Chủ đề đi từ hắc ám liệu lý* cho tới ảnh hưởng của đồ ăn tới dáng người, cuối cùng chuyển đến chuyện lúc ở nước ngoài thì đồ ăn của nước mình có lực hấp dẫn thế nào đối với người ngoại quốc.
- Lúc em đi làm bán thời gian bên ngoài trường, bởi vì biết làm nồi lẩu mà quen biết không ít bạn bè và đến bây giờ vẫn còn liên lạc với nhau. Trong số những người bạn này, có một số thậm chí đã trở thành người thành công trong giới của mình. Nhưng mà mỗi lần liên hệ với em đều không quên nhắc đến chuyện nồi lẩu, có thể thấy được đồ ăn của nước Hoa chúng ta có mị lực đến mức nào.
Biểu tình của Ninh Tây đúng kiểu không thể nói thêm được gì nữa.
- Vậy em có thể mời bọn họ đến chơi với chúng ta, cam đoan bọn họ sẽ ăn đến mức không đi nổi nữa.
Triệu Minh phóng khoáng đập bàn.
- Nước Hoa chúng ta cái khác không nói, riêng cái ăn thì phải nói là cực kỳ tuyệt vời.
Ninh Tây cười tủm tỉm đáp lại.
- Được! Lúc đó sẽ đợi anh Triệu mời khách.
- Đúng đúng đúng! Anh Triệu mời khách!
Những vị khách quý khác cũng ồn ào theo, kéo không khí của hiện trường trở nên náo nhiệt. Đến cuối cùng, khi tiết mục sắp kết thúc, mọi người đều có loại cảm giác rằng chưa nói chuyện đủ.
- Chủ đề vô hạn nhưng thời gian có hạn, tiết mục cũng nhanh đến giờ kết thúc.
Triệu Minh tỏ vẻ không muốn.
- Cũng giống như các kỳ trước, hôm nay chúng ta cũng dành cho khách quý đặc biệt một phút đồng hồ, nếu không thì làm sao có thể gọi là khách quý đặc biệt được, mọi người thấy đúng không?
Màn hình quay về phía Ninh Tây, vẻ mặt cô lúc này đang là “tôi đã nghe được hết rồi”
- Tôi biết ngay là khách quý đặc biệt nhét phong bì sẽ không có địa vị gì, nhưng thật không ngờ lại không có địa vị đến mức này.
Khuôn mặt cô trở nên tội nghiệp đáng thương, nghiêng đầu nhìn về phía màn hình:
- Hy vọng mọi người ủng hộ tiết mục kỳ này nhiều hơn, tranh thủ khiến cho tỷ lệ xem và ấn thích không ngừng tăng lên, để lần sau khi tôi đến làm khách quý đặc biệt sẽ không phải đưa phong bì cho anh Triệu nữa.
- Này này, đã bảo là không nhắc đến chuyện phong bì nữa rồi mà, nói nữa là đạo diễn sẽ trừ lương của tôi đấy.
Triêu Minh giơ tay giả vờ như muốn che màn hình đi.
- Thời gian của khách quý đặc biệt hôm nay đã hết. Sau đây xin mời những vị khách quý khác mỗi người một câu tổng kết.
Sau khi mọi người nói xong, Triệu Minh mới quay về màn ảnh để nói:
- Cảm ơn tất cả các bạn xem chương trình, cũng cảm ơn Ninh Tây có thể làm khách quý đặc biệt của chương trình, mang lại niềm vui tới cho chúng ta. Cảm ơn!
- Cảm ơn anh Triệu, cảm ơn tổ tiết mục cùng với các vị khách quý đã quan tâm giúp đỡ.
Ninh Tây cũng hơi gập người cúi chào, sau đó vẫy tay tạm biệt.
- Hẹn gặp lại các bạn xem chương trình vào lần sau.
Sau khi quay xong tiết mục, Triệu Minh tươi cười vui vẻ nói với Ninh Tây:
- Ninh Tây à, lần sau có rảnh lại đến làm khách quý của tiết mục chúng tôi nhé.
- Nếu anh Triệu không chê, muốn em làm khách quý thường xuyên cũng không thành vấn đề đâu.
Ninh Tây mỉm cười đáp ứng.
Triệu Minh xua tay liên tục
- Cái này thì không được đâu. Phản ứng tại trường quay của em tốt như vậy, nếu em làm khách quý thường xuyên thì làm gì có ai chú ý đến tôi nữa. Thỉnh thoảng đến là được rồi, đừng có thường xuyên. Thường xuyên đến chắc tôi chịu không nổi đâu.
