Giám chế thấy Thường Thời Quy nhìn chằm chằm cáp treo không chớp mắt, cho rằng anh có hứng thú với cái này liền bắt đầu giải thích cho anh biết cáp treo điều khiển như thế nào, quay như thế nào cho đẹp… Nhưng ông nói đến nửa ngày cũng không thấy Thường Thời Quy có phản ứng gì khác.
Đúng là tấm gương của đàn ông thành đạt, một chút tâm tình cũng không để lộ, sâu không lường được.
Ở trong đoàn làm phim lâu ngày, đầu óc của giám chế cũng sắp bị biên kịch đồng hóa rồi. Trong đầu ông thoáng hiện lên các nội dung cốt truyện đầy lắt léo, hình ảnh Tổng giám đốc lạnh lùng khốc liệt, hoành tráng.
- Cáp treo liệu có thể xảy ra vấn đề hay không?
Thường Thời Quy đi đến gần đạo diễn thì đứng lại, ngẩng đầu nhìn xem hai diễn viên đang đánh nhau trên không trung, mấy chiếc camera đồng thời hướng về phía họ, bốn phía xung quanh còn các nhân viên công tác khác, nhìn qua toàn cảnh có chút lộn xộn.
Giám chế trả lời một cách uyển chuyển:
- Chuyện như vậy ít nhiều gì cũng có xảy ra. Nhưng mà nhân viên cáp treo của đoàn làm phim chúng tôi vô cùng có kinh nghiệm, sẽ không để xảy ra sự cố ngoài ý muốn quá lớn nào.
Ông ta vừa nói dứt lời thì bỗng nhiên “Bịch!”, một trong hai diễn viên đang trên cáp treo bỗng dưng đập lưng vào giá đựng máy quay vì cáp treo không nắm vững được độ mạnh yếu lúc di chuyển.
Giám chế há hốc mồm, bỗng thấy mặt mình nóng rát như bị tát ba trăm sáu mươi độ không góc chết.
Trước khi bị va đập, Ninh Tây chỉ thấy đầu óc “Ô…ô..n…g” một tiếng, chưa kịp phản ứng gì thì người đã đập vào đồ vật, rồi té ngã trên mặt đất.
Cô giống như nghe thấy tiếng thét chói tai của tiểu Dương, còn có cả âm thanh chạy đến của nhân viên công tác. Nhưng đó không quan trọng, quan trọng nhất là dường như trái tim cô ngừng đập một chút, không thở ra hơi.
- Đừng vội đụng vào cô ấy, đừng đụng!
Bác sĩ ngăn cản tiểu Dương đang định đỡ Ninh Tây dậy, sau đó nhanh chóng bước tới ngồi xổm cạnh Ninh Tây, thấy đồng tử của cô bình thường, không có hiện tượng của cơn sốc mới hỏi:
- Cô thấy thế nào?
Ninh Tây lấy tay chống đất ngồi dậy, vừa khẽ động liền cảm thấy sau lưng nóng đau rát khiến cô không khỏi hít sâu.
Tiểu Dương sợ đến mức đỏ cả mắt, thấy Ninh Tây không sao mới vội vã bước lên, cùng người trong đoàn làm phim đỡ cô dậy. Nhân viên cáp treo cũng đến cởi bỏ dây thừng giúp cô, sau đó hướng cô nói lời xin lỗi.
- Không sao, không sao! Đây chỉ là ngoài ý muốn thôi mà.
Ninh Tây mỉm cười nói với nhân viên cáp treo, sau đó được mọi người đỡ lên ngồi trên ghế.
- Tiểu Ninh à, cô thật sự không sao chứ?
Tiền Từ Hải đi tới, trên mặt cũng hiện lên vài phần lo lắng.
- Thân thể không thể nói đùa được đâu!
Mãi đến khi Ninh Tây liên tục cam đoan rằng không sao thì Tiền Từ Hải mới bảo:
- Vậy cô nghỉ ngơi một lúc nữa đi, lát nữa sẽ quay cảnh của cô sau.
