Nữ Thần Ẩm Thực Hắc Ám

Chương 72: Chương 72: Kẹo cao su




một thế hệ họa gia tài hoa như vậy cứ thế mà qua đời.

Kỉ Viễn thành danh cực sớm, 14 tuổi đã nổi lên như một hiện tượng, được xem là mộthắc mã trong giới hội họa trong nước, thanh danh vang vọng, áp đảo tất cả người cùng thế hệ có xuất thân từ thế gia, 16 tuổi đã có thâu tóm các giải thưởng lớn trong nước, 17 tuổi tiến quân ra quốc tế, sự kết hợp giữa tranh thủy mạc của Trung Quốc với phái trừu tượng của phương Tây tạo nên sự độc đáo khiến cậu ta đạt được vị trí nhất định trên sàn đấu quốc tế, bắt đầu đoạt các giải thưởng cao, 19 tuổi đã tổ chức được cuộc triển lãm tranh cá nhân vòng quanh thế giới, cùng năm đã thành lập công ty riêng, 20 tuổi đã có 3 phòng tranh của bản thân, hai cái ở trong nước, một cái ở nước Ý.

24 tuổi, nhảy lầu tự sát, ánh sáng hào quang đã chìm trong đêm tối.

một nhân vật lớn như thế chết đi, trước khi được cơ quan điều tra rõ ràng, tự nhiên phải phong tỏa tin tức, Kỳ Ngộ Phường là một nơi mà gậy tre cũng đánh không đến với giới mỹ thuật, nên không ai nghe nói cũng là bình thường, chỉ có người trong giới và bạn bè thân thiết của Kỉ Viễn là biết được tin.

Mà ngay hôm Chung Miện khóc nói Kỉ Viễn đã qua đời, thì buổi chiều các phương tiện truyền thông cũng công bố tin này, xác nhận cậu ta qua đời vì nhảy lầu tự sát, màkhông phải vì bị sát hại, sau khi tin tức được lan truyền, rất nhiều fan trong nước và ngoài nước cũng như người trong giới đều bày tỏ sự tiếc thương, trong lúc nhất thời tranh của Kỉ Viễn lại tăng giá vùn vụt.

Trong đó có một vị nghệ thuật gia có tiếng ngoại quốc cảm thán nói: “Kỉ Viễn chính làmột kỳ tích, nhưng chúng ta đã quên, thời gian kỳ tích xuất hiện luôn luôn ngắn ngủi.”

Nghe nói Kỉ Viễn mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng, nhưng sau lại có người nói, cậu ta là người tâm thần phân liệt.

Chứng cớ là cảnh sát phát hiện trong nhà Kỉ Viễn chỗ nào cũng đều lắp camera an ninh, ngay cả toilet và ban công cũng có. Theo dõi băng ghi hình, đêm đó vốn Kỉ Viễnđang ở trong phòng vẽ ở nhà, lại đột nhiên lăn ra đất, vừa ôm đầu vừa la hét, “Đừng tới, không cho phép xuất hiện!”, trên mặt cậu ta có sự giãy dụa trong vài phút, lại đột nhiên an tĩnh lại, không hề đau đớn lăn lộn trên đất nữa, mà là suy yếu đứng lên, khócnói “thật xin lỗi, thật xin lỗi!”, nhưng mà ngay sau đó cậu ta rời khỏi phòng vẽ, cả người lại quỳ xuống ôm đầu, phát ra tiếng gầm nhẹ đầy đau khổ, nhưng lập tức lại đứng dậy lảo đảo đi ra phòng khách, tức giận quăng đồ đạc trong phòng, giống như muốn xua đuổi gì đó, còn hô to “Cút!”, chỉ là không bao lâu, lại lập lại cảnh tượng lúc trước, đột nhiên nức nở, bất lực nói “Ta cũng không biết làm sao mới tốt bây giờ?!”

