Nữ Thần Cô Ấy Thà Gãy Chứ Không Chịu Cong

Chương 55: Chương 55: Thật hay Thách




Nửa tiếng sau, cuối cùng Bùi Sương hát mệt mỏi quăng micro đi.

Uống rượu say sỉn làm loạn lung tung, suýt chút nữa khiến thính giả phát điên, sau đó cô ấy ngủ thiếp đi trong lòng Chung Hinh.

Chung Hinh ôm cô ấy, cười với những người trong phòng: “Thật ngại quá, tôi cũng không ngờ cậu ấy hát dữ như vậy.”

Mọi người tìm được đường sống từ chỗ chết.

Tưởng Tư Tư trợn mắt nhìn Chung Hinh: “Hai người quen biết bao nhiêu năm rồi, chúng tôi không biết, nhưng cô còn không biết cô ấy là tông điếc sao?”

Chung Hinh vô tội nói: “Thật sự không biết, bình thường đều là tôi hát cho cậu ấy nghe, trước nay cậu ấy chưa từng hát cho tôi nghe.”

Biết bản thân hát chết người, đương nhiên không dám hát.

Tưởng Tư Tư bất ngờ bị người ta khoe ân ái trước mặt, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cô phất tay: “Được rồi được rồi, còn chưa làm lành đã dám ở trước mặt tôi khoe ân ái, nhìn thấy thật chướng mắt, mau lượn đi.”

Chung Hinh khoái trá đỡ Bùi Sương rời khỏi.

Bùi Sương và Chung Hinh vừa đi, Tưởng Tư Tư vốn định giải tán, ai về nhà nấy, kết quả bị Dịch Cảnh kéo lại, anh ta nói: “Này, đừng đi chứ, hai người họ đi rồi chúng ta chơi tiếp, đúng lúc tất cả người người đều ở đây, đúng không.”

Nhóm người này đều là bạn bè của Tưởng Tư Tư, cũng là một đám bạn trời ơi đất hỡi, còn có một số người trong đoàn phim, ngoài trừ những người bản địa, trên cơ bản đều là những người lười về nhà ăn Tết, đều quen mặt nhau cả.

Dù sau quay về nhà cũng không có ý nghĩa gì, chi bằng chơi tiếp.

Dịch Cảnh nói như vậy, mọi người đều gật đầu.

Đúng vậy đúng vậy, đã lâu không ca hát, vừa lúc mở giọng, chơi thôi, dù thế nào cũng chơi.

Vì thế mọi người tiếp tục ở lại KTV.

Bùi Sương vừa đi thì những người thích hát rốt cuộc cũng có cơ hội trổ tài, bọn họ lần lượt hát. Những người không thích hát ngồi ngẩn ngơ, cuối cùng dứt khoát chơi một trò chơi.

Tưởng Tư Tư bị chuyện đêm này làm cho mệt mỏi, cô lười biếng nâng mắt: “Mấy người muốn chơi gì?”

Dịch Cảnh lấy một xấp lá bài trong ngăn tủ ra, đập lên bàn, tạc kim hoa đấu địa chủ (tên trò chơi), mười tám trò chơi để lựa chọn, muốn chơi trò nào cũng được.

Cuối cùng vẫn không có sáng tạo gì mà chơi trò Đấu địa chủ.

Ba người một ván, một đám vây quanh xem, người nào thua thì đổi cho người khác vào, còn phải chịu phạt.

Chị thợ trang điểm nhấc tay hỏi: “Đạo diễn Tưởng, thua thì phạt thế nào?”

Tưởng Tư Tư suy nghĩ một lúc: “Uống rượu đi.”

Uống rượu là nghề của cô mà.

Mọi người đồng thanh xì một cái.

“Thật sự nhìn không ra được chị, ngàn ly không say mà lại đòi phạt rượu, còn mặt mũi nào chứ đạo diễn Tưởng.”

“Hèn, hèn quá hèn.”

“Làm anh em sao có thể chơi vậy được chứ đạo diễn Tưởng!”

Tưởng Tư Tư bất lực giơ tay đầu hàng: “Được được được, mấy người nói đi, thua thì phạt thế nào?”

Dịch Cảnh phấn khích: “Ở đây tôi có một bộ bài Thật hay Thách, muốn chơi không?”

