Vị trí của thôn chúng tôi rất đặc biệt, muốn làm đường rất tốn kém nên
đường không được thông. Nhưng thông điện thì sẽ có ti vi, nhìn thấy
những toà nhà cao tầng ở thành phố, những bộ quần áo đẹp đẽ của nam nữ
thanh niên, tôi sốc. Trước khi có ti vi tôi tưởng thành phố cũng chỉ như thị trấn, chỉ to hơn mà thôi.”
“Sau đó tôi cứ suy nghĩ mãi một vấn đề, con người chỉ có một cuộc
đời. Người trong thôn chúng tôi đều giống nhau, cả đời làm kiến khổ sở,
bệnh nhẹ chịu đựng, bệnh nặng cũng chịu đựng, đến khi không thể chịu
được nữa người trong thôn mới khênh lên trung tâm y tế trên thị trấn,
rồi không có tiền đến bệnh viện lớn, thế là chết, sau đó làm pháp sự mấy ngày rồi chôn. Hang núi vắng vẻ, hoang sơ lạnh lẽo, sau khi chết mặc
cho sâu bọ cắn xé. Tôi không muốn giống như họ, không có lý tưởng, không có mục tiêu, sống trên đời chỉ vì cái ăn. Tôi nghĩ thông rồi, sau đó
lén trộm ba nghìn tệ duy nhất của nhà, để lại một bức thư rồi bỏ đi.”
Sa Chức nghẹn ngào: “Trước khi đến thành phố tôi đã chuẩn bị tâm lý
sẵn sàng, có nỗi khổ nào tôi không chịu đựng được chứ? Nhưng ở đây, chịu được khổ có nghĩa là anh sẽ sống được tử tế sao? Đương nhiên là không.
Đầu tiên tôi làm phục vụ cho một quán mỳ nhỏ, nhưng một tháng chỉ sáu
trăm tệ, thực sự không thể khiến tôi hài lòng được. Được người quen giới thiệu tôi làm phục vụ cho khách sạn, lương một nghìn bao ăn ở, rồi quen được một nhân viên tiếp tân quầy bar, anh ta rất tốt với tôi, tôi đã
mãn nguyện rồi.”
Sa Chức nhấp một ngụm rượu rồi nói tiếp: “Sau một thời gian xác định
quan hệ yêu đương, anh ta nói không muốn chỉ nắm tay tôi. Tôi gật đầu
nói, em cho anh thì anh nhất định phải lấy em, anh ta bảo được. Biết
người biết mặt không biết lòng, một buổi tối anh ta đưa tôi đi thuê
phòng, tôi tưởng sau đó sẽ xảy ra chuyện giữa hai chúng tôi. Anh ta cho
tôi uống một cốc trà là tôi bất tỉnh. Sáng hôm sau tỉnh dậy, người ôm
tôi lại là một người đàn ông trung niên trọc đầu to béo...
Anh ta đã bán lần đầu tiên của tôi. Tôi báo cảnh sát, người đàn ông
kia thì hốt hoảng chạy trốn, bạn trai tôi nhận năm nghìn tệ của ông ta
xong biến mất không tông tích. Chuyện này đã lan truyền trong cả khách
sạn tôi làm việc, tôi không còn mặt mũi nào nữa, đành phải chuyển sang
thành phố khác.
Ở thành phố khác tôi càng tệ hơn, vẫn làm ở khách sạn nhưng lại là
công việc quét dọn. Cuộc sống hồi đó của tôi đầy rẫy bi kịch và thảm
kịch. Thấy những cô gái trẻ mặc những bộ quần áo đẹp đẽ xách túi da hàng hiệu, tôi cứ nghĩ mãi tiền của họ từ đâu ra vậy?
Trong một lần tình cờ tôi đã biết được cách kiếm tiền dễ dàng của
những cô gái ấy, đúng, chính là bán thân. Tôi dùng hết tiền tiết kiệm để mua quần áo, đeo trang sức, làm tóc, đổi mỹ phẩm cao cấp. Cởi bỏ bộ
dạng của một cô gái nhà quê chân đất, tôi làm gái phục vụ rượu. Tôi có
dung mạo xuất chúng, rất nhanh đã có chút danh tiếng trong khách sạn.”