Sau khi biến một căn phòng gọn gàng trở thành một đống hỗn độn, Kỉ Viễn tự mình đira ban công, khi đi đến lan can, Kỉ Viễn lắc đầu nói gì đó, bởi vì lúc ấy gió bên ngoài quá lớn, nên nghe không rõ lắm, sau khi dùng thiết bị đặc biệt để xử lý, mới nghe rõkhi ấy cậu ta nói “Ta van cầu cậu không cần làm như vậy!”, mà câu tiếp theo là “Nếu ngươi đã chiếm thân thể ta, ta sẽ khiến ngươi cái gì cũng không chiếm được!”.

nói thật, xem đoạn clip này xong khiến người ta nổi cả da gà.

Đoạn clip này thật dễ dàng khiến người ta nghĩ đến thế lực quỷ thần, cho nên bị nghiêm cấm phán tán ra ngoài. Vì thế, cảnh sát và giới truyền thông phát ra tin tức do các nhà khoa học kết luận, có thể nói là giải thích duy nhất phù hợp trong trường hợp này – Kỉ Viễn là người có hai nhân cách, hai nhân các xung đột với nhau, chưa kịp tìm chuyên gia tâm lý điều trị nên đã gây ra bi kịch này.

nói thế cũng có thể giải thích vì sao trong nhà Kỉ Viễn lại có nhiều camera an ninh như thế, theo cảnh sát điều tra, các clip này đều bắt đầu vào đầu tháng Tư, chính là mộttuần trước, có thể khi đó Kỉ Viễn bắt đầu nhận ra trong mình có một nhân cách khác, vì thế nghĩ muốn gắn camera theo dõi để kiểm chứng, lại không nghĩ rằng lại thấy mộtnhân cách khác của mình trong clip, khó có thể chấp nhận, đối với nhân cách thứ 2 sinh ra sự phản kháng.

Nhưng có lẽ Kỉ Viễn có thói quen xem xong thì xóa sạch dữ liệu, dữ liệu từ ngày 1/4 đến trước một ngày cậu ta tự sát đều bị xóa bỏ, vì cảnh sát đã hoàn toàn xác định cậu ta tự sát, cho nên cũng không có quá nhiều nghi ngờ vì điểm này.

Sau khi tin tức được phát trên TV ở nhà hàng, buổi tối trở về Rượu trắng liền nằm mơ.

Cũng không phải là ác mộng gì, chỉ là mơ lại hôm Kỉ Viễn đến Kỳ Ngộ Phường, người thanh niên với khuôn mặt tái nhợt thân hình đơn bạc, ánh mắt nhìn về phía nó đầy tơ máu, thập phần tiều tụy. Nhìn vẻ mặt cậu ta, dường như có nhiều vấn đề muốn hỏi, có nhiều điều muốn nói, nhưng muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói một câu –

“Tôi thật sự, thật sự hâm mộ cậu.”

Sau khi tỉnh mộng, Rượu trắng cảm thấy có gì đó mơ hồ, vì thế rời đi ổ của nó, chạy nhanh như điên vào phòng Mộ Cẩm Ca.

Nó cảm thấy ngủ chưa bao lâu, chắc cũng tầm nửa giờ, người trong phòng còn chưa đingủ, chỉ đang ngồi trên giường xem tạp chí.

Đèn trong phòng không mở, chỉ mở đèn ngủ ở đầu giường, ngọn đèn vàng tỏa ra ánh sáng ấm áp, cũng làm nhu hòa gương mặt người kia hơn, mái tóc dài trước ngực im lặng che trước mặt cô cùng một góc chăn màu xanh.

Nhìn một màn như thế, Rượu trắng cảm giác bản thân được một sự bình an vô hình phủ lấy, sự bất an khi tỉnh mộng cũng tan thành mây khói, bước chân cũng không dồn dập nữa, không khỏi thả nhẹ bước chân hơn.

Nghe thấy động tĩnh nó vào, Mộ Cẩm Ca để tạp chí xuống, hỏi: “Làm sao vậy?”

Rượu trắng chạy đến dựa vào đèn bàn, ngồi xuống, buồn buồn nói: “không có việc gì, ta chỉ gặp ác mộng.”

“Đến đây!” Mộ Cẩm Ca nghiêng người ôm nó lên, đặt nó trên đùi mình, dịu dàng vuốt ve nó, khiến cả người nó đều thoải mái.

một lát sau, Rượu trắng cẩn thận hỏi: “Tĩnh ca ca, đêm nay ta có thể ngủ ở trêngiường không?”