Những khách quý khác thấy Ninh Tây và Triệu Minh trò chuyện thoải mái như vậy, cũng biết hiện giờ Ninh Tây đang nổi tiếng, vì vậy liền cố ý đến chụp ảnh chung với cô, đưa lên weibo để thu hút đầu đề.
Bạn bè trên mạng thấy nhiều khách quý của chương trình “Trò chuyện vui vẻ” đều đăng ảnh chụp chung với Ninh Tây liền đoán được khách quý đặc biệt kỳ này chính là Ninh Tây.
Có người tò mò không biết chủ đề của kỳ này là gì, còn có người lại photoshop hình ảnh thành mình đang chụp ảnh cùng nữ thần, thậm chí còn có người cắt riêng hình Ninh Tây để lưu lại ngày ngày ngắm nhìn.
Đương nhiên, cũng có một số anti fan nhảy ra châm chọc trong weibo của Ninh Tây, giọng điệu âm dương quái khí* kêu rằng bình hoa như Ninh Tây tham dự các chương trình nói chuyện vui vẻ lại trêu chọc như vậy chắc chắn sẽ cuống tay cuống chân, chẳng nói được gì.
Anti fan thì bất kỳ ngôi sao nào cũng có, fans hâm mộchân chính cũng chẳng muốn tranh luận cùng bọn họ, tránh cho việc gây ra scandal không đáng có cho thần tượng của mình.
Trương Thanh Vân đến nhà Ninh Tây thì thấy cô đang mặc áo ngủ rộng thùng thình, đầu tóc tán loạn không chút son phấn. Anh vội vàng đóng cửa lại, bất đắc dĩ bảo:
- Thật muốn để cho những người hâm mộ gọi em là nữ thần đến đây nhìn xem bộ dạng lúc này của em.
- Đây là em tự thả lỏng bản thân, giảm bớt áp lực tâm lý. Đàn ông bảo thủ như anh sẽ không hiểu đâu.
Ninh Tây ngáp một cái, tráng sạch rồi rót cho Trương Thanh Vân một cốc nước.
- Không phải là cho em nghỉ ngơi mấy ngày hay sao? Sao anh đã lại tới rồi?
- Ở chỗ tôi đang có mấy kịch bản, em cầm lại xem một chút.
Trương Thanh Vân lại bổ sung thêm một câu:
- Lần này tất cả đều là nữ chính hoặc nữ số hai, em thử xem một chút xem có hứng thú không?
“A…” Ninh Tây khẽ gật đầu, kéo rèm phòng khách lên, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào, cả gian phòng bỗng bừng sáng.
Trương Thanh Vân nhìn căn phòng, rõ ràng không thiếu cây cảnh trang trí, nhưng không hiểu sao anh vẫn cảm giác trong phòng thiếu một tia sức sống. Anh quay đầu lại nhìn Ninh Tây đang cúi đầu uống nước.
- Lần này đến, tôi cũng có chuyện muốn nói với em.
Ninh Tây buông cốc, vén tóc ra sau tai, mỉm cười nhìn anh.
- Chuyện gì vậy?
Đối mặt với nụ cười đó, Trương Thanh Vân do dự một chút rồi mới mở miệng:
- Nghe nói lúc ở đoàn làm phim em có xảy ra tranh cãi với công tử nhà họ Trần à?
Trần Thiếu Hoa cũng là nhân vật nổi tiếng trên bảng xếp hạng giàu có của nước Hoa. Nếu chuyện Ninh Tây xảy ra tranh cãi với con trai của ông ta rơi vào tai ông chủ thì sợ rằng sẽ không tốt cho Ninh Tây
Ninh Tây biết rõ việc này không thể gạt được Trương Thanh Vân, thấy anh hỏi vậy cũng không ngoài ý muốn. Cô hơi cúi xuống khẳng định.
- Ừm, đúng là có chuyện này?
- Hai người… trước kia biết nhau sao?
Trong lòng Trương Thanh Vân biết rõ, với khả năng làm người của Ninh Tây thì cô sẽ không vô duyên vô cớ làm mất mặt đại thiếu gia của nhà họ Trần.
- Biết chứ, làm sao có thể không biết?
Ninh Tây nhếch miệng cười, sau đó bảo:
- Anh Trương, các anh cứ yên tâm đi, em sẽ không khiến công ty phải khó xử đâu.