“Thu nhập hồi đó của tôi đã rất khá, cao hơn cả nhân viên văn phòng
hiện giờ. Nhưng nhìn tình nhân của những ông chủ tôi mới biết thế nào
mới là thật sự có tiền. Tặng là phải tặng xe, tặng nhà, trong túi mà
không có dăm ba ngàn là mất mặt...
Tôi cứ suy nghĩ mãi làm sao để câu được đại gia, nhưng các đại gia lại không thích bao tôi lắm, chỉ là chơi bời thôi.
Tôi suy nghĩ rất lâu rồi mới phát hiện ra rằng. Những người đàn ông
đó không phải không thích cơ thể, dung mạo của tôi, mà là do tôi thiếu
quá nhiều thứ. Cô gái quê mùa cộng với sự dung tục của phụ nữ phong
trần, dù có đẹp như Tây Thi chưa chắc đã có đàn ông tình nguyện quỳ dưới gấu váy. Gái phục vụ trong quán rượu và vợ bé của các đại gia cũng đều
bán thân, nhưng người sau lại là cao cấp, ngoài bản thân còn có cái gọi
là khí chất.
Sau đó tôi vào Học viện nghệ thuật, học múa hát, học văn hoá, buổi
sáng đi học, tối đi phục vụ. Thỉnh thoảng tôi còn tham gia một số hoạt
động cấp cao, đi triển lãm sách, nghe hát.
Trời không phụ lòng người, các đại gia tranh nhau bỏ tiền muốn bao
tôi, nhưng tôi không thuận mắt những người đó. Không phải tôi với cao,
mà là tôi nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông trung niên kia, tôi thấy ghê tởm!”
“Liên tục nâng cao tố chất tu dưỡng của bản thân đợi cơ hội, cuối
cùng cũng có một ngày, Học viện chúng tôi tổ chức cuộc thi hát, tôi được giải nhất, trường vừa hay tham gia một buổi tiệc trong thành phố, tôi
được đi cùng.
Bài hát “Đường núi mười tám ngã rẽ” của tôi đã khiến tất cả xúc động. Sau đó một doanh nhân Ma Cao có mặt ở đó đã bảo thư ký đưa tôi danh
thiếp bảo tôi liên hệ. Đương nhiên ông ấy không biết chuyện của tôi
trước đây, đến lúc chết vẫn tưởng tôi là một cô sinh viên trong sáng
chưa biết sự đời. Sau khi mắc bệnh nặng qua đời, ông ấy để lại cho tôi
một gia tài lớn. Tôi gửi về cho bố mẹ một phần, xây nhà mái bằng, mở
đường cho thôn. Tôi muốn đón bố mẹ ra đây nhưng họ sống chết không
chịu.”
“Trước đây làm gái thân phận thấp kém, đàn ông có tiền tìm gái, phụ
nữ có tiền tại sao không được tìm trai? Tôi đi khắp nơi tìm trai bù đắp
lại sự sỉ nhục trước đây của mình. Dù tôi có nhiều tiền như vậy rồi
nhưng tôi không muốn dừng lại, tôi sợ sự nghèo khó, tôi quen tiêu pha
rồi, nhưng tôi cũng biết miệng ăn thì núi lở. Vì thế tôi dùng những kiến thức học được từ đại gia Ma Cao kia để mở sòng bạc. Có người nói mở
sòng bạc chính là in tiền. Thật ra nó còn nhanh hơn cả in tiền.”
Tôi nói xen vào: “Nhưng như thế là phạm pháp!”
“Phạm pháp? Dù tôi không làm thì cũng có người khác làm!
Có gan thì sẽ có tiền, đạo lý này chắc Ân Nhiên anh phải biết chứ?
Hơn nữa tôi cũng đã sắp xếp, có cả kẻ chết thay rồi. Cho ai đó vài chục
vạn làm phí an gia để anh ta đứng đầu sóng ngọn gió. Nếu cảnh sát phá
sòng bạc thật thì người ngồi tù cũng không phải tôi.
