Nữ Thần Trở Về

Chương 22: Chương 22




Sau khi cảm xúc kích động qua đi, con người ta mới biết thế nào là sợ.

Đợi nhóm người của đạo diễn Tiền đi khỏi, Chu Mạt Lỵ dần tỉnh táo lại, mới nghĩ đến bản thân mình vừa làm gì. Quay đầu nhìn những người xung quanh, tuy bọn họ không biểu hiện rằng đang nhìn cô nhưng cô biết rõ, mỗi người đều đang thầm cười nhạo mình, cười mình làm việc không có đầu óc.

Thế nhưng, nếu không phải do ánh mắt nhìn như xin lỗi nhưng thật ra tràn đầy sự khiêu khích của con tiện nhân Ninh Tây thì cô làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?

Không ai biết vừa rồi dáng vẻ cúi đầu nhặt kiếm của Ninh Tây, cái vẻ “Chính là do tôi không cẩn thận đánh tới cô, cô làm gì được tôi?” thật sự rất rất đáng hận!

Cô bước vào ngành giải trí đã mấy năm rồi, chưa từng bị một người mới nào khiêu khích như vậy, Ninh Tây kia quá khinh người.

Đã lâu lắm rồi cô không cảm nhận sự ủy khuất khi bị người khác vu oan như vậy. Rõ ràng là do đối phương gây chuyện trước, thế nhưng cô lại không thể giải thích. Thậm chí trong mắt người khác, cô mới là người không phân biệt đúng sai, bắt nạt hậu bối.

Là con tiện nhân kia! Tiện nhân!

Trong lòng Chu Mạt Lỵ đã đem tất cả những lời mắng chửi bẩn thỉu thô tục có thể nghĩ đến dành hết cho Ninh Tây.

Sáng sớm hôm sau, kịch bản của mấy vị diễn viên trong đoàn có chỗ sửa chữa. Cảnh quay Ninh Tây đánh nhau với Chu Mạt Lỵ thì đổi thành Ninh Tây đánh nhau với diễn viên đóng vai phản diện khác. Hơn nữa cảnh quay của Ninh Tây và nữ nghệ sĩ vai phản diện kia đều có chỗ tăng thêm, còn phần diễn của Chu Mạt Lỵ lại bị cắt đi không ít.

Người trong đoàn làm phim đều biết đây là sự cảnh cáo của Tiền Từ Hải đối với hành vi của Chu Mạt Lỵ, đồng thời cũng là cho Lục Nhâm Gia và Ninh Tây một cách nói, nếu không việc này cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy.

- Dựa vào cái gì chứ! Rõ ràng là cô ta khiêu khích tôi trước, tại sao lại cắt bỏ phần diễn của tôi?

Chu Mạt Lỵ tức giận đập đồ vật ở trong phòng, người đại diện đứng bên cạnh lạnh nhạt nhìn cô nổi điên, đợi cô phát tiết một lúc, xong rồi mới mở miệng nói:

- Cô nên cầu nguyện rằng không có ai quay video hôm qua sau đó lấy ra đưa tin. Nếu không thì cô cứ đợi bị công ty tuyết tàng* đi.

- Ngay cả anh cũng nói như vậy sao? Chu Mạt Lỵ không dám tin nhìn người đại diện.

Người đại diện cảm thấy vô lực.

- Mạt Lỵ, đừng có tự tìm đường chết nữa. Nếu không thì tôi cũng không bảo vệ được cô.

Chu Mạt Lỵ há miệng, cảm thấy uất ức lẫn tức giận nhưng lại không biết nên nói gì, cổ họng nghẹn đến khó chịu.

Cô ra khỏi phòng, sập mạnh cửa, vừa bước được vài bước liền thấy Ninh Tây đi về phía bên này. Kẻ thù gặp nhau liền đỏ mắt. Chu Mạt Lỵ oán hận trừng mắt nhìn Ninh Tây, vừa định mở miệng thì gian phòng bên cạnh mở cửa, một nhân viên công tác trong đoàn phim bước ra, cô chỉ đành đem lời định nói nuốt xuống.

