Edit+beta: LinhLan601
Sau đó, chuyện này dưới sự cố ý của người có tâm truyền ra, cơ hồ toàn trường đều biết, sau lưng đều lén lút nghị luận phẩm hạnh của nguyên chủ. Thanh danh của cô ấy vì vậy mà hoàn toàn rơi xuống.
Nguyên chủ không hề để ý đến thanh danh của mình như thế nào, cô chỉ để ý đến suy nghĩ của Cố Ly Cẩn. Ngày ấy, cảnh tượng Cố Ly Cẩn mang theo Lâm Nhạc cùng nhau rời đi, hiện ra rõ ràng trước mắt nguyên chủ. Nguyên chủ cho rằng người Cố Ly Cẩn thích là Lâm Nhạc, nên mới có thể không đuổi theo cô ấy mà đưa Lâm Nhạc rời đi. Nghĩ vậy, nguyên chủ liền uể oải vạn phần.
Tô Nhụy từ trong hồi ức tỉnh lại, dường như đã quyết tâm điều gì, vội vàng thu thập một chút đồ vật của mình. Cô đứng dậy, đi đến chỗ Cố Ly Cẩn, trực tiếp kéo hắn đi:“ Chúng ta đi ăn cơm thôi”“.
Cố Ly Cẩn bị hành động lớn mật của cô dọa cho ngây ngẩn cả người, nửa ngày vẫn không nói được một câu, mặt lặng lẽ đỏ bừng bừng.
Cho đến khi vào tới nhà ăn, Tô Nhụy hỏi hắn muốn ăn cái gì, Cố Ly Cẩn mới bình thường trở lại.
Hắn biết Tô Nhụy thích ăn canh tốt cho da, liền thân sĩ giúp Tô Nhụy đi lấy canh. Vừa đi còn ngây ngô cười với Tô Nhụy. Trên mặt hắn vẫn còn biểu tình ngốc ngốc lúc nãy, lại thêm mấy phần ý cười nhàn nhạt lúc này, lập tức mê đảo những nữ sinh đi qua.
Tô Nhụy không ngờ nam chính lại đơn thuần như vậy, vừa thấy liền biết hắn rất ít cùng người con gái khác ở chung, trong lòng mừng thầm.
Ngay lúc này, Tô Nhụy phát hiện một nữ sinh đang đi về phía cô. Ánh mắt của nữ sinh này cất giấu tia ghen ghét cùng oán hận. Tuy rằng chỉ xuất hiện có vài giây nhưng Tô Nhụy vẫn nhạy cảm nhìn ra được.
Cô đoán đây chắc hẳn là nữ chính của cuốn tiểu thuyết này, người đã không từ thủ đoạn, dẫm lên nguyên chủ để đi lên--Lâm Nhạc.
Dung mạo người này không xinh đẹp bằng nguyên chủ nhưng lại rất thanh thuần, khiến người khác không thể chán ghét. Cả người còn ngập tràn khí chất nhu nhược, làm cho người ta sinh ra cảm giác thương tiếc, chỉ hận không thể bảo hộ cô ta.
Lâm Nhạc đi đến gần Tô Nhụy, cười một cách xinh đẹp, hào phóng, nói:“ Xin chào Tô Nhụy, chị là Lâm Nhạc, rất vui được quen biết em“.
Sau khi nói xong, không đợi Tô Nhụy trả lời, Lâm Nhạc liền đứng gần vào chỗ Tô Nhụy, thân mật nắm lấy tay cô. Từ bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy hai người bọn họ tựa như một cặp chị em thân thiết, cho dù không phải, cũng tuyệt đối không thể nghĩ tới, cả hai người đều hận chết đối phương.
Mắt thấy hành động của Lâm Nhạc, nội tâm Tô Nhụy không khỏi cười lạnh, thì ra là ở chỗ này chờ tôi, tôi muốn nhìn xem cô như thế nào tính kế tôi, dẫm lên tôi bò lên trên. Tôi sẽ cho cô vì hành động ngu xuẩn này mà trả giá lớn!
Nhưng lúc này, nên diễn thì vẫn phải diễn, Tô Nhụy rất nhanh liền nhập vai.
Cô lập tức làm một bộ dáng kinh ngạc, tựa hồ như không nghĩ tới sẽ có người chủ động chào hỏi với mình, còn là người mình không quen biết.
Bình thường trở lại, Tô Nhụy lập tức lễ phép nói:“ Chào chị, em là Tô Nhụy“. Nói xong còn mỉm cười với Lâm Nhạc.
Lâm Nhạc không nghĩ rằng Tô Nhụy lại dễ tiếp cận như vậy, điều này không phải có ý nghĩa kế hoạch của cô ta càng có thể nhanh chóng hoàn thành được rồi sao, trong lòng không khỏi âm thầm vui vẻ.
Lâm Nhạc đột nhiên thay đổi biểu cảm trên mặt, trở nên đắc ý dào dạt:“ Tô Nhụy, em biết không, Ly Cẩn thích chị, chị cũng thích anh ấy. Hai người bọn chị thật xứng đôi. Anh ấy cũng nói với chị rồi. Em cùng anh ấy lớn lên bên nhau, cha mẹ trong nhà đều quan hệ tốt nên anh ấy vẫn luôn coi em như em gái mà đối đãi. Quan hệ hai người tuy rằng tốt nhưng đó không phải là tình yêu. Cho nên chị vô cùng yên tâm để hai người bên nhau. Chị cũng sẽ giống Ly Cẩn, đối xử với em như em gái của chị“.
Bộ dáng cô ta mười phần “Chị cũng sẽ rất yêu thương em“.
Khuôn mặt Tô Nhụy tái mét, thất hồn lạc phách như phải chịu một sự kích thích quá lớn. Vành mắt đỏ rực, trong mắt đã bao phủ đầy nước mắt, tựa hồ có thể rơi xuống bất cứ lúc nào: “ Không. Tôi không tin anh ấy thích chị. Tôi yêu anh ấy như vậy, anh ấy làm sao có thể thích người như chị được!“.
Lâm Nhạc thừa dịp Tô Nhụy xuất thần, trong nháy mắt nắm lấy tay Tô Nhụy, đẩy về phía cô ta. Phản ứng của Tô Nhụy so với cô ta còn nhanh hơn, cô thuận thế đem tay Lâm Nhạc, đẩy lại về phía cô. Bởi vì Tô Nhụy chọn vị trí gần cầu thang, Lâm Nhạc đẩy, cô lập tức ngã lăn xuống bậc cầu thang