Tiền mở sòng bạc đều là tôi vay từ ngân hàng. Nếu kiếm được thì chưa
đến ba tháng tôi đã hoàn vốn. Còn nếu bị cảnh sát kéo sập, ngân hàng đòi nợ, tôi lên máy bay là có thể thoát đến bất cứ chỗ nào trên trái đất.”
Tôi phục hoàn toàn rồi...
Mãi lâu sau tôi tò mò hỏi: “Cô nói với tôi những điều này không sợ tôi nói ra ngoài sao?”
“Ân Nhiên, tôi không phải người phụ nữ trong sạch. Tôi không thích
nhìn mặt người khác, mọi gương mặt đều giả dối, tôi bị lừa rất nhiều, từ lâu đã học được cách nhìn mặt biết lòng.
Mỗi lần tôi lại đến những quán bar khác nhau, đàn ông đều giả dối như vậy, không phải vì tiền thì là vì cơ thể tôi, thằng nào cũng giả vờ là
người quân tử. Nghệ thuật tu dưỡng thật ra là nghệ thuật nói láo. Bảo
tiền bạc là tội ác vậy mà ai cũng kiếm tiền; nói phụ nữ là hiểm hoạ vậy
mà ai cũng muốn có; nói ở trên cao thì lạnh vậy mà ai cũng muốn trèo
cao; nói rượu bia thuốc lá có hại cho sức khoẻ nhưng chẳng ai chịu cai.
Còn bọn trai bao, miệng nam mô bụng một bồ dao găm lại càng đáng
ghét. Lần đầu tiên nhìn thấy anh đang nhảy, thấy dáng người cao to đẹp
trai, tưởng anh làm nghề đó, gọi lại uống rượu cùng thì anh lại từ chối. Sau đó tôi lại mời, nhưng lại từ chối tiếp. Tôi thừa nhận ban đầu tôi
tìm anh vì mục đích trao đổi, nhưng khi thật sự gặp anh tôi không ngờ
anh chỉ là một bảo vệ, nhưng trên gương mặt anh tôi lại nhìn thấy sự
chân thành chất phác của những người trong thôn chúng tôi, còn cả một
chút ngạo khí không chịu khuất phục cuộc đời, anh cũng rất thông minh
nữa. Tôi bỗng rất muốn ở cùng anh, thương yêu lẫn nhau, dạy anh một số
thứ, cùng anh dựng nên sự nghiệp oanh liệt.
Tôi không yêu cầu anh chỉ có mình tôi là bạn gái, anh có thể yêu
người anh yêu. Nhưng tôi sẽ không phản bội anh. Ân Nhiên, đồng ý đi,
nhiều lúc tôi rất cô đơn.” Sa Chức vô cùng nghiêm túc nhìn tôi.
Sa Chức nói thật không? Tôi có tin được không?
Tôi đang nghĩ thì cô ấy có điện thoại, cô ấy ra nhà vệ sinh nói chuyện.
Nhạc dừng, tôi nghe thấy tiếng Sa Chức: “Đúng vậy... đang tìm trai... không phải lần trước, đổi rồi... Là một anh chàng đẹp trai, còn hơn cả
Kim Thành Vũ... Đem anh ta ra ngoài để giám định? Được, sao lại không
chứ... Có thời gian sẽ đưa đến, đến Hồ Bình đi rồi nói... Thế đã nhé,
giờ phải đi nói chuyện với Kim Thành Vũ ca ca rồi...”
Sa Chức đi ra, tôi đứng phía trước giận dữ nhìn cô ấy: “Cô coi tôi là trai bao?”
Sa Chức có phần bối rối giải thích: “Ân Nhiên, đó là một người bạn
của tôi, chỉ là nói chuyện... tôi nói thế là khách sáo thôi...”
“Khách sáo? Cô nghĩ tôi ngu à? Nếu muốn tìm trai thì ngoài kia đầy
rẫy... đừng có bịa ra những lời tỏ vẻ đáng thương đó!” Tôi nổi điên, sập cửa đi ra.
“Ân Nhiên, tôi không lừa anh! Tôi không tỏ vẻ đáng thương, những gì
tôi nói đều là sự thật! Tôi nói muốn cùng anh làm nên sự nghiệp cũng là
thật!” Cô ấy đuổi theo kéo tôi lại.
