Nữ Thần Cô Ấy Thà Gãy Chứ Không Chịu Cong

Chương 56: Chương 56: Tống Ly Mặc




Một căn nhà ở một tiểu khu nào đó trên đường vành đai ba tư phía Bắc.

Đêm đã khuya.

Lãnh Tương còn đang nằm sấp trên thảm múa bút thành văn, cổ tay khó chịu vì viết lâu, nàng liền đứng dậy hoạt động cổ tay một chút, tiện thể cầm điện thoại lên xem.

Nàng mở Wechat, liếc xem, ngón tay ngừng lại một chút.

Có một thông báo cuộc gọi nhỡ, hơn mười phút trước, là của Tưởng Tư Tư gọi đến.

Hơn nửa đêm, Tưởng Tư Tư gọi điện cho nàng làm gì?

Lãnh Tương gọi lại.

...............

Trong KTV.

Tưởng Tư Tư nhìn thấy giao diện cuộc gọi, đang do dự không biết có nên trả lời hay không.

Điện thoại vẫn đang rung, Tưởng Tư Tư không để ý bên cạnh có có người đang trộm nhìn điện thoại của cô.

“Gọi lại rồi! Gọi lại rồi!”

Sự chú ý của mọi người lập tức dồn về phía điện thoại của Tưởng Tư Tư.

“Nghe đi đạo diễn Tưởng! Nghe đi, chị xem người ta cũng đã gọi lại rồi kìa!”

Tưởng Tư Tư: “...............”

Sao bình thường không thấy đám người này nhiệt tình như vậy?

Phó đạo diễn đang chơi bài, thấy trận này sắp thua, đột nhiên nhận ra biến cố, vội vàng quăng lá bài trên tay, trộn cùng những lá bài trên bàn, rồi nhảy khỏi chỗ ngồi đến bên cạnh Tưởng Tư Tư hô: “Lão Tưởng, cô nghe đi, không nghe là đồ hèn, sau này tôi sẽ khinh thường cô!”

Ông mập chết tiệt này đã chơi xấu còn định gắp lửa bỏ tay người.

Tưởng Tư Tư: “..............”

Nếu năm nay tôi không hành ông lên bờ xuống ruộng thì tôi sẽ theo họ ông.

Trước tất cả ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, Tưởng Tư Tư không còn cách nào, chỉ có thể nghe máy.

Có người ồn ào nói: “Loa ngoài! Loa ngoài! Loa ngoài!”

Tưởng Tư Tư liền mở loa ngoài, giọng nói Lãnh Tương từ bên kia truyền đến.

“Lãnh Tương: “Quẩii?”

Tưởng Tư Tư ho khan một tiếng rồi nói: “Tương Tương.”

Lãnh Tương cúi đầu 'ừm' một tiện, nàng hỏi: “Sao vậy?”

Nàng tạm ngừng một chút, lại nói: “Ở chỗ chị sao ồn vậy?”

Tuy rằng bây giờ không có ai hát nhưng trong KTV vẫn bật nhạc nền.

Tưởng Tư Tư: “Đang ở KTV, vừa mới chơi thua, phải chịu phạt, rút được lá Thách?”

Tưởng Tư Tư nở nụ cười: “Bảo tôi gọi cho một người ngẫu nhiên trong Wechat, trùng hợp là cô.”

Lãnh Tương: “Là vậy à.”

Nghe qua còn có chút thất vọng kỳ quái.

Những người đang ở bên cạnh nghe lén ồ lên thật lớn, vô cùng thất vọng.

Có người hét lên: “Tỏ tình đâu?”

Tưởng Tư Tư trừng mắt liếc cô ấy một cái, lại tiếp tục nói chuyện với Lãnh Tương.

Tưởng Tư Tư: “Giờ cô đang làm gì?”

Lãnh Tương: “Làm bài tập, bốn mươi tám trang bài tập và hai quyển sách không phải là chị giao cho tôi sao?”

Nghe ra không giống như là oán hận, càng giống như là phàn nàn, thậm chí có một chút cảm giác ngọt ngào vi diệu.

Ây dô.