Trương Thanh Vân nhíu mày:
- Ý của tôi không phải vậy. Tôi chỉ lo lắng rằng chuyện này sẽ không tốt cho em.
Ninh Tây lắc đầu cười bảo:
- Anh Trương, anh còn nhớ rõ những lời mà em nói với anh lúc ký hợp đồng không?
Sắc mặt Trương Thanh Vân hơi thay đồi, một lúc sau mới trả lời:
- Em nói rằng em muốn tiền, muốn cả danh tiếng.
- Đúng vậy! Danh lợi và tiền tài đều là đồ tốt.
Ninh Tây cười đến nhẹ nhàng.
- Vì vậy, anh không cần lo lắng em gây sự với người khác.
Tay cầm cốc nước khẽ run rẩy, Trương Thanh Vân vội ho một tiếng
- Gần đây tôi nghe thấy một tin, đó là Tổng giám đốc của Thường thị có ý muốn tiến quân vào giới giải trí, có thể sẽ tiến hành đầu tư sản nghiệp giải trí. Đây chính là chuyện tốt đối với ngành nghề của chúng ta, tài nguyên sẽ có nhiều hơn..
Ninh Tây khẽ gật đầu. Cô đưa tay tùy tiện cầm một quyển kịch bản lên, tên kịch bản ghi mấy chữ “Ba đời son phấn”
Trương Thanh Vân nhìn qua liền nói sơ sơ về nội dụng kịch bản:
- Đây là một bộ phim về nữ giới, kịch bản viết cũng không tệ. Mượn dùng son phấn để kể về nữ nhân. Ba cô gái ở ba thời đại khác nhau, có tính cách khác nhau, nhân vật được đắp nặn rât đầy đủ, nhưng mà có một khuyết điểm rất lớn. Đó chính là tình yêu trong kịch bản này thực tế quá mức, có thể khiến những người xem là nữ không thích cho lắm.
- Ai nói những người xem nữ chỉ thích nhìn phim tình cảm? Đấy là nam nhân các anh lý giải hẹp hòi mà thôi.
Ninh Tây liếc mắt hơi khinh bỉ:
- Anh Trương, loại tư tưởng này của anh quá nguy hiểm. Không được.
Trương Thanh Vân: Cuối cùng thì tư tưởng của ai nguy hiểm hơn ?????
- Vậy em cứ từ từ xem. Gần đây có công ty chuẩn bị tìm em làm người đại diện, tôi về trước tìm hiểu xem danh tiếng sản phẩm của bọn họ ra sao.
Trương Thanh Vân hiểu rõ, là một người đàn ông không nên tranh luận cùng phụ nữ. Bởi vì bạn sẽ vĩnh viễn không đoán được trong lúc tranh luận, tài ăn nói của phụ nữ sẽ giởi đến mức nào.
Rời khỏi nhà trọ của Ninh Tây, Trương Thanh Vân nhận được điện thoại của mấy bên truyền thông muốn phỏng vấn Ninh Tây, anh đều lịch sự từ chối, sau đó quay xe về công ty.
Tuy là ông chủ của công ty giải trí nhưng thủ đoạn cũng như sự quyết đoán của Lý Kiến Huy không phải đứng đầu. Chỉ là nếu so sánh giữa các công ty giải trí khá lớn thì ông tuyệt đối được khen là ông chủ tốt nhất. Nhưng tốt đến đâu mà nghe được tin nghệ sĩ trong công ty mình dám tát phú nhị đại thì cũng âm thầm đau đầu.
- Thanh Vân, cậu đến đúng lúc lắm. Tôi nghe nói nghệ sĩ mà cậu làm đại diện hình như có chút không hợp với thiếu gia nhà họ Trần?
Thấy Trương Thanh Vân đi đến, Lý Kiến Huy vẫy vẫy tay:
- Tôi cũng biết có chút công tử nhà giàu hành động hơi quá, nhưng mà Ninh Tây cũng nóng tính quá đấy!
Trương Thanh Vân không ngờ rằng ông chủ cũng biết việc này, anh vội vã đáp lời, không nghĩ ra ai là kẻ đi mật báo.
- Ông chủ à, việc này tôi cũng hỏi Ninh Tây rồi, nếu nói đến cùng thì cũng không trách được Ninh Tây. Công tử nhà họ Trần cũng không truy cứu chuyện này, chúng ta cứ giả vờ như không biết, để chuyện im lặng là được rồi.
