi nè!
- Anh không có!
- Này này, buông ra đi! Đừng có ghiền!
Nó cong mông bỏ chạy. Hắn nhìn theo cái bóng dáng nhỏ xinh ấy, lon ton chạy trên hành lang. Môi chợt vẽ lên một nụ cười. Xốc lại cái balo, hắn thong dong đi về
:::::::::::::::::::::::::::: Một tháng sau :::::::::::::::::::::::
Nó dạo này thường xuyên liên lạc với Gia Kỳ_thằng nhóc đã ném trái banh vào đầu nó. Hai đứa hợp tình hợp ý, xáp lại là quậy phá banh chành. Chỉ cần có dịp rảnh, nó chỉ cần alo một tiếng. Thằng nhóc ấy sẽ tự mò sang quẫy cùng nó.
Nhưng khoảng thời gian gần đây, khi nó gọi đến thì thằng nhóc bảo bận học. Thỉnh thoảng lại bảo bận việc nhà. Có hôm thì nói bị mệt. Điển hình là sáng nay. Nó gọi cho Gia Kỳ rủ sang làm kem trái cây với nó. Thằng nhóc ậm ừ hồi lâu mới ngập ngừng từ chối
Nguyên văn lời từ chối của nhóc ấy là “ Em...xin lỗi chị nhé! Tiếc quá...! Em cũng thích kem lắm í! Nhưng mà... em bận...bận...học kèm. Thôi thì... hẹn chị lần sau! Đừng giận em nha! “. Đúng là bất thường!
Nhắc đến bất thường thì Helen thậm chí còn bất thường hơn. Tên đó là tên ham vui, thích party, ghiền đi quẫy nhất đám nhưng gần đây lại hay vắng mặt trong mấy buổi tiệc của tụi nó. Mà nêu có cũng chỉ chui vào một xó tự kỉ với cái điện thoại.
Và theo như Kelvin kể thì Helen trong giờ học chẳng quan tâm đến bài vở ( thì tên đó có động đến cuốn vở bao giờ ), người cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, lại hay nhìn ra cửa sổ. Nó nghe đến đây chép miệng bảo
- Thôi rồi, say nắng con nào rồi!
- Thằng đó, ra về là chạy biến đi luôn! Không bảo ai tiếng nào!
Hắn gác hai chân lên đùi nó. Lười biếng ngả người ra sofa. Không nhân từ, không khoan nhượng, nó đập mạnh vào chân hắn
- Bỏ xuống! Đừng có ghiền!
- Thì bỏ, làm gì ghê thế. Em muốn vén bức màn sự thật lên không?
- Dĩ nhiên muốn! Nhưng bằng cách nào?
- R.Ì.N.H
- Quyết định vậy đi!
________________________________________________________________________________
ĐÃ XONG! VỪA ẤM ỨC VỪA VIẾT TRUYỆN
TỨC LẮM CHỨ BỘ! NGHĨ MÀ XEM, TA CẶM CỤI VIẾT HƠN 700 TỪ. RỐT CUỘC SÁNG RA LẠI MẤT SẠCH TOÀN BỘ.
700 TỪ ĐÓ CHỨ CÓ ÍT ỎI GÌ. NGHE THÌ THẤY ÍT CHỨ NGỒI ĐÁNH LÀ THẤY MẸ LUÔN!
HIX HIX... TA KHỔ QUÁ MÀ!