Trong lòng Tưởng Tư Tư nổi lên những tầng bọt bong bóng nhỏ.

Tưởng Tư Tư nói chuyện với Lãnh Tương như thể không có ai, những người xung quanh tôi nhìn cô cô nhìn tôi, cũng không biết xấu hổ tiếp tục làm phiền Tưởng Tư Tư.

Phó đạo diễn này không những to xác mà còn to gan, chưa bao giờ ngán điều gì.

Phó đạo diễn hét vào điện thoại: “Tương Tương, Tưởng Tư Tư cô ấy muốn tỏ tình với cô!”

Tưởng Tư Tư: “...............”

Tay cầm điện thoại của Lãnh Tương đột nhiên siết chặt, hai mắt mở to.

Phút chốc trái tim nàng nhảy lên.

Lãnh Tương: “Cái gì?”

Giọng của Lãnh Tương truyền qua, nàg vừa cười một tiếng, âm cuối rất nhỏ khiến cho giọng của nàng nghe như tê như dại.

Cô đừng cười như vậy chứ.

Tưởng Tư Tư giả vờ bình tĩnh, trông còn rất điêu luyện.

Tưởng Tư Tư: “Không có gì, là Thách thôi, bảo tôi gọi điện cho một người ngẫu nhiên tỏ tình, chỉ đùa thôi.”

Lãnh Tương: “.......... À.”

Có chút thất vọng khó hiểu.

Phó đạo diễn ở bên cạnh dường như còn muốn hét gì đó, bị Tưởng Tư Tư nhanh tay nhét miếng dưa hấu vào miệng.

Phó đạo diễn ưm ư nói không ra tiếng.

Đột nhiên im lặng trong phút chốc, hai người cũng không nói chuyện.

Tưởng Tư Tư: “Cô có muốn đến chơi cùng không?”

Vừa nói xong cô đã muốn cho mình một tát.

Làm gì vậy? Người ta ở đường vành đai ba tư, bên đây là vành đai ba, lái xe cũng mất nửa tiếng, nếu gặp kẹt xe thì phải mất một tiếng đồng hồ.

Tưởng Tư Tư giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ.

Bây giờ cũng sắp mười một giờ rồi.

Cô muốn nói gì đó cho qua, lại nghe thấy Lãnh Tương không do dự mà đồng ý.

Lãnh Tương: “Được.”

Tưởng Tư Tư: “................”

Lãnh Tương: “Địa chỉ ở đâu?”

Tưởng Tư Tư: “KTV bên cạnh Hắc Trì, phòng 306.”

Không ngờ nàng lại thật sự muốn đến đây.

...............

Người đến trước là Tống Ly Mặc, lúc cô ấy mới vừa đến trông có vẻ đang nổi giận đùng đùng. Cô ấy bước vào phòng, liếc mắt nhìn quanh một vòng, lặp tức thay đổi sắc mặt, cả thảy lại trở nên lạnh lùng.

Cô ấy lịch sự gật đầu chào mọi người, một khu họ hét chói tai.

Tống Ly Mặc là người đi đến đâu cũng có thể làm nữ thần.

Có người nhanh chóng nhường cho Tống Ly Mặc một chỗ bên cạnh Tưởng Tư Tư.

Thợ trang điểm run rẩy chạy đến: “Nữ thần! Huhuhu em đã thích chị nhiều năm lắm rồi! Thật sự là nhiều năm lắm rồi!! Chị có thể cho em xin chữ ký không?”

Tống Ly Mặc nhìn Tưởng Tư Tư: “Cô gái này cô mới tuyển à?”

Tưởng Tư Tư gật gật đầu: “Mới gia nhập năm ngoái, trước kia là bác sĩ khoa nhi.”

Tống Ly Mặc ký tên cho cô gái, rồi cười cười với cô nàng: “Xin chào.”

Thợ trang điểm ôm vở lập tức muốn ngất xĩu.

Trong đoàn phim của Tưởng Tư Tư, Tống Ly Mặc và Lý Cố Xuyên đều là khách quen, thỉnh thoảng sẽ tham gia phim với vai trò khách mời, quay một hai cảnh.

