Quan Thu Hà giận tái mặt.
“Cô đang thương hại tôi sao?”
Cảnh Ngọc Ninh nhíu mày.
“Tôi nói không phải, cô tin không?”
“Không tin!”
Quan Thu Hà buộc dây lưng lại rồi nhanh chóng lùi ra xa cô, lạnh lùng nói: “Trước kia tôi còn có thể nói tôi là con gái lớn của nhà họ Quan, dưới một người trên vạn người, nhưng bây giờ tôi không phải nữa rồi.
Vốn dĩ lúc trước nhà họ Quan nhận nuôi tôi cũng chỉ để bù lại sự tiếc nuối khi họ mất đi đứa con, nhưng bây giờ cô ta đã trở về rồi, tôi trở nên vô dụng, cho nên đôi khi ngay cả tôi cũng không biết rốt cuộc bây giờ mình đang ở vị trí nào trong nhà họ Quan.
Các người muốn xem trò cười của tôi, tôi có thể hiểu được, bởi vì đổi lại là tôi, nếu cô bị rơi vào tình trạng này thì tôi sẽ đốt pháo ăn mừng mấy ngày, nhưng điều này không có nghĩa là người người đều có thể làm trò cười của tôi, cũng không có nghĩa là tôi có thể hạ thấp tiêu chuẩn của mình xuống, tùy tiện lấy một người tôi không thích.”
Cảnh Ngọc Ninh chỉnh lại quần áo, quay người nhìn cô ta.
“Tôi không chê cười cô.”
Sắc mặt của cô hơi nghiêm trọng, suy nghĩ mấy giây mới tiếp tục nói: “Tôi đang nói nghiêm túc, thật ra vứt bỏ lập trường, tôi cũng không ghét cô, chuyện của cô với Hà Thành Quân, cho dù cô không nhắc nhở, tôi cũng sẽ không nói ra ngoài.
Chính cô cũng đã nói, bây giờ cô đang ở một địa vị xấu hổ trong nhà họ Quan, mà cô còn hiểu rõ hơn tôi, nếu như ông cụ Quan không có ở đây, lần nước đục này của nhà họ Quan, một đứa con nuôi như cô không thể tham gia, cho nên thà rằng như vậy, tại sao không tìm cho mình một con đường lui, tìm cho mình một kết cục tốt chứ?”
Quan Thu Hà cười lạnh.
“Cô cảm thấy tôi không thể tham gia? Vậy cô ta thì sao? Cô tin rằng cô ta chính là con gái ruột của Quan Quý Uyển đấy à!”
Cảnh Ngọc Ninh mím môi.
Dừng hai giây, cô mới nói: “Cô ta có tư cách lội vào vũng nước đục này hơn cô.”
Quan Thu Hà khẽ giật mình.
Cảnh Ngọc Ninh giải thích: “Không phải tôi thừa nhận thân phận của cô ta, tôi chỉ muốn nói là cô ta cứng rắn, quyết đoán và hung ác hơn cô. Chuyện cô làm được, với cô ta dễ như trở bàn tay, Chuyện cô không làm được, cô ta vẫn có thể nhẫn tâm làm như thường, tình hình hiện tại của nhà họ Quan rất loạn, hai hổ tranh chấp, tất nhiên sẽ có một con bị thương, họ sẽ không coi một đứa con nuôi như cô ra gì, trên tay cô cũng không có bất cứ tài sản và cổ phần nào của nhà họ Quan.
Bởi vậy, cuối cùng kết cục của cô, đơn giản chính là bị xem như một quân cờ bị bỏ đi, hoặc là đắc tội với hai phe, sau khi ông nội qua đời sẽ bị đuổi ra khỏi cửa.
Cho dù như thế nào cũng sẽ không tốt hơn tình huống hiện tại của cô. Mà Cảnh Diệp Nhã thì không như vậy, tôi nghe nói trong tay cô ta nắm giữ 15% cổ phần Quan Quý Uyển để lại, ông Quan còn có ý tác hợp cô ta với Cố Lão út.
Nếu như hai người họ không thành thì 15% cổ phần đó chính là bùa hộ mệnh của cô ta, cho dù là chú cả nhà họ Quan hay là chú hai nhà họ Quan đều sẽ phải kiêng kị cô ta vài phần.
Mà nếu như cô ta thật sự kết hôn với Cố Lão út, đến lúc đó không chỉ là cổ phần mà toàn bộ nhà họ Cố cũng sẽ là núi dựa của cô ta, cô đừng nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ đó, tin tôi đi, cô ta có thể làm được.
Dù sao, tôi đã quen biết cô ta vài chục năm, hiểu biết về cô ta nhiều hơn cô, cô ta có mấy phần bản lĩnh, cứng rắn như thế nào, tôi đều biết hết, cho nên chuyện cô không làm được, cô ta có thể, cô không thể lội vào vũng nước đục này, nhưng cô ta có thể! Đây chính là nguyên nhân tôi khuyên cô từ bỏ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang.”
Quan Thu Hà ngẩn người.
Cô không nghĩ tới, Cảnh Ngọc Ninh sẽ nói nhiều vậy với cô.
