Nữ Thần Trở Về

Chương 26: Chương 26




Đáng tiếc là Ninh Tây không phát hiện ra điều đó, sau khi nói câu chào với Thường Thời Quy, cô liền đi về phòng hóa trang để tháo bỏ trang phục.

Mấy thợ trang điểm đang nói chuyện phiếm, thấy cô bước vào liền nhiệt tình mời cô ngồi xuống, vây quanh cô để tháo trang sức. Trước lúc Ninh Tây chưa nổi tiếng, những thợ trang điểm này đối xử với cô đúng kiểu thừa khách khí nhưng thiếu nhiệt tình, so với bây giờ đúng là khác một trời một vực.

Đây cũng là thái độ bình thường trong giới, Ninh Tây cũng chẳng thấy có gì kỳ lạ cả.

Tháo trang sức xong, Ninh Tây đi vào trong phòng thay quần áo. Vừa cởi được một nửa thì cô nghe thấy tiếng của Chu Mạt Lỵ từ bên ngoài truyền tới. Hình như là một thợ trang điểm nào đó không cẩn thận, lúc gỡ tóc giả đã kéo tóc của cô ta, cô ta liền quay sang trách móc mấy câu.

Hình như thợ trang điểm nói một câu xin lỗi, bên ngoài liền yên tĩnh lại.

Khi Ninh Tây mở cửa bước ra ngoài, Chu Mạt Lỵ ngẩng đầu liếc nhìn cô, sau đó khẽ “Hừ”.

Trong không gian yên tĩnh của phòng hóa trang, tiếng “Hừ” nhẹ này cực kỳ chói tai, bầu không khí cũng trở nên lúng túng. Ninh Tây tựa cười tựa không liếc mắt nhìn Chu Mạt Lỵ, rồi quay sang khẽ gật đầu chào mấy vị thợ trang điếm, sau đó đi ra ngoài.

Trong con mắt của mấy vị thợ trang điểm, Chu Mạt Lỵ lòng dạ hẹp hòi, thậm chí hành động còn không hào phóng thoải mái bằng người mới như Ninh Tây. Giữa người với người, sợ nhất là so sánh, bởi vì khi đó rất dễ thấy được một người tốt hơn một người. Rõ ràng, Chu Mạt Lỵ liền biến thành nhân vật phản diện phụ trợ cho sự tốt đẹp của Ninh Tây.

Cho đến bây giờ, Ninh Tây chưa từng nghĩ mình là đóa sen trắng ngây thơ, trong sáng, vô tội. Một con người sống một thân một mình, bôn ba dốc sức làm việc ngoài xã hội lâu như thế, nếu như vẫn còn tin tưởng thế giới này đều là “chân thiện mỹ” thì cô cũng không cần phải sống làm gì nữa.

- Ninh tiểu thư.

Vừa ngồi vào xe, cô bị một người đàn ông mặc vest gọi lại, là trợ lý bên cạnh Thường Thời Quy.

- Xin hỏi có chuyện gì không?

Ninh Tây lịch sự gật đầu chào hỏi lại.

- Lần này ông chủ đến đây có mang một chút quà tặng cho mọi người. Đây là quà của ngài, xin ngài nhận lấy cho.

Trợ lý tươi cười đưa một chiếc hộp lớn cỡ bàn tay cho Ninh Tây.

- Cảm ơn!

Ninh Tây không trực tiếp mở hộp ra xem có gì bên trong, giống như coi đây chỉ là một phần quà tặng nho nhỏ bình thường.

Trợ lý thấy cô hành động như vậy cũng không nói gì mà cười bảo:

- Vậy ngài đi thong thả.

Nghe đến cách xưng hô “ngài”, Ninh Tây không khỏi thấy giật giật đuôi lông mày. Cô cười với trợ lý, sau đó bảo lái xe cho kính nâng lên.

- Ông chủ, Ninh tiểu thư đã nhận quà tặng rồi.

Trợ lý quay về xe, báo cáo lại với Thường Thời Quy.

- Cô ấy đã ngồi xe ra khỏi đoàn kịch rồi.

Thường Thời Quy liền hỏi:

- Cô ấy có thích món quà đó ko?

- Cái này…

Trợ lý cảm thấy ông chủ mình hỏi vậy có chút ngốc, nhưng thân là một trợ lý, có những lúc không thể nói thật.

- Ninh tiểu thư chưa mở quà ra xem, vì vậy tôi cũng không biết cô ấy có thích hay không.