Ông vừa nói xong câu đó thì nghe thấy sau lưng có tiếng của giám chế, liền hơi hơi nhíu mày.
Với tư cách là đạo diễn, trong lúc quay chụp dù ít dù nhiều ông cũng có chút xung đột nhỏ với giám chế. Hiện tại thấy giám chế tới, ông cho rằng đối phương sợ Ninh Tây làm chậm tiến độ nên đến tìm phiền phức.
Nhưng rõ ràng lần này ông đoán được mở đầu, không đoán được kết thúc. Giám chế đúng là đến tìm Ninh Tây, nhưng không phải đến để ý kiến cô.
- Ninh Tây, đây là Thường tiên sinh, người đầu tư phim của chúng ta.
- Thường tiên sinh?
Ninh Tây đặt cốc nước trong tay xuống định đứng dậy nhưng lại bị Thường Thời Quy ngăn cản.
- Cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe.
Giọng nói của Thường Thời Quy có chút khàn khàn. Anh rất muốn bước đến hỏi kỹ xem cô có bị thương hay không, muốn hỏi tại sao cô phải liều mạng như vậy, càng muốn để cho cô quay về nghỉ ngơi vài ngày… Thế nhưng tất cả những tâm tình này chỉ hóa thành một câu thăm hỏi ân cần mà bình tĩnh.
- Bị thương có nặng hay không?
- Cảm ơn sự lo lắng của ngài, tôi không sao, sẽ không làm chậm trễ quay chụp.
Ninh Tây vội vàng giải thích.
Trái tim có chút đau, anh nhìn bộ dáng cô cười đến mức cẩn thận khách khí, từ trong cổ họng cố bật ra mấy chữ.
- Mọi chuyện lấy an toàn của bản thân cô làm trọng.
- Thường tiên sinh đúng là một ông chủ tốt, Ninh Tây, còn không mau cảm ơn Thường tiên sinh đi.
Giám chế ở bên cạnh không chờ đợi được mà vội vã nói chen vào nịnh nọt Thường Thời Quy. Lúc này, đừng bảo là để Ninh Tây nói lời cảm ơn, cho dù là để ông ta cảm ơn thay Ninh Tây cũng được, tất cả chỉ cần vị Thường đại gia này thấy vui vẻ là được rồi.
Những nhân viên công tác đứng vây quanh sau khi biết được thân phận của Thường Thời Quy đều có chút kích động. Trời ơi, đây chính là Tổng giám đốc của tập đoàn Thường thị.
- Tôi và Ninh Tây đã quen biết nhau trước đó rồi, không cần phải khách khí như vậy.
Thường Thời Quy từ chối sự nịnh nọt này của giám chế, quay ra nói với Tiền Từ Hải:
- Đạo diễn Tiền?
- Thường tiên sinh, ngài khỏe?
Tiền Từ Hải chủ động bắt tay Thường Thời Quy, nhìn bốn phía xung quanh, cười bảo:
- Thật không ngờ Thường tiên sinh lại có thể đến đây, vì vậy không thể đón tiếp ngài một cách chu đáo, mong ngài bỏ qua cho.
- Đạo diễn Tiền khách khí rồi! Đây là lần đầu tiên tôi đầu tư điện ảnh, những cái khác có thể không biết nhưng cũng có nghe qua đoàn làm phim bình thường quay chụp vất vả như thế nào.
Thường Thời Quy ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Ninh Tây.
- Thật không ngờ Ninh Tây lại ở trong đoàn làm phim của các vị.
Tiền Từ Hải cười ha hả gật đầu:
- Ninh Tây trong đoàn làm phim biểu hiện rất tốt, nhân viên chủ sang trong đoàn đều thích cô ấy.
Nếu như mấy vị chủ sang biết rõ cô có giao tình với Thường Thời Quy thì e rằng càng thêm ưa thích cô rồi.
