Lúc này bà cụ mới ý thức được phản ứng của mình quá lớn, đã hù dọa đứa trẻ.
Bà cụ vội vàng thu liễm sắc mặt giận dữ, dịu dàng nói: “Không có, bà không tức giận, cụ đang đau lòng cho cháu, An An của chúng ta đáng yêu biết điều như vậy mà lại bị người có tâm địa ác độc muốn làm hại, cháu yên tâm, cụ nhất định sẽ giúp cháu bắt hung thủ, tuyệt đối sẽ không buông tha cho người đó!”
An An nghe được cái hiểu cái không, nhưng cũng biết được bà cụ cũng không giận mình, lúc này con bé mới yên lòng.
Cảnh Ngọc Ninh nhíu chặt mày.
“An An, con có chắc chắn vừa nãy có người đẩy con xuống không?”
An An mờ mịt mở to hai mắt nhìn cô rồi nhìn Lục Trình Niên cũng đang nhíu mày đứng ở bên cạnh.
Cuối cùng, con bé lắc đầu.
“Con không chắc.”
Mặc dù con bé còn nhỏ, nhưng cũng biết là không thể tùy tiện đổ oan cho người khác.
Bởi vậy, con bé chỉ nói ra chi tiết: “Lúc ấy con cảm thấy không đứng vững, con quên là mình tự trượt xuống hay là đằng sau có lực đẩy con xuống rồi, dù sao cũng là do con không cẩn thận ngã xuống.”
Bà cụ thấy thế, trầm mặt nói: “Không sao, con không nhớ rõ thì có thể tra camera.”
Nói xong, bà cụ quay đầu nhìn về phía ông Quan đang ngồi trên xe lăn, nói bằng giọng điệu lạnh lùng: “Lão Quan, chuyện này cũng không có vấn đề gì chứ?”
An An xảy ra chuyện ở nhà họ Quan, ông cụ Quan rất đuối lý, đương nhiên sẽ không từ chối.
“Không có vấn đề, đây là chuyện nên làm, tôi sẽ lập tức phái người đi điều tra.”
Lúc này bà cụ mới hài lòng gật đầu, quay đầu nhìn Cảnh Ngọc Ninh còn ướt sũng, vội vàng nói: “Kiểm tra camera mất nhiều thời gian lắm, con ướt như vậy đứng đây cũng không giúp gì được, coi chừng đứa trẻ không sao mà mình lại bị bệnh đấy, cho dẫn đi thay quần áo khác đi.”
Vẫn đứng ở bên cạnh không nói gì Từ Huệ lúc này vội vàng đứng ra cười nói: “Đúng vậy, bây giờ mặc dù là đầu xuân, nhưng thời tiết còn khá lạnh, đúng lúc chỗ cô cũng có quần áo mới chưa mặc, để cô dẫn cháu đi thay, thay xong rồi xuống xem camera là vừa.”
Cảnh Ngọc Ninh không có ý kiến, ngược lại ông cụ Quan lại ngăn Từ Huệ, nói với Quan Thu Hà đứng ở cách đó không xa: “Thu Hà, con dẫn Ngọc Ninh đi, hai đứa gần tuổi nhau, đồ của con hợp với con bé hơn.”
Từ Huệ thấy thế, khuôn mặt hiện lên vẻ lúng túng.
Nhưng cũng không phật ý ông ta ở trước mặt nhiều người như vậy.
Vội vàng thuận nước đẩy thuyền cười nói: “Vậy cũng được, vừa vặn mấy ngày trước đi dạo phố với Thu Hà đã mua mấy bộ quần áo, Thu Hà, con nhớ lấy ra hết để Ninh Ninh tự chọn nhé.”
Quan Thu Hà nhíu mày, sâu trong ánh mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn.
Nhưng cô ta không từ chối, chỉ trầm giọng nói: “Cô đi theo tôi.”
Sau đó lập tức dẫn Cảnh Ngọc Ninh đi ra.
Lục Trình Niên có chút không yên lòng, vốn dĩ muốn đi cùng lại bị ánh mắt của Cảnh Ngọc Ninh ngăn cản.
Dù sao, An An còn ở đây, mặc dù có ông bà và mọi người ở đây, nhưng cô vẫn không yên tâm.
Lục Trình Niên ở đây, cô mới có thể yên tâm hơn.
Mà Quan Thu Hà không hợp với cô, nhưng cô nghĩ, so với những người nhà họ Quan khác, Quan Thu Hà là người không có uy hiếp gì với cô nhất.
Cảnh Ngọc Ninh đi theo Quan Thu Hà vào trong phòng cô ta, căn phòng được trang trí vô cùng thanh nhã đơn giản, cả căn phòng đều theo phong cách tối giản, nhìn qua không giống như căn phòng của một cô gái mà giống như căn phòng của một người đàn ông cứng rắn hơn.
Vừa vào phòng, Quan Thu Hà đã lấy mấy bộ quần áo ra, tiện tay ném lên giường, tùy ý nói: “Tự chọn đi! Thay xong gọi tôi.”