Không phải cô không rõ đạo lý trong đấy, chỉ là có lúc không muốn đối mặt nó thôi.
Bởi vì một tia không cam lòng khiến cô ta cảm thấy, rõ là cô ta đến nhà họ Quan trước, từ lúc được nhận nuôi lúc năm tuổi, cô ta liền cho là, mình mới là cô chủ ngàn vàng chân chính.
Nhưng giờ, Cảnh Diệp Nhã lại tới!
Nếu Cảnh Diệp Nhã là cô chủ chính hiệu thì thôi, nhưng cô ta luôn cảm thấy, Cảnh Diệp Nhã không phải là.
Cảnh Diệp Nhã và Quan Quý Lễ, Quan Tuấn Văn đến cùng cấu kết vì lợi ích gì, cô ta cũng không rõ.
Nhưng luôn cho là chân tướng sớm muộn sẽ bị vạch trần, Cảnh Diệp Nhã sẽ có ngày phải rời đi.
Nhưng sau khi nghe xong Cảnh Ngọc Ninh nói, cô mới hiểu.
Cô ta sẽ không rời đi!
Từ lúc Quan Tuấn Văn mang Cảnh Diệp Nhã từ nhà họ Cảnh về, từ lúc ông cụ Quan đã tin tưởng Cảnh Diệp Nhã chính là cháu gái ngoại đã tìm kiếm hơn hai mươi năm. . Ngôn Tình Hay
Hết thảy không có đường lui nào
Không ai sẽ nguyện gánh tội danh lừa gạt ông cụ.
Bởi vì vậy sẽ khiến nhiều người phải suy nghĩ, dù do ý tốt ban đầu, nhưng đến cuối sẽ bị ép chịu tội rồi bị đuổi cổ khỏi nhà họ Quan, mất hết tất cả.
Cho nên Quan Tuấn Văn sẽ không cho phép cô nói ra.
Còn Quan Quý Lễ, trong khoảng thời gian này có thể nhìn ra, tựa hồ có không ít quan hệ với Cảnh Diệp Nhã.
Bởi vậy, chân tướng này sẽ vĩnh viễn bị chôn giấu, không còn ai nói ra.
Vẻ mặt Quan Thu Hà triệt để thay đổi, từ lúc đầu kinh ngạc, đến giãy giụa, cuối cùng là vẻ không cam lòng cũng hoàn toàn biến mất
Cô không thể không thừa nhận, lời Cảnh Ngọc Ninh nói là có lý.
Cô vốn không phải đối thủ của Cảnh Diệp Nhã
Những năm nay nhìn cô như cao quý kêu ngạo, có điều chỉ là con cờ của ông cụ Quan thôi.
Ông cụ muốn lợi dụng để kết thông gia với nhà họ Cố, cô ta từ chối.
Bởi thế thất vọng về cô.
Mà hiện tại ông ta cho là cô chủ chân chính đã về, cô làm gì còn đất dung thân chứ.
Dù bây giờ cô đứng ra nói Cảnh Diệp Nhã là giả.
Dưới sự che đậy của hai người Quan Tuấn Văn và Quan Quý Lễ, dưới sự tín nhiệm của ông cụ Quan cho Cảnh Diệp Nhã, cũng không ai tin cô ta.
Đến khi ấy trông cậy vào ai có thể giúp cô ta chứ?
Mà có ai muốn giúp cô ta đâu?
Quan Thu Hà bỗng thấy mệt mỏi khó tả, giống như trong nháy mắt nhìn rõ mọi việc, bi thương từ đáy lòng dâng lên tràn đầy con tim.
Cô ta nhìn Cảnh Ngọc Ninh, sau một lát mới chật vật mở miệng.
“Tại sao muốn nói những điều này với tôi?”
Cô không tin Cảnh Ngọc Ninh vì tốt cho cô mới nói thế.
Cảnh Ngọc Ninh cười nhạt.
“Bởi vì tôi không hi vọng Cảnh Diệp Nhã sống tiêu dao vui vẻ hơn cả cô.”
Mắt Quan Thu Hà trầm xuống.
“Tôi còn cho là, cô không nói ra chân tướng là vì không còn so đo sự việc xảy ra ở Nam Thành nữa.”
Cảnh Ngọc Ninh lạnh lùng nhếch khóe môi.
“Tôi đã từng quyết định vậy. Nhưng cô ta ngàn vạn lần không nên động đến người tôi quan tâm.”
Tối nay An An bị đẩy vào bể bơi, mặc dù camera giám sát không thấy thủ phạm, nhưng cô mơ hồ đã biết là ai.
Tại nhà họ Quan to lớn này, cùng cô có thù không có mấy người, mà An An là trẻ con, ai mà phát rồ đi ra tay với trẻ con?
Cô vốn đã nghĩ có khi nào là Quan Thu Hà, dù sao cô ta thích Trình Niên như vật, không chiếm được thì muốn phá hủy, hủy không được anh thì con anh cũng được.
Nên cô đang thăm dò Quan Thu Hà, mà ánh mắt Quan Thu Hà và trực giác nói cho cô biết, việc không phải do Quan Thu Hà làm.
Nếu đã không phải, vậy cũng chỉ có thể là người đó.