Tống Ly Mặc vừa vào, sau màn chào hỏi xôn xao thì mọi người tiếp tục ca hát chơi bài.

Tưởng Tư Tư hỏi: “Không phải chị không thích ra ngoài sao? Nói không thích người khác nhìn chị giống như xem khỉ ở sở thú mà, sao nửa đêm lại chạy đến đây?”

Tống Ly Mặc: “Cô đừng nói tôi.”

Tưởng Tư Tư hiếu kỳ: “Sao vậy?”

Còn ai có thể khiến cho Tống Ly Mặc tức giận như vậy?

Tống Ly Mặc nói: “Nhóc nhỏ nhà tôi năm nay học tiểu học, Ức Linh đang lo không biết nên gửi nó đến trường nào mới tốt.”

“Cô nói xem, chuyện này còn cần phải cân nhắc sao? Giữ nó bên cạnh thì ai chăm? Ai đưa đón nó đi học?”

Tưởng Tư Tư lạnh nhạt nói: “Chị, dù sao ngoài trừ quay phim chị cũng không ra ngoài nhiều lắm.”

Tống Ly Mặc chỉ chỉ chính mình: “Tôi?”

Quên đi, Tống Ly Mặc chỉ mong tống nhóc nhỏ đó đi càng xa càng tốt, còn mong cô ấy chăm sóc nó, đừng mơ.

Tống Ly Mặc: “Ức Linh nói em ấy muốn ở bên con, mấu chốt là bọn ta làm gì có thời gian, vú Vương về nhà chăm sóc con dâu bà ấy, trường tiểu học ba giờ tan, em ấy phải đi làm, tôi cũng phải làm việc, ai đi đón?”

Tưởng Tư Tư nói: “Vậy chị nghĩ thế nào?”

Tống Ly Mặc: “Đưa nó đi, cô có biết đội trưởng đội điều tra tội phạm cảnh Chu Tu Thành không?”

Tưởng Tư Tư: “Có nghe nói.”

Tống Ly Mặc: “Nhà bọn ta và Chu gia đã qua lại mấy đời, Chu gia ở trong quân khu, trong đó có trường tiểu học, an toàn tin cậy, giáo dục cũng tốt, chi bằng đưa nó qua đó, bớt lo hơn.”

“Cho nên tôi đã nói chuyện này với Ức Linh.”

Tưởng Tư Tư: “Sau đó đại tiểu thư nhà chị liền tức giận? Đuổi chị ra ngoài?”

Tống Ly Mặc: “Em ấy nói tôi không quan tâm con, nói tôi lạnh lùng, không có chút tình cảm nào.”

Tưởng Tư Tư: “Ngoài trừ đại tiểu thư nhà chị ra thì chị đối với ai cũng lạnh lùng.”

Tống Ly Mặc đăm chiêu một chút: “Không được, tôi phải nghĩ cách.”

...............

Lãnh Tương đang nghiêm túc chọn quần áo, nàng mặc một bộ áo lông hồng nhạt, bên ngoài khóa một chiếc áo khoác màu trắng, buộc tóc lại và trang điểm nhẹ.

Nàng bắt một chiếc taxi, đi một vòng đường vành đai, bốn mươi phút sau mới đến KTV.

Nàng lần theo số phòng mà tìm được phòng 306, gõ gõ cửa, rồi đẩy cửa vào.

Tất cả mọi người trong phòng ngừng lại.

Lãnh Tương đảo mắt một vòng, liếc thấy Tưởng Tư Tư Tư đang ngồi trên sô pha ở trong góc tối nhất của căn phòng.

Bên cạnh Tưởng Tư Tư còn có Tống Ly Mặc.

Tống Ly Mặc nheo mắt lại.

Phó đạo diễn nghênh ngang đi đến chụp tay lên người Lãnh Tương khiến ông gần như lảo đảo.

Phó đạo diễn hướng về phía mọi người rồi nói: “Để tôi giới thiệu một chút với những người không thuộc đoàn chúng tôi, vị này là Lãnh Tương, nữ chính mới của Lão Tưởng, nữ số một, diễn xuất đặc biệt tốt, mọi người hoan nghênh!”