Được được.

Tưởng Tư Tư bị đẩy lên đầu tiên, Dịch Cảnh cũng lên trên ngồi.

Lần đầu Tưởng Tư Tư may mắn, rút được Địa chủ, thắng hai Nông dân.

Hai Nông dân rút được lá bài Thật, phải đọc ra.

Một người Nông dân thì thầm: “Bạn cảm thấy ở đây người nào giả dối nhất?”

Tất cả mọi người đều nhìn anh ta chằm chằm.

“.....................”

“Tôi giải dối nhất, được chưa, tôi giả dối nhất, tất cả mọi người đều là Hán tử, cảm ơn cám ơn.”

Mọi người lại xì một tiếng.

Người này không chơi nổi bị đuổi xuống.

Một người Nông dân khác là Dịch Cảnh cũng rút một lá bài, thì thầm: “Đang ngồi ở đây có người bạn thích không?”

Toàn bộ im lặng, ánh mắt phát sáng.

Dịch Cảnh cũng im lặng.

“Quào, thật sao? Người ấy là ai! Ai ai ai? Nói mau.”

Dịch Cảnh trả lá bài lại: “Có, nhưng tôi không thể nói, cám ơn cám ơn.”

Mọi người phẫn nộ đuổi người này xuống.

Lúc Dịch Cảnh bị đẩy xuống có trộm nhìn Tưởng Tư Tư một cái, Tưởng Tư Tư chuyên tâm xào bài, không chú ý đến.

Tưởng Tư Tư thắng ba lần liên tiếp, đến trận thứ tư cuối cùng cũng thua.

Quy tắc này rất biến thái, chỉ cần bạn lên rồi, sớm muộn gì cũng bị phạt, dù sao không thể nào toàn thây trở ra.

Tưởng Tư Tư cam tâm chịu thua, đưa tay rút được một lá Thách.

Mọi người đều tò mò vây lại xem.

Vẫn là người có gan nhất rút được lá Thách.

“Gọi điện cho người thứ ba mươi lăm trong trò chuyện Wechat và tỏ tình với người đó.”

Tưởng Tư Tư lúng túng cầm lá bài, cảm thấy không bằng chọn Thật thì hơn, dù sao cũng không ai biết cô nói thật hay giả.

Mọi người bắt đầu điên cuồng gào thét, lượt tiếp theo cũng tạm ngừng, những người đang hát cũng không hát nữa, tập trung lại, chờ xem Tưởng Tư Tư gọi điện thoại.

Phó đạo diễn ưỡn bụng giễu cợt: “Lão Tưởng à, đều là Hán tử cô đừng hèn nhát chứ, cô hèn như vậy, tôi cũng khinh thường cô đó.”

“Đạo diễn Tưởng à, tỏ tình.”

“Tỏ tình! Tỏ tình! Tỏ tình!”

Tuy rằng giang hồ đồn đãi, Tưởng Tư Tư phong lưu thành thói, nam nữ không kiêng, nhưng mà không có ai đồn Tưởng Tư Tư đã thật sự quen ai.

Dường như bốn năm nay, chưa từng nghe Tưởng Tư Tư xác nhận quan hệ yêu đương với người nào.

Cho nên tin đồn Tưởng Tư Tư phong lưu rốt cuộc là như thế nào?

Tưởng Tư Tư mò tìm điện thoại trên bàn: “Được rồi, tôi chịu thua.”

Tưởng Tư Tư mở điện thoại. Cô có hai tài khoản Wechat, một tài khoản cá nhân, add những bạn bè thân trong giới giải trí, một tài khoản công việc, add những đối tác không thân thiết lắm và những nhân viên cũng như khách hàng ở Hắc Trì.

Danh bạ của cả hai tài khoản đều đầy số, ước chừng bao gồm hơn phần nửa giới giải trí và kinh doanh.

Tưởng Tư Tư mở tài khoản cá nhân, đếm ngược xuống người liên lạc gần nhất.

Thứ ba mươi lăm, Tống Ly Mặc.

Tưởng Tư Tư á khẩu.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau: “Thật sự phải gọi?”