“Làm nên sự nghiệp? Làm ở trên giường chứ gì? Sa Chức, đủ rồi đấy!”
Sự giả dối của thế giới này khiến người ta thấy tâm can lạnh lẽo, tôi đẩy cô ấy ra. Nước mắt rớt xuống từ đôi mắt đẹp, tôi càng nổi giận: “Cô còn biết diễn kịch nữa cơ à? Sa Chức, trên thế giới này có cả đống đàn
ông muốn quỳ dưới chân cô, thêm tôi chẳng nhiều hơn, thiếu tôi cũng
chẳng ít đi. Vậy nhé, tạm biệt!”
Cô ấy quệt son môi đi, run rẩy nói: “Lần đầu tiên tôi nói chuyện của
mình với người khác, lần đầu tiên thoải mái nói được ra, chỉ là tôi bị
đè nén quá lâu rồi, nói ra sẽ thoải mái một chút. Sao... sao anh không
tin tôi?...”
Dáng vẻ yếu đuối của Sa Chức khiến người ta thấy thương xót, tôi muốn tiến lại ôm cô ấy thật chặt, vuốt tóc an ủi cô ấy, nói những lời ngọt
ngào. Nhưng tôi nhẫn nhịn, quay người đi.
Đến phòng thay đồ, thay bộ đồng phục bảo vệ vào, điện thoại để trong
tủ thay đồ có rất nhiều cuộc gọi nhỡ. Ba cuộc đầu tiên là của Vương Hoa
Sơn, mười mấy cuộc đằng sau là của Lâm Tịch.
Mẹ kiếp! Lẽ nào chuyện của tôi với tình nhân của ông ta, cũng chính
là Lâm Tịch, đã bị phát hiện rồi? Đắc tội với những quý nhân như thế, dù có chín cái mạng cũng bị họ lấy hết. Lòng rối như tơ vò, tôi cũng chẳng dám nhận điện, tắt luôn máy.
Mặc đồng phục bảo vệ ngồi trước quầy bar uống rượu, những người khác
đang chăm chỉ đi giám sát thì tôi lại ngồi đây uống rượu nhìn đám nam nữ vui vẻ một cách giả dối. Cũng có một cảm giác lạ. Sa Chức vẫn chưa đi,
trên gương mặt có dấu vết của nước mắt, lẽ nào khóc thật?
Thế thì mới tốt, ai bảo cô ta đáng ghét như vậy!
Tôi hoà vào đám người tránh ánh mắt đáng thương của cô ta. Mấy phút
sau không thấy cô ta nữa tôi quay lại một góc trên quầy bar uống tiếp.
Từ trong đám người một mỹ nhân tiến lại chỗ tôi, mái tóc dài bay phấp
phới, lần thứ ba, lần thứ ba nhìn thấy cô ta rồi, cô ta đúng là mỹ nhân
đẳng cấp.
Cô ta ngồi cạnh tôi, liếc nhìn tôi hỏi: “Sao lần này không chạy?”
Người phụ nữ tôi từng định cướp, lúc đó tôi đúng là ngu ngốc, “Trước
đây sợ cô báo cảnh sát bắt tôi, giờ tôi hiểu ra, cô làm gì có chứng cứ?
Chỉ dựa vào lời nói của cô cảnh sát có tin không? Cô báo đi, tôi không
chạy nữa, ngồi ở đây đợi!”.
Cô ta cười khanh khách: “Anh không ngốc sao? Từ vẻ mặt của tôi anh nên biết tôi tìm anh không phải để báo cảnh sát chứ?”
Tôi nhìn cô ta, không hiểu cô ta đang nghĩ gì, chẳng nhìn ra được
điều gì hết, nhưng lại thấy dung nhan tuyệt vời, đôi mắt long lanh phát
sáng. Tôi nuốt nước bọt, vẻ mặt thiếu tự nhiên khiến cô ta bật cười:
“Tôi rất xinh, đúng không?...”
Đương nhiên là vậy, nhưng cô như thế quá thiếu khiêm tốn rồi không phải sao? “Cô xinh đẹp thì liên quan gì đến tôi?!”