Mọi người vô cùng nể tình vỗ tay cuồng nhiệt, người của đoàn phim vỗ đặc biệt vang.

Lãnh Tương có chút mất tự nhiên nhìn mọi người, thân thể cứng đờ, không tự chủ được mà lùi về sau một bước nhỏ.

Mấy năm trước nàng bị đồn là quyến rũ quản lý cấp cao của Truyền thông Trác Việt, lại bởi vì ở đoàn phim không được thoải mái, sau khi đại chiến xảy ra, bốn phương tám hướng đều ùn ùn kéo đến hắc nàng. Gần như tất cả bạn bè xã giao bên ngoài đều cách xa nàng, sợ họa lây.

Đã lâu lắm rồi nàng không có gặp nhiều người như vậy.

Ở đây có vài người của đoàn phim, nàng biết, nhưng cũng không biết phải nói chuyện thế nào, không tính là quen.

Mà mặt khác có một số người nàng không biết.

Trong ánh mắt những người này, đa phần là tò mò và suy đoán, đều là những người có thiện ý.

Cơ thể căng thẳng của nàng dần thả lỏng.

Nàng tươi với mọi người: “Chào mọi người.”

Có người nói nhỏ với người kia: “Tôi nghe người ta nói cô ấy lạnh lùng, cứng đầu, đặc biệt khó gần, nhưng mà đây không phải là một cô gái rất tốt sao? Xinh đẹp nữa.”

“Đúng vậy đúng vậy.”

Dịch Cảnh ngồi bên cạnh Tưởng Tư Tư, ánh mắt nhìn chằm chằm Lãnh Tương: “Đúng vậy, cô ấy thật xinh đẹp.”

Tưởng Tư Tư liếc Dịch Cảnh một cái, đẩy anh ta ra, ý bảo anh ta nhường chỗ cho Lãnh Tương.

Dịch Cảnh như tỉnh mộng, nhanh chóng xê ra một bên.

Lãnh Tương ngồi xuống bên cạnh Tưởng Tư Tư.

Mọi người bắt đầu ca hát.

Tống Ly Mặc nhìn Lãnh Tương nửa ngày, mãi cho đến khi Lãnh Tương ngồi xuống bên cạnh Tưởng Tư Tư, rối cuộc nhớ ra.

Tống Ly Mặc: “Tôi còn nhớ cô.”

Lãnh Tương nhìn qua Tống Ly Mặc.

Những năm đầu nàng thật sự không thích Tống Ly Mặc lắm, năm đó nàng trẻ tuổi vượng khí, đơn phương battle với Tống Ly Mặc, cuối cùng trong tiết mục của Tưởng Tư Tư bị cười nhạo đến sượng mặt.

...........

Nàng ở chung Tưởng Tư Tư đã lâu, cũng suýt quên mất chuyện này.

Từ lúc Tưởng Tư Tư đưa cho nàng xem phim [Chung Bất Tự], sau khi nàng xem xong, lại tìm những tác phẩm khác của Tống Ly Mặc xem.

Sau khi xem xong tất cả, cảm tình của nàng đối với Tống Ly Mặc đã trực tiếp lên đến đỉnh điểm.

Chẳng trách Tống Ly Mặc có trăm triệu fans, cả giới giải trí không đối thủ.

Quả thật là năm đó mình quá trẻ trâu, làm sao có thể battle thắng chứ?

Đột nhiên Lãnh Tương bị Tống Ly Mặc gọi, còn có chút khẩn trương.

Tống Ly Mặc còn nhớ nàng là ai?

Tống Ly Mặc nhìn nàng, lại nhìn Tưởng Tư Tư bên cạnh nàng, cuối cùng nói với Tưởng Tư Tư: “Tôi còn nhớ mấy năm trước, cô từng ăn khuya với tôi, lúc đó cô nói cô đang cãi nhau với người khác trên mạng? Có phải chính là bởi vì cô ấy?”

Lãnh Tương: “.................”

Tưởng Tư Tư: “.................”

Có chuyện như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.