Phải biết rằng Tống Ly Mặc làm nữ thần quốc dân, lãnh đạm hững hờ có tiếng, hơn nữa hiện tại đã có vợ và con gái, ai không có mắt dám đùa giỡn với cô ấy như thế.

Tưởng Tư Tư nhấn gọi, còn mở loa ngoài.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.

Giọng nói lạnh lùng của Tống Ly Mặc vang lên từ đầu dây bên kia: “Gì vậy?”

Còn có thể mơ hồ cảm nhận được sự tức giận.

Tưởng Tư Tư có chút không dám nói.

Mọi người cũng không dám nói nửa lời.

Tưởng Tư Tư ho khan hai tiếng: “Chuyện này, tôi chỉ muốn nói, tôi thích chị.”

Tống Ly Mặc rõ ràng dứt khoát: “Cút.”

Tưởng Tư Tư: “..................”

Mọi người vây xem muốn cười cũng không dám cười, nhịn cũng rất vất vả.

Tưởng Tư Tư hơi xấu hổ: “Chị có thể cho tôi chút mặt mũi không?”

Tống Ly Mặc: “Thôi đi, không phải cô đang chơi Thật hay Thách sao?”

Tưởng Tư Tư: “......... Đúng vậy.”

Chơi với người thế này không vui chút nào, mới đó đã đoán được.

Người xem đều lắc đầu, giải tán thôi, không có ý nghĩa gì, rồi chuẩn bị chơi lượt tiếp theo.

Đột nhiên Tống Ly Mặc nói: “Bây giờ cô ở đâu? KTV kế bên Hắc Trì?”

Người này là thầy bói sao?

Tưởng Tư Tư: “Ừm.”

Tống Ly Mặc: “Tôi đến ngay, chờ tôi một chút.”

Tưởng Tư Tư cảm thấy lạ: “Chị bị sao vậy?”

Tống Ly Mặc: “Tôi không có chỗ nào đi, đừng nói nữa, giao thừa rồi, đợt lát tôi đến rồi nói cho cô nghe.”

............

Quào, ấy vậy mà có thể khiến Tống Ly Mặc đến đây.

Ánh mắt của mọi người sùng bái nhìn Tưởng Tư Tư. truyện xuyên nhanh

Chờ Tưởng Tư Tư cúp máy, Dịch Cảnh ở bên cạnh bổ sung: “Cái này không tính, Tống Ly Mặc và chị quá quen rồi, chị còn chưa nói hai câu người ta đã đoán được rồi, chơi không vui, phải đổi người.”

Mọi người cũng hùa theo: “Đúng đúng đúng, phải đổi người, cái này không tính.”

Tưởng Tư Tư khoát tay: “Mấy người chơi xấu, rõ ràng tôi đã tỏ tình xong rồi.”

Chị thợ trang điểm bên cạnh cười nói: “Ây dô, đạo diễn Tưởng, chúng tôi muốn thấy cô thật sự nghiêm túc tỏ tình, cô thỏa mãn tâm nguyện của chúng tôi một chút đi.”

Bình thường Tưởng Tư Tư mỗi ngày đều tỏ vẻ bình chân như vại, lúc này không cho cô biết mặt vậy thì không còn thú vị nữa rồi.

Tưởng Tư Tư: “............... Cũng không phải tỏ tình với cô.”

Cô nói như vậy, nhưng vẫn mở Wechat, mọi người tùy tiện chọn số hai mươi tám, cô liền đếm đến hai mươi tám.

Tưởng Tư Tư mở to mắt.

Lãnh Tương.

Cô và Lãnh Tương đã nói chuyện cách đây vài ngày, lúc đó cô giao bài tập cho nàng.

Phải thừa nhận rằng lúc cô giao cho nàng một danh sách bài tập dài bốn mươi tám trang đó là có ý xấu.

Cũng không biết kỳ nghỉ của Lãnh Tương diễn ra thế nào.

Bốn mươi tám trang bài tập kia đã là được bao nhiêu?

Tưởng Tư Tư nhìn điện thoại ngẩn người, phó đạo diễn ở bên cạnh nghiêng người nhìn vào điện thoại cô.

Tưởng Tư Tư vội vàng che lại.

Tuy rằng cô chọn Thách, làm xong thì giải thích là được, nhưng cô thật sự không muốn đùa giỡn như vậy với Lãnh Tương.