Thường Thời Quy hơi nhíu mày, trong lòng có chút hối hận. Nếu biết vậy anh đã tự tay cầm quà tặng đưa sang thì sẽ biết được rằng Ninh Tây có hài lòng với món quà đó hay không rồi. Nhưng mà nghĩ đến việc tự tay đưa quà tặng cho Ninh Tây, anh lại thấy khuôn mặt có chút nóng bừng.

Nghĩ ngợi một hồi lâu, anh liền cầm lấy điện thoại gửi một tin nhắn.

- Chị Tây Tây, tin nhắn của chị này.

Tiểu Dương đưa di động cho Ninh Tây. Cô mở ra điện thoại, thấy được nội dung tin nhắn liền cười cười.

Thấy Ninh Tây như vậy, tiểu Dương liền tò mò hỏi:

- Chị Tây Tây, em thấy hình như Thường tiên sinh đối với chị rất đặc biệt. Chị nói xem, liệu có phải anh ta có ý gì với chị hay không?

- Phần lớn đàn ông đều có chút cảm tình với một cô gái xinh đẹp, điều này không có nghĩa rằng bọn họ thật sự yêu thích cô gái đó. Nó cũng giống như phụ nữ chúng mình thích trai đẹp vậy, đều là thích ngoại hình mà không phải tình yêu thật sự.

Ninh Tây mở hộp quà tặng, cầm ra một chiếc lược xinh đẹp.

Lược tốt! Không phải ý tứ mập mờ như vòng tay vòng cổ, cũng không vô cùng nghiêm túc như sách vở bút.

- Nếu chỉ vì đàn ông có chút đặc biệt đối với mình, mà đã cảm thấy rằng anh ta yêu thích mình, vậy thì loại tình yêu đó quá giá rẻ rồi.

- Vậy theo ý chị nói thì Thường tiên sinh không phải yêu thích chị mà chỉ là có ý với chị thôi?

Tiểu Dương liền cảm thấy chán:

- Đúng là chả có ý gì cả.

- Cái gì mới là có ý?

Ninh Tây gửi lại một tin nhắn cho đối phương.

- Đối phương yêu ta yêu đến không thể kiềm chế, không phải ta không gả mới là có ý sao?

- Chị Tây Tây….

- Sao vậy?

- Là không phải ta không cưới…

Tiểu Dương cảm thấy tư tưởng của chị Tây Tây thật nguy hiểm, khó trách anh Trương cứ lo lắng chị Tây Tây làm ra chuyện gì đó…

- Chi tiết nho nhỏ đó đừng có để ý chứ.

Ninh Tây phất phất tay.

- Ví dụ như chuyện tặng quà này đi. Nếu thật sự thích một cô gái, mà bản thân lại đang ở đó, thì tại sao có thể để người khác đi tặng quà thay được?

Tiểu Dương đột nhiên tỉnh ngộ.

- Đúng vậy! Em xem mấy bộ phim truyền hình về Tổng giám đốc cùng cô bé lọ lem thì nam chính chỉ làm thế với nữ số hai thôi. Nếu như là nữ chính thì nam chính đều tự mình đưa cô ấy đi chọn lựa hoặc đưa quà tận tay.

Ninh Tây: ….=.=

Lời nói này tuy rằng không sai, nhưng ví dụ gì thế này? Cô có chỗ nào giống với nữ số hai không may đâu chứ?

Trên một chiếc xe khác, sau khi nhìn thấy mấy chữ “Cảm ơn, lược rất đẹp.” Thường Thời Quy liền hài lòng mỉm cười.

Lần sau, anh tìm lý do gì để tặng quà cho Ninh Tây nữa đây

Trở về khách sạn, Ninh Tây liền tắm nước ấm cho đỡ mỏi mệt. Lúc soi gương, cô phát hiện sau lưng mình đã tím xanh một mảng lớn.

Mở laptop ra, đăng nhập vào trang cá nhân của mình tại nước ngoài, bên trong có rất nhiều like và bình luận. Cô suy nghĩ một chút rồi đăng cảm nghĩ mới.

Sứ giả trở về: “Hôm nay gặp lại người trong cuộc của trận đùa dai năm đó, thật sự là một ngày khá tệ nhưng không kém. Mặt khác, cảm ơn sự quan tâm của mọi người, tôi vẫn khỏe!”

Cảm nghĩ mới đăng đã nhanh chóng có người đáp lại. Phần lớn mọi người đều cảm thấy nên đấm cho tên hỗn đản* đó một phát. Còn có một người cảm thấy rằng cô nên mang theo một cây súng cho hắn một phát đạn. Còn có một bạn trên mạng nói rằng có thể làm sát thủ miễn phí cho cô.

Thấy những bình luận vui vẻ này, Ninh Tây không nhịn được nở nụ cười. Bàn tay trắng nõn của cô gõ lên bàn phím một câu nói.

