Sau khi tỉnh dậy, nhận ra mọi việc tồi tệ đó đều không phải
nằm mơ, tất cả đều là sự thực, tôi phải dũng cảm đối mặt với nó. Tôi gọi về nhà
nói không thể gửi tiền được, đương nhiên tôi không nói đã bị lừa hết tiền mà
chỉ nói là tiêu hết rồi. Mãi lâu sau bố tôi mới nói: “Có phải công việc gặp khó
khăn không?”
“Bố, không có gì... thật sự là không có.”
Bố tôi ý tứ sâu xa nói: “Ân Nhiên, năm đó bố bị kẻ khác hãm
hại, ngày nào cũng phải chiến đấu với sự tuyệt vọng, hụt hẫng và chán nản. Có
lúc bố sụp đổ, tự than rằng “Không ngờ mình lại rơi vào tình cảnh này”.
Nhưng sau khi vượt qua rồi, nhìn lại thấy mình lúc đó thật
ngu ngốc, có thời gian tuyệt vọng không bằng dùng khoảng thời gian đó cố gắng
phấn đấu. Không sợ kẻ khác chặn đường mình, sợ nhất là tự mình chặn đứng trái
tim mình, con hãy nhớ, đừng bao giờ dễ dàng từ bỏ!”
Ngắt máy, tôi cố gắng kiềm chế không cho nước mắt rơi. Giờ
không phải ngày tận thế, tôi còn hạnh phúc hơn rất nhiều người khác, tôi vẫn
còn rất trẻ, còn có chí tiến thủ. Ra khỏi địa lao, không khí trong lành, ánh
nắng chan hòa, một lần nữa tôi lại gia nhập đội quân tìm việc, đoàn người này
còn đông đúc hơn cả khi xếp hàng mua vé buổi biểu diễn của Châu Kiệt Luân.
Vất vả năm năm tiểu học, cần cù ba năm cơ sở, quên ăn quên
ngủ ba năm trung học, vào trường thì cố gắng lấy được cái bằng đại học, giờ
bằng đại học là cái quái gì chứ? Lơ mơ học hành bốn năm, lấy chứng nhận tiếng
Anh cấp bốn, chứng nhận tin học, có bằng tốt nghiệp, giấy chứng nhận học vị
nhưng chẳng thể tìm được công việc như ý, thậm chí có người còn không tìm được
việc, vừa tốt nghiệp thì thất nghiệp. Bốn năm trời cầm trong tay vài cái bằng,
cảm giác như bị lừa vậy, sinh viên bây giờ đáng mấy đồng chứ?
Thế giới này có quy luật thải hồi, anh không thích ứng được
với xã hội thì xã hội sẽ đào thải anh. Nếu không muốn bị đào thải thì hãy tự
tin đạp lên mọi trở ngại mà bước tiếp.
Sau mấy ngày khổ cực trên trận tuyến tìm việc, một đơn vị đã
quyết định nhận tôi, vị trí làm nhân viên văn phòng. Khi nói về đãi ngộ với bộ
phận nhân sự thì tôi mới trố mắt, doanh nghiệp vốn đầu tư nước ngoài, còn nằm
trong top 500 các doanh nghiệp mạnh thế giới, làm trong doanh nghiệp như vậy áp
lực rất lớn, ngày nào cũng đi làm, một tháng một nghìn hai trăm tệ, nói ra ai
tin được chứ? Tôi vừa có chút không vui là một ông nước ngoài đập bàn: “Cậu là
cái thá gì? Sáng tôi fire cậu, chiều có thể tìm ngay người khác!”
Tôi trở về địa lao, nghĩ tới nghĩ lui, chần chừ không biết có
nên đến làm ở cái công ty thuộc top 500 thế giới, lương tháng nghìn hai lại còn
không có cả bảo hiểm không. Hơn nữa ký một cái là ba năm luôn, cũng có nghĩa là
trong ba năm đó tôi không từ chức thì bình quân mỗi tháng được nghìn rưỡi tệ.
Ba năm liền như thế, cái khác chưa nói, ngay việc ăn thôi cũng thành vấn đề.
Ở cái thành phố chi tiêu đắt đỏ như Hồ Bình này, chút lương
đó chỉ có thể miễn cưỡng duy trì cuộc sống. Chưa đi làm mà tôi đã nhìn thấy bộ
dạng tuyệt vọng hơn của mình trong tương lai rồi. Thế thì thà đi vác xi măng
còn hơn!
Chỗ tôi ở không thấy được bầu trời trong xanh, những căn nhà
xiêu vẹo và một đống dây điện chằng chịt che lấp cả bầu trời, ngẩng đầu cảnh
vật tiêu điều, cúi đầu lại là một cảnh tượng khác của nhân gian.