Rất không muốn.

Phó đạo diễn vừa thấy tên này, ánh mắt liền sáng lên, vô cùng kiêu ngạo: “Lão Tưởng, là Tương Tương à, cô mau gọi đi.”

Tưởng Tư Tư liếc nhìn ông một cái: “Tương Tương là để ông gọi sao?”

Bên cạnh có người không biết tình hình, khó hiểu nói: “Hương Hương? Hương Hương không phải là con mèo nhà cô Tưởng sao?”

Có người trong đoàn phim lập tức phổ cập kiến thức cho anh ta, rằng Hương Hương và Tương Tương khác nhau.

“Ồ, thì ra là vậy--------”

“Gọi điện! Gọi điện! Gọi điện!”

“Tỏ tình! Tỏ tình! Tỏ tình!”

Phó đạo diễn mặt dày vô cùng, có kịch dại gì không xem, ông còn nói thêm: “Lão Tưởng à, tôi nói cho cô biết, Tương Tương là một cô gái tốt, cô còn nhớ lần trước cô hỏi tôi có phải là tia trúng Lãnh Tương không, sao có thể chứ, tôi nói cho cô biết, hôm đó cô đang nhìn camera, Lãnh Tương đột nhiên quay lại nhìn, tôi còn lấy làm lạ nên nhìn xem một chút.”

Phó đạo diễn thấp giọng, thần thần bí bí nói: “Cô có biết Lãnh Tương đang nhìn ai không?”

Câu trả lời rất sống động.

Tưởng Tư Tư lại không muốn nghe.

Phó đạo diễn vỗ vào lưng cô: “Cô ấy đang nhìn cô đó.”

Tưởng Tư Tư cúi đầu nhìn vào khung chat.

Thật ra hôm đó không phải cô hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của Lãnh Tương.

Nàng quay đầu lại suy tư, cô biết Lãnh Tương đang nhìn gì.

Nhưng mà cô không dám ngẩng đầu chỉ có thể im lặng nhìn màn hình.

Nhìn Lãnh Tương.

Phó đạo diễn bên cạnh nhanh tay nhanh chân, gõ lên điện thoại của cô hai cái, giúp cô gọi điện.

Phó đạo diễn vội rút tay về và nói: “Không cần cảm ơn.”

Tưởng Tư Tư: “..............”

Mọi người mở to mắt, tiếp tục vây xem.

Cô nhìn giao diện cuộc gọi, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.

Đừng bắt máy.

Đứng bắt máy.

Tưởng Tư Tư âm thầm lẩm nhẩm.

Ngàn vạn lần đừng bắt máy.

Cô căn bản không biết nói gì.

Điện thoại đổ chuông một lúc, nhưng không có ai trả lời.

Tưởng Tư Tư thở phào nhẹ nhõm.

Phó đạo diễn vừa rồi tự tìm đường chết thấy điện thoại không gọi được, nhanh chóng lui lại, giả vờ làm cây nấm khổng lồ.

Tại sao không bắt máy chứ?

Chờ về lại đoàn phim, Tưởng Tư Tư có làm khó nàng không?

Mọi người vô cùng thất vọng, không xem kịch được, những người không có ở đoàn phim rất tò mò về Lãnh Tương, nhưng đối phương không bắt máy, cũng không còn cách nào.

Mọi người lại bắt đầu lượt chơi tiếp theo.

Lúc này Tưởng Tư Tư không chơi với họ nữa, cô ngồi một bên im lặng lướt điện thoại.

Vốn dĩ cô còn đang lước Weibo, đang xem clip hài.

Thỉnh thoảng cười ra tiếng, cố gắng xem nhẹ chuyện vừa rồi Lãnh Tương không bắt máy. Trong lòng cô không hiểu vì sao lại cảm thấy mất mác.

Mười phút sau, điện thoại cô đột nhiên nhảy lên giao diện Wechat.

Có người gọi cho cô.

Chuông rất lớn, tim cô cũng nhảy loạn theo.

Tưởng Tư Tư vô cùng không có tiền đồ mà nín thở.

Đúng là Lãnh Tương.

Lãnh Tương gọi lại cho cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.