Edit+beta: LinhLan601
Cố Ly Cẩn bưng canh cùng đồ ăn Tô Nhụy thích đi tìm cô khắp nơi.
Cho đến khi hắn chứng kiến được hình ảnh cả đời không thể nào quên kia nổi kia, tim hắn đau đến mức tưởng chừng như đã ngừng đập.
Hắn thấy Lâm Nhạc đẩy Tô Nhụy từ trên cầu thang ấy xuống, không kịp nghĩ nhiều liền lao đến bên Tô Nhụy, bế cô lên đưa đi bệnh viện.
Ở bệnh viện, bác sĩ tiến hành kiểm tra toàn diện cho Tô Nhụy, xác định xương cẳng chân bị gãy, trên người còn có một số chỗ bị thương, cần nằm viện điều trị. Sau khi bác sĩ kiểm tra, băng bó xong thì Tô Nhụy được chuyển đến phòng bệnh. Cố Ly Cẩn lúc này vẫn chưa thể hồi phục lại từ trong bi thương.
Tô Nhụy nằm trên giường, lông mi thật dài tĩnh lặng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đôi mắt vốn nên lấp lánh ánh cười kia, giờ phút này lại gắt gao nhắm chặt. Cố Ly Cẩn chưa từng thấy Tô Nhụy như vậy. Cô ấy lẳng lặng nằm ở đấy, giống như có thể rời bỏ hắn đi bất cứ lúc nào.
Nghĩ vậy, hắn cảm thấy bản thân như đang rơi xuống vực sâu vạn trượng, núi cao tối tăm như đè nặng hắn, biển rộng bao phủ như nhấn chìm hắn. Không thể nói nên lời cũng không thể nào thở được. Trên thế giới này, dường như đã không còn bất luận nỗi thống khổ nào có thể so sánh được với hắn lúc này.
(Đinh! Hảo cảm của nam chủ +5. Trước mắt mức hảo cảm là 85)
Âm thanh hệ thống rất không thích hợp xuất hiện. Nhưng mà, hiện giờ Tô Nhụy đang hôn mê nên chẳng thể nào nghe được.
Cố Ly Cẩn đột nhiên ý thức được tầm quan trọng của Tô Nhụy đối với mình. Đồng thời, trong lồng ngực hắn tràn đầy tức giận, giống như một quả bom sắp đứt mất kíp nổ, đối với kẻ đẩy Tô Nhụy xuống hận đến thấu xương.
Đúng lúc này, một y tá đem đồ vật tùy thân của Tô Nhụy đưa cho Cố Ly Cẩn. Hắn chú ý tới chiếc di động đang sáng lên của Tô Nhụy. Xuất phát từ tò mò nên mở ra xem.
Vừa mở lên, lập tức thấy được vấn đề lớn.
Di động của Tô Nhụy đang trong chế độ ghi âm, ghi lại cuộc nói chuyện giữa cô ấy và Lâm Nhạc khi nãy. Tô Nhụy vốn là một cô gái thích âm nhạc. Ngày thường đều thích đi ktv hát hò, không có việc gì làm cũng thích hát trên phần mềm ở điện thoại.
Chế độ ghi âm này là lúc Tô Nhụy mở ra để chuẩn bị hát. Mới chỉ hắng giọng được hai tiếng, còn chưa kịp hát thì Lâm Nhạc đi tới, chào hỏi với cô. Toàn bộ lời nói của Lâm Nhạc đương nhiên cũng bị ghi vào, bao gồm cả những lời khoe khoang, diễu võ dương oai của cô ta đối với Tô Nhụy. Tất cả đều được Cố Ly Cẩn nghe thấy hết.
Cố Ly Cẩn thật sự không ngờ được, ngày thường hắn không thèm nhìn đến Lâm Nhạc lại chính là dung túng cô ta, cho cô ta cơ hội làm hại Tô Nhụy. Nghĩ tới Tô Nhụy vì ả mà bị thương, hắn càng tự trách, áy náy không thôi.
Cố Ly Cẩn cấp tốc gọi điện cho hiệu trưởng, yêu cầu nhanh chóng đem toàn bộ video từ camera trong nhà ăn cho hắn, nếu không sẽ hướng nhà trường truy cứu trách nhiệm.
Hiệu trưởng cũng biết thân phận của Cố Ly Cẩn và Tô Nhụy, biết hai người kia đều không thể trêu vào. Lúc này ông ta đang sợ đến toát mồ hôi hột, lo lắng việc Tô Nhụy ngã từ trên cầu thang xuống có thể bị truy cứ trách nhiệm thì nhận được điện thoại của Cố Ly Cẩn. Hiệu trưởng đáp ứng ngay lập tức, gọi người đi lấy video giám sát.
Cố Ly Cẩn nhận được video, chăm chú xem thật kỹ. Hắn nhìn thấy ả Lâm Nhạc kia, khuôn mặt nhu nhược giả tạo, biểu cảm vặn vẹo nói ra những lời như vậy với Tô Nhụy, còn dùng đôi tay kia đem Tô Nhụy đẩy xuống tầng.
Hắn chẳng thể nghĩ tới bản thân vì không thổ lộ tâm ý đối với Tô Nhụy mà lại làm cho người khác hiểu lầm tình cảm giữa bọn họ là tình cảm anh em. Còn khiến cho kẻ khác mượn chuyện này để mang đến đả kích cô, khiến cho cô mất khống chế.
Hắn không chỉ hận chính mình, còn hối hận đã không sớm bày tỏ tình cảm, tuyên bố quyền sỡ hữu với cô.
Cố Ly Cẩn quyết tâm trong lòng:“ Sau khi Tô Nhụy tỉnh dậy, nhất định phải nói rõ tình cảm với cô ấy, để cô ấy trở thành bạn gái của mình“.