Tôi gắt, trong lòng vốn bực tức, nghe lời nói thiếu khiêm tốn đó lại
càng khó chịu, cứ như cô ta tự tin với sắc đẹp của mình sẽ hấp dẫn được
mọi đàn ông trên thế giới này vậy.
“Anh có động lòng không?” Cô ấy khẽ hất tóc, nói.
“Không.”
“Ừm... tại sao? Tôi đẹp thế này cơ mà.”
“Tôi sờ túi, chỉ có mười lăm tệ, mời cô uống cốc nước lọc cũng không
đủ, lòng chết rồi thì động cái nỗi gì?” Tôi lại muốn biết cô ta tìm tôi
để làm gì, tối đó tôi trả túi hình như cô ta đi rút tiền thật. Có lẽ có
việc gì đấy, nếu không thì sao lại tìm mà không phải để bắt tôi?
“Tìm bàn nào ngồi đi, tôi mời anh!” Chi Lan kéo gấu áo tôi.
“Có chuyện gì thì nói luôn đi, có phải muốn cho tôi tiền để giết
người giúp cô không?...” Nhờ một tên cướp giúp đỡ, lẽ nào lại là chuyện
gì tốt sao?
“Tìm bàn nào đó ngồi đã...”
Không chịu nổi, hơn nữa tôi cũng rất tò mò. Sau khi ngồi xuống, cô ta chỉ vào quần áo của tôi: “Bảo vệ, từ bảo vệ trong từ điển có nghĩa là
gì?”
“Cái này...” Tôi nhất thời nghẹn lời, cô ta muốn nói, tôi đã bảo vệ
đương nhiên là người bảo vệ sự an toàn cho mọi người, bất luận là bảo vệ ai, không thể vừa làm bảo vệ vừa làm phạm nhân. “Ngại quá, tôi thật sự
thiếu tiền...”
“Tôi không trách anh, còn phải cảm ơn anh nữa, nếu không phải anh
cũng thuận tiện định cướp tôi thì giờ tôi đã không còn cái túi này nữa
rồi, anh nói đúng không?” Chi Lan cười hiền.
Cũng không biết cô ta đang chân thành cảm ơn hay chọc ngoáy nỗi khổ của tôi.
“Có chuyện gì thì nói nhanh đi!” Tôi vội hỏi.
“Đúng là tôi có việc muốn nhờ, sau hôm đó tôi không biết phải tìm anh ở đâu, nhưng tôi vẫn nhớ dường như đã thấy anh ở đâu đó, thế là tìm đến đây. Nhưng anh lại sợ, trốn tôi, đúng là buồn cười!”
“Nói chuyện chính đi! Chuyện gì đáng hai vạn tệ?”
“Rất đơn giản, giả làm bạn trai tôi, mười lăm phút!”
“Mười lăm phút... quá nhanh thì phải?... À không... tôi không có ý
đó.” Tôi đỏ mặt, đừng để cô ta nghĩ sang ý khác. “Cô Chi Lan, xin hỏi
trong mười lăm phút làm gì mà đáng tiền vậy?”
“Tôi muốn chia tay với người yêu, nhờ anh diễn một vở kịch, tôi sẽ
nói mình đã yêu người khác, muốn chia tay với anh ta. Anh ta nản lòng là được.” Đơn giản vậy sao?
“Cô Chi Lan, cô không chỉ đơn giản là muốn chia tay với người yêu
chứ? Tôi đoán xem, nhất định là cô đã có người yêu mới, mà người yêu cũ
của cô lại biết người này. Để mọi người không trở mặt đánh nhau, cô tìm
người khác giả làm người yêu mới, đúng không?” Tôi phân tích.
Chi Lan ngạc nhiên: “Anh làm bảo vệ thì đúng là lãng phí nhân tài!
Đáng tiếc sau khi giúp tôi, chúng ta không thể liên lạc nữa, nếu không
thì tôi thật muốn giới thiệu anh đến một công ty, như thế anh mới thể
hiện được tài năng.”
“Cảm ơn ý tốt của cô Chi Lan, tôi muốn biết, người yêu cũ của cô
không phải xã hội đen đấy chứ? Tôi đóng giả người cướp mất người yêu của anh ta, liệu anh ta có giết tôi không? Nếu thế thì chiêu giá hoạ cho
người khác của cô thật độc đấy, hai vạn không đủ đâu.” Không thể tự
nhiên có miếng bánh rơi từ trên trời xuống.