Mộ Cẩm Ca nghĩ dù sao cũng phải thay ga giường, vì thế đáp ứng: “Được.”

“Tốt quá!” Rượu trắng êm ái kêu lên một tiếng, dùng gương mặt dẹt dụi dụi vào cổ tay Mộ Cẩm Ca, “Có Tĩnh ca ca bên cạnh, ác mộng ta cũng không sợ!”

Mộ Cẩm Ca kỳ quái hỏi: “không phải mày có trí thông minh của hệ thống sao? Cũng sẽnằm mơ sao?”

“Đúng! Meo!” Nghe cô nói vậy, Rượu trắng mới ý thức được, đột nhiên mở to mắt, “Lạinói, đây là lần đầu ta nằm mơ đó, thật thần kỳ.”

Mộ Cẩm Ca hỏi: “Vì nguyên thể hay sao?”

“Chắc vậy…” Rượu trắng quẫy quẫy đuôi, “Khi mới bắt đầu thành mèo, ta còn thấy bản thân mình thật thảm, hiện tại ta cảm thấy đúng là trong họa được phúc, sau khi có thân thể này, ta có thể cảm nhận rất nhiều mỹ vị, có được cảm quan trước kia khôngcó, còn có thể biết thế nào là nằm mơ, ngẫm lại không chỉ không mệt, còn… a, buôn bán có lời đó.”

nói xong, Rượu trắng ngáp một cái, nếu không gặp giấc mơ đó, có thể nó đã ngủ thẳng đến trời sáng.

Mộ Cẩm Ca gãi gãi cằm nó, lại vỗ đầu nó, thản nhiên nói: “không còn sớm nữa, ngủđi.”

Nghe xong lời này, Rượu trắng ngoan ngoãn nhảy xuống vị trí bên cạnh cô, miễn cưỡng cuộn tròn lại, “Tĩnh ca ca, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

*****

Hai ngày sau, Mộ Cẩm Ca đến đài truyền hình V.

hiện tại cô cũng có chút danh tiếng là đầu bếp trẻ, tổ tiết mục đương nhiên ưu tiên thông qua phần đăng ký của cô, hơn nữa trực tiếp an bài cô quay số tiếp theo.

Vì chuyện trước kia của Từ Phỉ Phỉ, rating chương trình “Vừa lòng 100%” tăng đột biến, khiến tổ tiết mục quyết định tiếp tục tạo tình huống gây cấn, mà Mộ Cẩm Ca với danh xưng “Nữ thần ẩm thực hắc ám” chính là hy vọng của bọn họ, mỹ nữ với món ăn hắc ám, quả thật hấp dẫn người xem.

Khi đi vào đài truyền hình, có một trợ lý thực tập chờ ở cửa sau, khi thấy Mộ Cẩm Ca ôm Rượu trắng đi vào, tiến lên mỉm cười chào: “cô là Mộ tiểu thư đúng không? Mời theo tôi đến bên này để trang điểm.”

Mộ Cẩm Ca đi theo cô ấy vào thang máy lên lầu 3, mới bước ra thang máy đi khoảng vài bước, cô đã gặp một gương mặt quen thuộc đi đến trước mặt.

Chu Diễm vừa mới trang điểm xong, khuôn mặt tái nhợt dưới lớp phấn trang điểm rốt cuộc cũng có chút huyết sắc. Trước đó hắn đã biết người khiêu chiến ở số này là Mộ Cẩm Ca, cho nên không kinh ngạc, ngược lại chủ động đến chào hỏi: “đã lâu khônggặp, Mộ tiểu thư!”

Vừa nhìn thấy hắn, Rượu trắng vốn đang ôm Mộ Cẩm Ca trong ngực, nháy mắt cúi đầu thấp xuống, mắt không thấy tâm không phiền.

Mộ Cẩm Ca chỉ khách khí, hơi hơi vuốt cằm: “Chào anh.”

Hai tay Chu Diễm để trong túi quần, bộ dáng tùy ý, làm như đột nhiên nhớ tới gì đó,nói với trợ lý thực tập: “Tiểu Mẫn, tôi vừa mới thấy Sách Hoa tìm cô đó, cô có cần điqua nhìn thử xem có việc gì không?”