“Mỗi người đều nên trả giá lớn cho hành động ác mà mình phạm phải…

Cô nhìn những chữ mình gõ ra, con chuột do dự quanh nút gửi một chút, cuối cùng lại xóa bỏ câu này, sau đó đóng máy tính lại.

Dưới sự nỗ lực của tất cả mọi người, “Đàm hải tiên ký” cuối cùng cũng quay xong, đóng máy. Mọi người cùng ăn tiệc liên hoan kết thúc, sau khi xưng huynh gọi đệ, tình cảm chị em tốt một phen thì ai về nhà nấy.

Ninh Tây về nhà nghỉ ngơi hai ngày, Trương Thanh Vân liền sắp xếp cho cô làm khách quý của chương trình “Chuyện trò vui vẻ” kỳ này. Sau khi tìm hiểu rõ quá trình của tiết mục, Ninh Tây liền gật đầu đồng ý.

“Chuyện trò vui vẻ” là một tiết mục có tiếng tăm khá lớn trong độ tuổi người trẻ tuổi. Mười vị khách quý của tiết mục đều là những người đi du học về, đã sinh sống tại nước ngoài nhiều năm. Bọn họ trò chuyện, thảo luận về một số tin tức thời sự mới nhất, hơn nữa còn có thể nói về nếu ở nước ngoài xảy ra chuyện tương tự thì dân chúng địa phương và chính phủ ở đó có phản ứng như thế nào.

Tiết mục này ngoài một vị dẫn chương trình thì mỗi kỳ còn có thể mời một vị khách quý đặc biệt làm ngôi sao dẫn chương trình. Sau tiết mục, những ngôi sao dẫn chương trình đó có người bị chửi, cũng có người được khen ngợi, chủ yếu là do bản thân tự biểu hiện.

Ninh Tây lần đầu tiên tham gia loại tiết mục đối thoại đã bị Trương Thanh Vân sắp xếp đến tiết mục có tính khiêu chiến như vậy, cô không khỏi kêu với Trương Thanh Vân.

- Anh Trương, anh nói xem đây là anh tin tưởng em hay anh đào hố em vậy?

- Tốt xấu gì cũng tốt nghiệp đại học Erding. Không phải sợ, xông thẳng lên!

Trương Thanh Vân mở cửa xe thay cô, ra dấu mời:

- Ninh Tây nữ vương, mời!

Ninh Tây bước xuống xe, nhìn tòa nhà đài truyền hình cao sừng sững, hùng dũng oai vệ hiên ngang khí phách đi vào. (~^o^~)

Nhưng mà… Tiết mục kỳ này là thảo luận về đồ ăn, đâu có quan hệ gì mấy với chỉ số thông minh cơ chứ…

Xung quanh bàn hội nghị hình chữ nhật là mười người trẻ tuổi. Ninh Tây ngồi cạnh người chủ trì, cười ngọt ngào với màn ảnh:

- Các vị người xem của chương trình “Chuyện trò vui vẻ”, mọi người tốt. Tôi là Ninh Tây, người thành công đút phong bao lì xì cho người dẫn chương trình, cuối cùng thành công lên làm người dẫn chương trình đặc biệt của kỳ này.

Người chủ trì vẻ mặt hoảng sợ kêu:

- Ai bảo em nói ra cả chuyện này vậy?

Ninh Tây liền bộc lộ vẻ mặt ngây thơ vừa dễ thương vừa đẹp mắt:

- Anh Triệu, không phải anh nói rằng lên tiết mục đừng khẩn trương, nghĩ gì thì nói vậy sao?

- Nhưng cũng không thể nói chuyện này mà!

Triệu Minh lắc đầu thở dài:

- Đứa nhỏ này quá thành thật rồi. Đoạn nói vừa rồi mọi người hãy cho rằng không nghe thấy nhé!

Những vị khách quý khác đồng thời hướng về phía Triệu Minh kêu “xùy”, còn có những lời đại loại như mời Ninh Tây đến ngồi cạnh bọn họ, đừng nên ngồi gần quân tử rởm như Triệu Minh…

- Một ngày trước các cậu còn nhiệt tình gọi tôi là anh Triệu, giờ người đẹp vừa đến liền thay đổi thái độ luôn. Hôm nay coi như tôi đã nhìn thấu được bản chất của các cậu rồi.

Triệu Minh vỗ tay, sau đó quay sang màn hình nói:

- Được rồi! Đề tài thảo luận của chúng ta hôm nay chính là món ăn ngon. Mọi người đến nói xem lúc du học ở nước ngoài đã được ăn những món ăn ngon nào?