“Anh yên tâm, người yêu tôi căn bản không có khả năng công kích. Tôi
còn hy vọng, sau khi việc này thành công anh có thể giữ bí mật cho tôi.” Chi Lan xán lại gần nói.
“Tại sao lại là tôi? Cô tìm bừa một người là được mà.” Chuyện này tìm một người bạn nào đó không phải xong sao?
“Vì anh đáp ứng được điều kiện mà, đẹp trai, cao ráo, thân mật với
tôi mới khiến người yêu tôi nản lòng.” Chi Lan vừa nói vừa mở túi.
Chi Lan đặt hai vạn tệ vào tay tôi, tôi đẩy lại: “Chỉ vậy mà đáng hai vạn sao? Tôi không tin!” Tôi thật sự, thật sự rất muốn cầm, gửi về cho
bố để ông trả cho cái tên họ hàng khốn nạn kia!
“Có đáng hay không thì mai anh đi là biết thôi. Cũng không phải
chuyện gì phạm pháp, anh cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Anh sợ gì
chứ?”
Chi Lan đặt lại tiền vào tay tôi.
Tôi suy nghĩ thật nhanh... Mình sắp không thể ở lại Hồ Bình nữa rồi,
chọc giận Sa Chức, cũng chọc giận Vương Hoa Sơn, ở đây cũng chẳng còn gì lưu luyến nữa. Cầm số tiền này, mai làm xong việc cho Chi Lan lập tức
rời xa nơi đây, đó mới là thượng thượng sách!
“Được, tôi đồng ý.” Tôi cầm tiền xem xem có tiền giả không, sau khi
chắc chắn thật hết thì phân ra mấy phần cất vào mấy chỗ. “Đợi đã, tại
sao cô tin tưởng tôi như vậy? Chẳng may tôi nhận tiền rồi nhưng không
đến thì cô làm sao?”
Chi Lan không trả lời, cầm ly rượu chạm vào ly của tôi: “Có một tên
ngốc đi cướp, cướp rồi còn trả lại cho người mất, còn nói rằng mình cũng là cướp. Anh đi cướp chỉ là nhất thời kích động, anh không phải người
xấu. Tôi rất muốn làm bạn với anh. Cho dù khi anh cướp được túi từ tên
cướp kia, không cẩn thận gặp phải tôi, tại sao không nói dối bảo anh lấy lại giúp tôi? Nếu anh nói anh giúp tôi...”
Đoạn sau Chi Lan nói gì tôi chẳng nghe được, tất cả đều như giấc
mộng, gương mặt trắng mịn với mái tóc dài thướt tha, nụ cười quyến rũ
toả ra những vầng sáng như trong mơ khiến người ta đắm chìm.
Cô ấy đẹp, đẹp tựa bài thơ trữ tình, toàn thân toát lên phong thái
trong sáng tươi mới của thiếu nữ. Đôi mắt sáng trong như mặt hồ và hàng
lông mi dài, tựa như đang dò hỏi, như quan tâm, như hỏi han. Tôi buột
miệng: “Liêm hà thương thương, bạch lộ vị sương. Sở vị y nhân, tại thủy
nhất phương.”
“Cái gì cơ?”
Không biết tôi đã nhìn cô ấy rất lâu, chìm đắm trong đôi mắt dịu dàng đó, nhưng khi thấy cô ấy nhìn mình thì trong lòng lại hoảng loạn, không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy: “Không... không có gì.”
“Liêm hà thương thương, bạch lộ vị sương. Sở vị y nhân, tại thuỷ nhất phương. Bảo vệ như anh không đơn giản. Được rồi, ba giờ chiều ngày kia
gặp trước Starbucks trên đường Thâm Lam.” Nói rồi cô ấy đứng dậy rời đi.
Tôi bỗng không muốn cô ấy đi nhanh như vậy, chỉ nhìn thêm một chút cũng thật thoải mái...
“Cô chưa uống hết rượu.” Không hiểu tôi lấy đâu ra dũng khí nói câu đó.
Chi Lan cười: “Không nỡ xa tôi à?”