Trợ lý thực tập sửng sốt: “A, nhưng tôi còn phải dẫn Mộ tiểu thư đi đến phòng trang điểm.”

Chu Diễm mỉm cười nói: “Dù sao tôi đã chuẩn bị xong, cũng có thời gian, tôi sẽ dẫn Mộ tiểu thư đi.”

Trợ lý thực tập vội nói: “Vậy thật sự cám ơn anh, Chu lão sư.”

Trợ lý thực tập đi rồi, Chu Diễm dẫn theo Mộ Cẩm Ca đi đến chỗ hắn mới vừa đến, hắnnhìn người bên cạnh ôm con mèo Garfield, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên là một côgái ngu ngốc, nhưng ngoài mặt vẫn cười nói: “Mộ tiểu thư, cô thật sự yêu mèo như mạng, đến quay tiết mục cũng mang mèo theo.”

Mộ Cẩm Ca nói: “Tôi không thể mang theo sao?”

“Cũng không phải là không được.” Chu Diễm cười như không để ý, “Chỉ hy vọng sau khi Mộ tiểu thư thay quần áo xong đừng ôm mèo nữa, bằng không lúc nào nấu ăn lông mèo rơi xuống, thì thật có lỗi với thực khách.”

Mộ Cẩm Ca thản nhiên nói: “Cám ơn, tôi cũng muốn nhắc anh một câu.”

Chu Diễm: “Cái gì?”

Mộ Cẩm Ca nhìn đầu hắn, lại nhìn vai hắn, mặt không chút thay đổi nói: “Thay quần áo xong cũng nhớ đội nón bếp, bằng không gàu rơi xuống quần áo, lúc nấu ăn lại rơi vào thức ăn, vậy cũng thật có lỗi với thực khách.”

“…” Tươi cười trên mặt Chu Diễm cứng đờ, “Hôm nay Mộ tiểu thư sao vậy, lúc trước côkhông nói như vậy?”

Mộ Cẩm Ca thành thật nói: “Vì ngày đó anh không gàu nhiều như hôm nay.”

Chu Diễm: “…”

Chờ sau khi Mộ Cẩm Ca đi vào phòng trang điểm, Chu Diễm xoay người, nhìn thì nhưkhông có việc gì, nhưng lại lấy tay vỗ vỗ hai đầu vai mình.

Nhưng mà nội tâm hắn không có bình tĩnh như vẻ ngoài, đã sớm âm thầm hung hăng ghi nợ Mộ Cẩm Ca trong lòng.

– con nhóc này!

hắn cảm thấy Mộ Cẩm Ca đối với hắn như vậy, khẳng định là vì Tôn Quyến Hướng.

Tôn Quyến Hướng là giám khảo vòng chung kết của cuộc thi đầu bếp mới, nghe nóilúc thi đấu, ông là người cho điểm Mộ Cẩm Ca cao nhất, đối với Mộ Cẩm Ca có ơn tri ngộ, Mộ Cẩm Ca bảo vệ ông cũng là chuyện thường tình.

hiện tại một cô gái trẻ như cô vậy, người nào không quen thuộc với mạng Internet, khẳng đi là xem các bài trên mạng, hoài nghi hắn là kè đứng sau màn, cho nên hôm nay mới đối xử với hắn như vậy.

cô tin là thật cũng đúng, hắn quả thật là ông chủ sau màn, nhưng cô không biết trời cao đất rộng mà đến khiêu khích hắn, chuyện này thì thật ngu xuẩn.

thật sự là buồn cười, chỉ biết đấu võ mồm là nhanh, ánh mắt nhìn người của Tôn Quyến Hướng thật là ngày càng kém.

Càng buồn cười hơn chính là Sách Hoa của tổ tiết mục còn nói lần này hắn gặp phải đối thủ mạnh, nhắc hắn không cần khinh địch, bằng không sẽ không giữ được vị trí lôi chủ.

hắn nghiêm trọng hoài nghi đầu người này có bị gì không.

– vô luận là ai đến, hắn đều không có khả năng thất bại.

Vì giới mỹ thực là thiên hạ của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.