Sau khi các vị khách quý nói xong, Triệu Minh quay sang nói với Ninh Tây:

- Ninh Tây, tôi nghe nói em cũng đi du học về. Ở nước ngoài em từng ăn những món ngon nào vậy?

Ninh Tây lộ ra vẻ mặt đau khổ trước màn ảnh:

- Anh Triệu à, anh hỏi vấn đề này thì chắc chắn anh không biết em du học tại nước nào, đúng không?

Triệu Minh cùng các khách quý đồng loạt bày tỏ thái độ tò mò.

Ninh Tây vung tay than thở:

- Mọi người đã hiếu kỳ như vậy thì tôi nói cho mọi người biết. Đất nước mà tôi đi du học gọi là Liên hợp chủng quốc.

- Ôi trời ơi!

Vẻ mặt của Triệu Minh đầy khiếp sợ:

- Vậy nhất định là em đã ăn rất nhiều đồ ăn đặc sắc như lươn đông lạnh, pizza cá ….

- Anh Triệu à, pizza cá cũng dễ thương đấy, anh đừng chê nó thế chứ.

Một vị khách quý có khẩu vị hơi lạ liền bày tỏ thái độ của mình:

- Anh nói như vậy thì Bánh bích quy con giun sẽ nghĩ thế nào?

- Bánh bích quy con giun?

Triệu Minh quay sang phía Ninh Tây:

- Ninh Tây, em có nghe nói qua món ăn này không?

Vẻ mặt Ninh Tây có chút vặn vẹo:

- Đó là một dạng kẹo mềm dùng bột bánh màu đen tạo thành hình con giun. Đây là một… món ăn hết sức kỳ lạ. Trên thực tế, rất nhiều món ăn của quốc gia này đều khá kỳ lạ.

- Kỳ lạ đến mức nào thế?

Triệu Minh tỏ vẻ cực kỳ hoảng sợ. Xét về mặt hành động, Triệu Minh tuyệt đối là vua màn ảnh trong giới dẫn chương trình.

- Cứ nhìn em là biết ngay!

Ninh Tây đứng dậy đi dạo một vòng trước màn ảnh.

- Trước khi ra nước ngoài em cực kỳ béo, sau khi về nước em chỉ còn một nửa so với trước kia rồi.

- Một phần hai??

Triệu Minh hoảng hốt kêu:

- Vậy trước kia em béo tới mức nào chứ?

Đồng thời, anh cũng không quên nói về phía màn ảnh:

- Những bạn xem chương trình trước ti vi, nếu như các vị muốn giảm béo, vậy thì nhất định không nên bỏ qua chương trình kỳ này.

- Rất béo!

Ninh Tây chống cằm suy nghĩ một chút rồi nói:

- Đại loại là khác biệt như Ngưỡng vọng tinh không với cá hoa vàng chiên giòn, tuy rằng đều là cá nhưng mà… Anh cũng biết đấy.

Vẻ mặt của Ninh Tây đầy bất đắc dĩ:

Triệu Minh cũng lộ ra biểu tình đã hiểu:

- Xem ra đi du học ở nước ngoài cũng không dễ dàng gì nhỉ!

Trên thực tế, đối với tiết mục, Ninh Tây sẵn sàng lộ ra chuyện trước kia bản thân cô rất béo đã là một tin tức rất tốt để tuyên truyền. Chỉ cần cắt đoạn nói chuyện này đem ra quảng cáo thì chắc chắn tiết mục kỳ này sẽ hấp dẫn không ít người xem.

Gần đây Ninh Tây rất hot. Không chỉ có rất nhiều chàng trai thích cô mà ngay cả fan nữ cũng có không ít. Không cần biết Ninh Tây có thể nổi tiếng bao lâu, chỉ cần ngay lúc này đây những lời nói của cô có thể thu hút sự chú ý, vậy là cũng đủ cho tổ làm tiết mục rồi.

Nếu đối phương biết làm người như vậy, anh cũng sẵn sàng thêm vào mấy chủ đề thú vị giúp cô, tăng thêm hảo cảm của người xem đối với cô.

- Có thể thấy được rằng người đẹp đều do rèn luyện ra cả.

Triệu Minh quay đầu lại nói với những vị khách quý kia:

- Khó trách cả đám các cậu đều đẹp trai như vậy, hóa ra đều do đói mà ra cả.

Một vị khách quý hơi mập mạp liền phản đối:

- Anh Triệu, ở đây có một người này.

- A, xấu hổ quá! Tôi quên mất rằng ở đây còn có một người không thuộc nhóm những người đẹp trai.

Toàn trường quay lập tức ồn ào cười lớn.

*hỗn đản: Từ dùng để mắng chửi người, ý chỉ những kẻ không ra gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.