Nói xong, cô ta định chuẩn bị ra ngoài.
Cảnh Ngọc Ninh nhìn mấy bộ quần áo, bỗng nhiên gọi cô ta lại.
“Cô Quan, có một vấn đề tôi muốn hỏi cô.”
Quan Thu Hà sững sờ, dừng bước lại quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt mang theo vài phần dò xét.
“Cô muốn hỏi gì?”
Cảnh Ngọc Ninh mỉm cười.
“Vừa rồi lúc An An xảy ra chuyện, cô ở đâu?”
Quan Thu Hà biến sắc.
“Cô hỏi vậy là có ý gì? Nghi ngờ tôi?”
Cảnh Ngọc Ninh không nói gì.
Quan Thu Hà cười lạnh.
“Cảnh Ngọc Ninh, tôi thừa nhận, tôi hận cô chết đi được, nếu như bây giờ cô có thể chết trước mặt tôi, tôi nhất định sẽ vỗ tay khen hay, bởi vì cô không chỉ cướp mất anh Trình Niên mà còn biết được bí mật của tôi!
Nhưng cô phải hiểu rằng, người tôi có thù là cô, không phải An An, đừng thấy bây giờ con bé nhận cô làm mẹ, trước khi biết cô, tình cảm của tôi với con bé cũng không kém bao nhiêu đâu!
Cho nên, đừng có dùng lòng dạ tiểu nhân của cô đến đo lòng dạ quân tử của người ta, không phải ai cũng đầy bụng tính toán giống như cô, nhìn thấy ai cũng coi là người xấu!”
Quan Thu Hà hiển nhiên đã bị chọc tức, nói hết lời, ngực đã phập phồng lên xuống vì tức giận.
Cảnh Ngọc Ninh âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Cô cười nói: “Không có ý gì, tôi cũng chỉ đề phòng lỡ như thôi, mà tôi không cho rằng cô là người đẩy An An.”
Quan Thu Hà nhíu mày.
“Vậy cô còn hỏi tôi làm gì?”
Cảnh Ngọc Ninh nhíu mày.
“Tôi nói rồi, đề phòng thôi, nhưng ánh mắt của cô nói với tôi, cô sẽ không làm vậy.”
Quan Thu Hà bị cô gái trước mặt làm cho bối rối.
Cảnh Ngọc Ninh lại không để ý đến cô ta nữa, nhìn mấy bộ quần áo trên giường, tiện tay cầm một chiếc áo len màu tím nhạt cùng với một chiếc quần jean, không ngại mà thay ở trước mặt cô ta.
Quan Thu Hà thấy dáng vẻ không coi mình là người ngoài của cô, giận không có chỗ phát tiết.
Đang định đập cửa đi ra ngoài, cô ta đột nhiên giật mình.
Chỉ thấy Cảnh Ngọc Ninh vừa cởi quần áo ướt ra, trên đường cong hoàn mỹ sau lưng thình lình hiện lên một con bướm đang vỗ cánh.
Cô ta vô cùng chấn động!
Đó là một vết bớt màu đỏ, xuất hiện ở bên cạnh xương bướm, nên sẽ theo cử động của cánh tay mà nhẹ nhàng đung đưa.
Đây không phải là…
Vẻ mặt cô ta bỗng nhiên thay đổi.
Cảnh Ngọc Ninh cũng không chú ý tới sắc mặt của cô ta, sau khi mặc áo len vào, cần phải buộc dây ở phía sau.
Cánh tay của cô vì cứu An An mà không cẩn thận bị thương, vừa rồi không chú ý, lúc này thay quần áo mới cảm nhận được, trở tay buộc dây có hơi không thuận.
Vậy nên bèn nói: “Cô Quan có thể buộc giúp tôi một chút không?”
Quan Thu Hà không kịp phản ứng lại, chưa trả lời, người đã vô ý thức đi lên phía trước.
Cảm nhận được cô ta đã nhận lấy dây lưng, Cảnh Ngọc Ninh cong cong khóe môi, nói ra: “Thật ra nếu cô không thích Lục Trình Niên, tôi cảm thấy cô cũng không tệ lắm, không xấu xa như trong tưởng tượng.”
Lúc này trong lòng Quan Thu Hà vô cùng khiếp sợ, không có tâm trạng cãi nhau với cô, cũng không nghe được cô đang nói gì.
Chỉ hàm hồ lên tiếng, trong đầu toàn là hình ảnh của vết bớt kia.
Cảnh Ngọc Ninh cười nói: “Mà thật ra Hà Thành Quân cũng được đấy, mặc dù xuất thân hơi thấp, lại gặp khó khăn trong sự nghiệp, nhưng tấm lòng không xấu.
Những chuyện xấu trước đó phần lớn là do mấy nghệ sĩ kia muốn mượn anh ta tạo scandal, không phải do anh ta cố ý muốn tiếp cận, cho nên nếu như hai người thật sự có con thì có thể cân nhắc phát triển một chút, thử làm lại một lần.”