Người này biết rõ Chu Mạt Lỵ bắt nạt Ninh Tây ở trong đoàn phim, vì vậy trước khi vào thang máy còn quay đầu lại nhìn Chu Mạt Lỵ mấy lần.

- Cô thấy vừa lòng rồi chứ hả?

Chu Mạt Lỵ đi đến trước mặt Ninh Tây, nghiến răng nói ra mấy chữ.

- Chị Chu, chị nói câu này có ý gì?

Ninh Tây cười tủm tỉm lùi về sau một bước, đột nhiên hơi cao giọng nói:

- Chị Chu, có lẽ chị hiểu nhầm rồi. Lúc ấy tôi với chị đang cùng nhau luyện tập động tác võ thuật, sao có thể lén lút quay video được.

Cửa phòng ở cách hai người không xa mở ra, nhà đầu tư* và giám chế* bước ra. Nhà làm phim nghe thấy Chu Mạt Lỵ tìm Ninh Tây đòi video, có chút tò mò nhưng để tránh người khác nói ra nói vào, ông chỉ khẽ gật đầu với hai nữ nghệ sĩ sau đó cùng giám chế đi vào thang máy.

Đợi cửa thang máy đóng lại, nhà làm phim mới hỏi giám chế:

- Vừa rồi hai nữ diễn viên kia là sao?

Một người thì hùng hổ, một người nhẹ nhàng cùng bất đắc dĩ, không cần nhìn cũng đoán được hơn nửa.

Giám chế cũng thật không ngờ ông chủ đến xem xét lại gặp được loại chuyện này, liền kể lại mọi chuyện một lượt, sau đó bảo:

- Chu Mạt Lỵ có khả năng diễn xuất, nhưng tính tình đúng là hơi lớn.

Nhà đầu tư nghe vậy nhíu nhíu mày, cũng không nói thêm gì về chuyện này nữa.

- Ngày hôm qua Tổng giám đốc của Thường thị gọi điện tới, bảo rằng có hứng thú với bên điện ảnh, có ý đầu tư bộ phim này.

Giám chế hơi sửng sốt.

- Thường thị có nhiều tài sản như vậy, còn để ý tới miếng bánh ngọt nhỏ này hay sao?

- Hiện giờ ngành giải trí trong nước chúng ta càng ngày càng phát triển, rất nhanh sẽ biến thành miếng bánh ngon người người đều muốn.

Nhà làm phim vui mừng nói tiếp:

- Vị này đã mở miệng, ta đương nhiên là mừng rỡ hợp tác rồi. Bộ phim này đầu tư lớn như vậy, ta không chỉ tìm được người cùng gánh phiêu lưu lại còn bán cho Thường Thời Quy một cái nhân tình, coi như một mũi tên bắn trúng hai con nhạn.

Ông đã sớm muốn gia nhập vòng tròn của Thường Thời Quy, chỉ tiếc là đến giờ vẫn chưa có cơ hội. Giờ cơ hội tự đi đến trước mặt, nếu không bắt lấy thì đúng là kẻ ngu.

Chu Mạt Lỵ cảm giác ngực có chút đau, đó là vì bị Ninh Tây làm tức giận. Ai nghĩ đến Ninh Tây bề ngoài xinh đẹp, vô hại lại có nhiều thủ đoạn nhỏ như vậy.

Vừa rồi hẳn là nhà đầu tư, cô ta cố ý nói video gì đó nhất định sẽ khiến nhà đầu tư tò mò, sau đó thăm hỏi…

Nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra sau đó, nhìn lại vẻ mặt cười cực kỳ vô hại của Ninh Tây, cô nghẹn nửa ngày mới nói.

- Cô….

- Chị Chu!

Ninh Tây bước đến trước mặt Chu Mạt Lỵ, vẻ mặt cười như không cười, nói khẽ:

- Nếu như chị có thể thuê thủy quân giội nước bẩn cho tôi, thì tôi cũng có thể báo đáp lại chị. Có lẽ chị không biết, con người của tôi cái gì cũng có thể ăn được, trừ việc bị thiệt thòi.