Ánh mắt Ninh Tây có chút phức tạp nhìn về phía Thường Thời Quy. Cô hiểu rõ, Thường Thời Quy cố ý nói những lời này là vì muốn mọi người trong đoàn biết rõ cô không phải người mới không hề có chỗ dựa trong vòng giải trí. Không kể những lời này của Thường Thời Quy là thuận miệng bán cho cô một cái nhân tình hay là thật lòng muốn giúp đỡ thì cô vẫn thấy cảm kích.
Con người ta một khi lớn lên sẽ phát hiện ra càng ngày càng ít người ở bên cạnh chủ động nguyện ý giúp đỡ mình. Có đôi khi chỉ là một câu nói ấm áp thôi cũng đủ khiến cho người ta rơi nước mắt.
Đúng lúc này, Thường Thời Quy quay đầu lại, ánh mắt hai người nhìn thẳng nhau. Ánh mắt của anh sâu thẳm giống như biển rộng tĩnh lặng, Ninh Tây mới phát hiện, hóa ra đối phương có một đôi mắt cực kỳ hấp dẫn.
Cô cũng không chuyển ánh nhìn sang chỗ khác, chỉ khẽ mỉm cười với đối phương.
Ánh mặt trời buổi sáng chỉ ấm áp chứ không nóng rực, nhưng Thường Thời Quy lại thấy khuôn mặt mình giống như bị ánh mặt trời chiếu vào phát bỏng.
Đạo diễn Tiền là một người rất có tài nhưng không giỏi về việc giao tiếp với mọi người. Ông có thể ngồi một lúc với Thường Thời Quy đã là cực kỳ nể mặt anh rồi. Vì vậy, vừa thấy tình trạng của Ninh Tây không kém, ông đã kêu gọi tất cả các tổ nhỏ trong đoàn chuẩn bị, tiếp tục quay lại cảnh quay vừa rồi.
Giám chế ở bên cạnh hận không thể túm cổ ông mà lắc lắc. Trước kia không phải ông quay phim rất hay kéo dài hay sao? Hiện giờ ông chủ ở đây thì lại vội vã muốn bạn bè của người ta mang theo vết thương đi quay phim, EQ của ông đâu rồi?
Thường Thời Quy cũng rất bất ngờ khi đạo diễn Tiền thẳng thừng như vậy. Anh hơi sững sờ, sau đó quay đầu nhìn Ninh Tây. Chỉ cần trên mặt Ninh Tây có một chút không muốn, anh sẽ lấy thân phận nhà đầu tư để yêu cầu đạo diễn Tiền dừng cảnh quay này lại.
Tiếc là Ninh Tây chẳng có chút nào không muốn. Ngay khi đạo diễn Tiền mở miệng nói, cô đã rất tự giác cởi áo khoác trên người ra, đi vào khu quay chụp để nhân viên buộc dây cáp treo cho mình.
Giám chế ở bên cạnh lúng túng cười nịnh:
- Đạo diễn và diễn viên của đoàn làm phim đều rất chịu khó, chịu khổ!
Ngoài câu này ra, ông cũng không còn gì để nói được nữa. Những đoàn làm phim khác nếu có nhà đầu tư đến thì có ai mà không bê trà rót nước hầu hạ… Đoàn làm phim của bọn họ thì…
Nghĩ đến những lần cãi cọ với Tiền Từ Hải về chi tiêu tài chính của đoàn làm phim, ông yên lặng vuốt mặt… Công tác giám chế này cũng thật là vất vả nhọc lòng.
- Không sao!
Thường Thời Quy đi đến ngồi xuống sau màn hình giám sát và điều khiển của đạo diễn. Trong màn ảnh, thợ trang điểm đang trang điểm lại cho Ninh Tây. Ninh Tây nói gì đó với một nam diễn viên, nhìn qua không thấy có chút dấu vết gì bị thương.
Thế nhưng một người sống sờ sờ đập vào vô số kệ sắt thép, làm sao có thể không bị chút tổn thương nào?
Lúc này Tiền Từ Hải không có tâm tư nào đi lôi kéo tình cảm với Thường Thời Quy, ông cảm thấy hai diễn viên đã chuẩn bị tốt, liền bắt đầu.
- Chuẩn bị, bắt đầu!