Tôi gật đầu.. rồi lại vội lắc đầu...
Vuốt vuốt tóc mái, động tác nho nhã đó thật khiến tôi nghẹt thở, cô ấy ngồi lại: “Được, uống hết rồi tôi đi.”
Sa Chức bỗng xuất hiện khiến tôi bất ngờ, còn ôm một tên trai bao. Cô ta say đứng không vững nữa rồi, tên trai bao kia ôm chặt lấy cô ta, một tay tiện thể sàm sỡ.
Sa Chức chỉ tôi nói: “Chẳng có giỏi giang gì cả, anh nói đúng không?
Tôi nhiều đàn ông thế này, mà phải... phải uống rượu giải sầu vì anh?
Tôi có ngu ngốc không?”
Chi Lan thấy vậy, không muốn gây rắc rối, đứng dậy cáo từ, lúc đi ra
không cẩn thận (không biết do không cẩn thận đá phải chân Sa Chức, hay
Sa Chức cố tình ngáng chân) vấp vào chân Sa Chức, người loạng choạng,
tôi nhanh tay túm được tay cô ấy. Sau khi đứng vững, Chi Lan rất nho
nhã, rất lịch sự quay lại cúi đầu xin lỗi Sa Chức: “Xin lỗi...” rồi quay sang tôi, “Cảm ơn anh.”
Một người phụ nữ từ bên cạnh đẩy tôi một cái: “Không nhận điện của tôi?!”
Loại phụ nữ chẳng có phép lịch sự này ngoài Lâm Tịch ra thì còn là ai được nữa? Tôi chẳng có chút thiện cảm nào với cô ta: “Tôi không nhận
thì sao nào?”
“Cô ta là ai?” Sa Chức nhìn Lâm Tịch tò mò, thật sự tôi rất muốn thấy Sa Chức và Lâm Tịch đại chiến một trận, nhưng tôi lại không có được sức hấp dẫn ấy...
Tôi thường xuyên được lĩnh giáo sự ngông cuồng tự cao tự đại của Lâm
Tịch, tôi tưởng cô ta chỉ như vậy với những người hạ đẳng như tôi, không ngờ với hạng người không biết trời cao đất dày như Sa Chức kia cũng
vậy, cô không nói gì, liếc nhìn Sa Chức một cái rồi quay sang tôi: “Tìm
anh có việc, ra ngoài một lát.”
Tên trai bao bỗng bóp mông Sa Chức, cô ta quay phắt lại tát vào mặt
hắn: “Chết tiệt, tránh xa tôi ra!” Rồi cô ta vung túi, loạng choạng bước đi. Hiện giờ là thời đại gì vậy? Phụ nữ ai cũng vậy thì đàn ông biết
trốn vào đâu?
Tôi vô cùng bất an đi theo Lâm Tịch ra ngoài, đến cạnh cái Cadillac
sang trọng, Lâm Tịch mở cửa sau bảo tôi vào, tôi căng thẳng: “Làm gì...”
Nhưng lại thấy Vương Hoa Sơn xuống xe, bắt tay tôi: “Ân Nhiên, lại gặp rồi.”
Xem ra, chuyện hoang đường xảy ra rồi. Một lão tổng của công ty lớn
đâu cần khách khí với tôi như vậy. Tôi nhìn quanh quất xem có vệ sĩ
không?
Có tuỳ tùng không? Có sát thủ không? Tôi sắp phát điên lên rồi.
Thấy tình thế không hay, tôi học theo Lý Bình Nhi, ba mươi sáu kế,
chạy là thượng sách. Nhắc đến Lý Bình Nhi là tôi lại thấy ngứa ngáy,
thật sự tôi chỉ muốn cắn cô ta mấy phát, uổng công tôi ngu ngốc tin một
người đê tiện như thế!
Nhớ hồi mới đến thành phố Hồ Bình, tôi lòng tràn đầy chí hướng, tưởng rằng với khả năng và nỗ lực của mình nhất định sẽ có chỗ đứng vững chắc ở đây, mở ra cho mình một bầu trời riêng. Nhưng không ngờ chưa đến nửa
năm tôi đã sẵn sàng chạy trốn khỏi đây, thật nực cười!