Chu Mạt Lỵ tim đập thình thịch… Cô ta đã biết!

Vì vậy, chuyện xảy ra hôm qua không phải hiểu lầm hay ngoài ý muốn mà là do Ninh Tây cố ý chọc giận cô? Nghĩ đến việc bản thân mình vì chuyện hôm qua không những bị cắt giảm phần diễn mà còn để lại ấn tượng không tốt với đạo diễn Tiền, trước mắt cô không khỏi trở nên tối sầm.

Nhìn bộ dáng như sắp tan vỡ của cô ta, Ninh Tây cười tủm tỉm lùi về sau một bước.

- Chị Chu, chị cứ nghỉ ngơi thật tốt, tôi phải đi quay phim rồi.

Chu Mạt Lỵ bị dáng vẻ của cô làm cho tức giận đến mức cả khuôn mặt vặn vẹo, mắng đầy căm hận.

- Tiện nhân!

Phó đạo diễn và trợ lý đạo diễn bước ra đến cửa thì nghe thấy Chu Mạt Lỵ mắng chửi người. Hai người nhìn thấy Ninh Tây bước vào thang máy thì lập tức hiểu được có chuyện gì xảy ra.

- Lưu đạo, Dương trợ lý!

Ninh Tây thấy hai người đi tới liền ấn nút giữ cửa thang máy, cười cười chào hỏi hai người.

- Tây Tây à, cảm ơn nhé!

Dương trợ lý nói cảm ơn rồi cùng phó đạo diễn bước vào thang máy.

- Chuyện nhỏ như vậy có gì phải khách khí chứ!

Phó đạo diễn Lưu và trợ lý Dương nhìn Ninh Tây cười ôn hòa như vậy không khỏi thở dài. Một diễn viên mới tốt như vậy sao cứ gặp phải cực phẩm thế kia? Xem ra đúng là người nổi tiếng bị ghen ghét, không liên quan đến đạo đức tốt hay xấu.

- Đúng rồi, hai người có nghe được tin gì chưa?

Vẻ mặt trợ lý Dương tỏ ra thần bí:

- Bộ phim này của chúng ta có thêm một nhà đầu tư, lai lịch không nhỏ đâu.

Phó đạo diễn Lưu tò mò hỏi thăm.

- Là người nào vậy?

Vẻ mặt trợ lý Dương cực kỳ đắc ý, giơ lên ngón tay cái.

- Là boss của Thường thị! Bộ phim đầu tiên vị này chọn là phim của đạo diễn Tiền. Đạo diễn của chúng ta đúng là….

Ninh Tây nhìn trợ lý Dương không giống như đang nói dối liền cảm thấy hơi kinh ngạc. Thường Thời Quy muốn đầu tư bộ phim này?

- Bộ phim của chúng ta quay được hơn nửa rồi, sao giờ mới quyết định đầu tư?

Phó đạo diễn Lưu suy nghĩ hồi lâu mới tìm được từ để hình dung.

- Thường tiên sinh đúng là không giống người thường.

- Có tiền thì tùy hứng thôi! Trợ lý Dương nhún vai

- Nhà đầu tư hôm nay đến đây, cười tươi như hoa, chứng tỏ được vị nhân vật lớn này đầu tư là chuyện vô cùng đáng mừng với ông ta.

Trong mắt người bình thường như bọn họ thì những người kia đều là siêu cấp phú hào, không thể đắc tội. Còn những vấn đề cong cong vòng vòng khác thì chẳng phải điều mà bọn họ cảm thấy hứng thú.

Khoản đầu tư này chỉ là hành vi cá nhân của Thường Thời Quy, không liên quan gì đến sổ sách quỹ tiền của công ty. Vì vậy đến khi cao tầng* của Thường thị biết được chuyện Thường Thời Quy rảnh rỗi không có việc gì làm liền chạy tới đầu tư sản nghiệp giải trí thì vừa thấy bất ngờ lại vừa tò mò thắc mắc.