- Haiz… Hiện giờ ngành giải trí của chúng ta nhìn thì có vẻ đang phát triển nhanh, nhưng thực tế cạnh tranh cũng càng ngày càng lớn. Chúng ta vất vả lắm mới đưa ra được một nữ nghệ sĩ, hy vọng đừng có gãy nửa đường.
Lý Kiến Huy thở dài, không phải không quá cẩn thận, mà thật sự là vận khí bồi dưỡng nữ nghệ sĩ của Cửu Cát quá kém.
“Cộc cộc”
Thư ký của Lý Kiến Huy bước vào, giọng điệu có chút kích động:
- Ông chủ, Thường tiên sinh, tổng giám đốc của Thường thị nói muốn gặp ngài.
- Cô nói ai? Nói lại xem?
Lý Kiến Huy hốt hoảng bật dậy, nhìn thư ký như nhìn thấy hỉ thước* đột nhiên biết nói.
- Tổng giám đốc của Thường thị…
- Vậy cô còn đứng đây làm gì, mau ra mời người vào.
Lý Kiến Huy ném cây bút trong tay xuống.
- Đợi một chút, để tôi tự mình đi đón.
Ông vội vã đi ra đến cửa thì đột nhiên quay đầu lại bảo với thư ký:
- Lấy bình đại hồng trà mà tôi cất giữ ra, dùng bộ ấm chén tốt nhất để pha, nhanh lên!
- Vâng!
Thư ký đạp trên cao gót đi băng băng, giống như đôi giầy cao gót mười cm kia không tồn tại vậy.
Trương Thanh Vân đi theo sau Lý Kiến Huy đến phòng nghỉ của khách quý. Thường Thời Quy đang ở bên trong, rõ ràng anh chỉ tùy ý ngồi trên ghế salon kiểu dáng cũ kia nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy không giống người thường rồi sinh ra cảm giác mặc cảm, tự ti.
- Thường tiên sinh ghé thăm công ty chúng tôi, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này, vẻ vang cho kẻ hèn này.
Lý Kiến Huy tươi cười sáng lạn, bắt tay Thường Thời Quy sau đó tha thiết thăm hỏi:
- Không biết Thường tiên sinh tới đây, là vì…
- Vừa rồi đi qua quý công ty, nghĩ tới nghệ sĩ mà mình thưởng thức cũng ở đây nên đến nhìn một chút.
Ánh mắt của anh nhìn về phía Trương Thanh Vân, khẽ gật đầu bảo:
- Trương tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt.
- Thường tiên sinh, ngài khỏe!
Trương Thanh Vân lập tức nghĩ đến bầu không khí lúng túng đêm trước. Không biết vị Thường tiên sinh này có nghe được những lời mà anh nói với Ninh Tây lúc đó hay không.
Thường Thời Quy mỉm cười với anh, sau đó quay ra nói chuyện với Lý Kiến Huy.
- Thật sự có lỗi vì đã đột xuất tới đây. Không biết có quấy rầy đến tổng giám đốc Lý hay không?
Lý Kiến Huy vội cười ha ha:
- Không quấy rầy, không quấy rầy! Không biết nghệ sĩ mà Thường tiên sinh thưởng thức là ai vậy?
Lý Kiến Huy nghĩ đến những nghệ sĩ tương đối nổi tiếng của công ty mình đều là nam, liền cảm thấy khó có thể nhìn thẳng vào Thường Thời Quy. Chả trách mọi người đều đồn rằng vị này không gần nữ sắc, hóa ra…
- Cô ấy là Ninh Tây, nghệ sĩ mà Trương tiên sinh là đại diện. Một đoạn thời gian trước đến đoàn làm phim tham quan, tôi thấy diễn xuất của cô ấy rất có linh khí, sau đó nghe ngóng mới biết là nghệ sĩ dưới cờ của tổng giám đốc Lý.
Nói đến đây, Thường Thời Quy liền cười cười:
- Vừa vặn gần đây tôi cảm thấy có hứng thú với giới giải trí, vì vậy muốn nói chuyện một chút về phương diện này với tổng giám đốc Lý.
Lý Kiến Huy xấu hổ lau mặt, ông cảm thấy mình cần một bao tẩy vết bẩn, suy nghĩ của của ông quá dơ bẩn…
* hắc ám liệu lý: xử lý đen tối – Dùng để chỉ cách nấu ăn và xử dụng các loại nguyên liệu nấu ăn kỳ lạ, tạo ra món ăn có ngoại hình đặc biệt khác thường…
* âm dương quái khí: Chỉ giọng điệu nói mỉa, nói kháy
* hỉ thước: Chim khách – loài chim báo điềm lành.