Cảnh đánh nhau trong màn hình do chưa có kỹ xảo hậu kỳ nên trông hết sức buồn cười. Thế nhưng vẻ mặt của hai diễn viên lại vô cùng sinh động, hoàn toàn đắm chìm trong nội dung cảnh quay.
Thường Thời Quy không biết diễn xuất tốt hay không, nhưng mà trong mắt anh, từ lúc bắt đầu quay chụp, Ninh Tây đã hoàn toàn thay đổi, biến thành một tiên nhân không lây dính khói lửa nhân gian, xinh đẹp xuất trần, khiến cho người ta không dám không tôn trọng.
- Ninh Tây nhập diễn rất nhanh.
Phó đạo diễn Lưu cũng đi đến bên màn ảnh quan sát, ông đứng nhìn một lúc rồi khen ngợi.
- Đợi bộ phim này phát sóng, cô ấy chắc chắn sẽ nổi tiếng.
- Linh khí có thừa nhưng kinh nghiệm chưa đủ.
Tiền Từ Hải vung tay, mắt vẫn nhìn màn hình.
- Sau khi vào đoàn tiến bộ không ít, chỉ cần sau này cố gắng nỗ lực thì cũng có nhiều khả năng phát triển tiếp.
Tuy rằng còn có khuyết điểm nhưng kỹ thuật diễn này cũng coi như đứng đầu trong số các diễn viên tuổi trẻ bây giờ rồi. Chỉ là Tiền Từ Hải sẽ không nói ra những lời này. Ông dựa về phía sau ghế, sau đó tiếp tục chỉ huy thợ quay phim quay cận cảnh cho hai diễn viên.
Màn hình vừa quay cận cảnh liền có thể thấy được sự khác nhau giữa Ninh Tây và nhân vật phản diện nữ số hai. Ánh mắt của Ninh Tây rất có thần, còn người kia thì kém hơn khá nhiều.
Sau khi phim được phát sóng, đến đoạn này thì chắc chắn người xem sẽ chú ý đến Ninh Tây, vì Ninh Tây khiến cho họ có cảm giác thật hơn.
- Đệ nhất mỹ nhân của Tiên giới, hừ, cũng chẳng có gì hơn.
Ma nữ bị Thanh Yên đánh một chưởng, lùi về sau vài bước mới miễn cưỡng đứng vững. Ánh mắt ả oán hận nhìn Thanh Yên, mở miệng nói đầy ý coi thường.
Thanh Yên lạnh lùng nhìn dáng vẻ chật vật của ả ta, không hề nương tay. Cổ tay vung lên, lụa trắng bay ra, cuốn lấy cổ của ma nữ, cho đến khi ma nữ không còn hơi thở nữa nàng mới buông tay.
Thanh Yên tiên nhân có một điểm đặc sắc nhất chính là lạnh. Nàng không hiểu thế nào là thương xót, cũng không biết thế nào là tà ác, nàng chính là một người đẹp băng giá.
Một nhân vật như vậy, nếu như diễn viên không diễn tốt sẽ trở nên cứng nhắc, không thú vị, trong mắt người xem sẽ thấy cứ như cá chết vậy. Nhưng mà Ninh Tây nắm bắt được điểm sáng của nhân vật này rất tốt, khiến cho cô lạnh mà không cứng nhắc, không có thương xót nhưng lại mang theo vẻ hồn nhiên thuần khiết.
Tiền Từ Hải vừa lòng nhất điểm này ở Ninh Tây.
Thường Thời Quy ngồi cạnh nghe cuộc nói chuyện của hai người, từ đầu đến cuối không hề thay đổi sắc mặt, ánh mắt vẫn dõi theo từng hành động của Ninh Tây .
Cách khu vực quay cảnh không xa, một đoàn người đang khó khăn leo lên núi, một người trong đó thở phì phò hỏi:
- Nhất Tuấn, cậu lấy tin tức ở đâu vậy? Người như Thường Thời Quy không có việc gì làm lại chạy đến nơi khỉ ho cò gáy này để ngắm phong cảnh hay sao?