Nhất là Thường Thu Vũ, cô ruột của Thường Thời Quy, sau khi nghe được tin này liền vội vã chạy đến phòng Tổng giám đốc để hỏi thăm, ai ngờ lại về tay không, Thường Thời Quy không có ở phòng làm việc.

Bà hỏi thăm mấy người trợ lý của Tổng giám đốc, nhưng những người này người nào cũng kín miệng như vỏ sò, nói thế nào cũng không chịu cho bà biết về hành tung của Thường Thời Quy.

Biết rõ những người này từ trước đến nay đều chỉ nghe lời của Thường Thời Quy, bà cũng chả có cách nào khác đành phải rời đi. Từ sau khi anh trai của bà mất, càng ngày bà càng không có tiếng nói ở Thường thị rồi.

- Thường tiên sinh, bên kia chính là bãi quay của đoàn làm phim chúng tôi.

Giám chế nhin xung quanh, nói có vẻ áy náy:

- Mong ngài thông cảm, bởi vì quanh đây là vùng ngoại ô nên hoàn cảnh hơi đơn sơ một chút.

- Nhân viên công tác của đoàn làm phim bình thường ở đâu?

Thường Thời Quy nhìn bốn phía xung quanh, tối qua ở đây vừa mưa một trận, đến giờ toàn bộ núi rừng chìm trong mây mù lượn quanh trông như cảnh tiên.

Tuy rằng không khí trong núi tươi mát nhưng đương lại lầy lội khó đi, Thường Thời Quy và trợ lý của anh mới đi mấy bước thì giày đã dính đầy bùn đất.

Giám chế nhìn đôi giày da bóng loáng của Thường Thời Quy bị bùn đất bám lên không khỏi thấy chột dạ và lúng túng, giống như để người như Thường Thời Quy dính đầy bùn lên chân là có tội vậy.

- Ở gần đây có một quán trọ, phần lớn người trong đoàn đều ở đấy.

Giám chế chỉ vào sân bãi quay chụp ở phía trước

- Các cảnh bên trong cơ bản là đã quay xong, chỉ cần bổ sung một số màn ảnh sau này là được. Bây giờ đoàn làm phim chỉ còn một ít cảnh ngoài trời là chưa quay.

Chủ yếu là do đạo diễn Tiền yêu cầu rất cao về ngoại cảnh, cảnh sắc phải đẹp, phải chân thật. Để phù hợp với yêu cầu nay, đoàn làm phim đã phải tìm không ít chỗ mới chọn trúng nơi này.

- Ừ!

Bước chân của Thường Thời Quy dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.

Giám chế theo tầm mắt của anh nhìn lại, chỉ vào diễn viên đang treo trên không trung:

- Đây là một trong những nhân vật quan trọng của đoàn làm phim chúng tôi, diễn rất có linh khí, hơn nữa còn chịu được cực khổ, là một diễn viên rất chuyên nghiệp.

- Đoàn làm phim có đảm bảo an toàn không?

Thường Thời Quy hỏi xong câu này liền tiếp tục bước về phía trước.

Nghe hỏi vậy, giám chế vội vã trả lời:

- Từng nghệ sĩ trong đoàn đều mua bảo hiểm lớn, lúc quay những cảnh nguy hiểm thì đoàn đều có bác sĩ và hộ sĩ đi cùng, sẽ không có vấn đề gì về mặt an toàn cả.

Thường Thời Quy nhìn người con gái đang treo mình trên dây cáp, di chuyển qua lại trong không trung, trái tim anh cũng bắt đầu nghiêng ngả theo.

Ninh Tây…

*tuyết tàng: ẩn giấu đi, không cho xuất hiện trên các chương trình nữa, khiến cho người hâm mộ không thấy, dần dần quên đi.

* nhà đầu tư: người chi tiền cho dự án làm phim

* giám chế: Giám đốc sản xuất, là người giám sát các mặt liên quan đến vật chất, đảm bảo cho quá trình làm phim diễn ra đúng kế hoạch và trong phạm vi ngân sách, đồng thời cũng là người quản lý các chi phí hoạt động trong quá trình làm phim.

* cao tầng: Bộ phận lãnh đạo cấp cao của công ty, tập đoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.