Ở đây giá cả rẻ mạt, tiền thuê nhà cũng rẻ, quá nhiều chỗ
treo đầu dê bán thịt chó, có quá nhiều gái đứng đường, thu hút những người lao
động chân tay từ mọi ngóc ngách của thành phố nghe danh mà đến. Với những người
công nhân giá trị con người rẻ mạt thì đây đúng là thiên đường.
Tôi sống ở địa lao, chính là tầng hầm, khi lên tầng một thì
phần khách thuê nhà đều là gái mại dâm. Nửa đêm hai, ba giờ sáng còn nghe được
những âm thanh dâm đãng, không biết có thật sự hưng phấn đến mức đó không.
Còn có cả những cuộc cãi vã mặc cả, tiếng đánh mạt chược thâu
đêm, tiếng kêu phấn khích của những kẻ thắng tiền và tiếng kêu gào chửi bới của
những kẻ mất tiền...
Hàng ngày đi ra đi vào chỗ tôi ở còn có những đứa trẻ bán
sách báo, băng đĩa khiêu dâm và hoa hồng, trai gái có cả, thường là con của
những người công nhân từ thành phố khác, không có tiền đi học, bố mẹ cũng không
muốn để ở nhà. Bố mẹ tôi cả đời vất vả, các cụ vẫn bảo chăm chỉ thì sẽ giàu có,
nếu không cho ba đứa trẻ chúng tôi đi học thì có khi bố tôi đã bước vào ngưỡng
cửa những gia đình hàng đầu rồi.
Tôi lại hiểu được sự tàn khốc của hiện thực, lương nhận được
ở chỗ rửa xe, những từ một trăm tệ toàn là tiền giả. Chẳng trách mà tay giám
đốc đó bảo vài ngày rồi tính lương một lần, thì ra đã có âm mưu từ trước.
Đi qua một quán bar, “Cánh cổng thiên đường” tuyển bảo vệ,
yêu cầu ít nhất tốt nghiệp cấp ba, cao mét bảy nhăm trở lên, cơ thể cường
tráng, vẻ ngoài ưa nhìn. Tôi vào xem.
Cạnh tranh với tôi còn có vài anh chàng cao to khác, nhưng
may mắn học lực, sức khoẻ và vẻ bề ngoài đã giúp tôi. Lần đầu tiên tôi cảm thấy
mình hơn người khác. Đường đường là sinh viên tốt nghiệp đại học cầm mấy cái
bằng chứng nhận đi ứng tuyển bảo vệ, hầy hầy, thật nực cười nhỉ?
Nhưng công việc này khá tự do, muốn đi lúc nào cũng được, hơn
nữa lương cũng không thấp.
Công việc của tôi là giám sát từ mười giờ tối đến hai giờ
sáng hôm sau, nếu thấy khách có xích mích hoặc gây chuyện thì lập tức ngăn
chặn, kiêm việc giúp các cô gái thoát khỏi những người bám dính lấy mà không
chịu bỏ thêm tiền.
Hàng ngày, tôi phải giám sát tại nơi mù mịt khói thuốc, ăn
nói tục tĩu, nhìn những kẻ có tiền đùa giỡn các cô gái: ép uống rượu hút thuốc,
uốn éo uống thuốc lắc, sờ trên sờ dưới, thậm chí còn véo nọ nhéo kia hoặc tát
cho mấy cái. Các cô gái không những không được thể hiện sự đau đớn mà còn phải
tỏ ra lẳng lơ thích bị ngược đãi để lấy lòng bọn chúng. Tôi giống như con chó
giữ nhà, vì sinh tồn mà bán sức lao động, nhưng lại nhìn người khác sống để
phát tiết tinh lực dư thừa. Tôi nghĩ mình suy sụp rồi, hoặc có thể nói là, tôi
hư hỏng rồi...
Tôi sợ gặp phải bạn học hoặc đồng nghiệp trước đây, sợ nhìn
thấy tất cả những ai mình quen biết...
Hôm đó tôi nghỉ, ngoài “Cánh cổng thiên đường” ra tôi chẳng
còn chỗ nào để đi, tôi không muốn mốc meo trong cái địa lao này, vì vậy tôi
thay một bộ quần áo bò sạch sẽ thoải mái đến “Cánh cổng thiên đường”.
Tất cả các cô gái ở đó nhìn thấy tôi đều rất kinh ngạc, họ
không thể ngờ một Ân Nhiên mặc bộ đồng phục bảo vệ nhem nhuốc thường ngày lại
cường tráng, lại đẹp trai thế này, lại có chút phong trần khoáng đạt. Các cô
gái vây quanh tán tỉnh tôi, kể toàn truyện cười người lớn.
Trước tối hôm nay, tôi mặc bộ đồng phục xám, đội mũ xám chưa
bao giờ dám nói gì với những cô gái xinh đẹp lả lướt kia, không phải tôi không
thích, mà là người ta không coi loại bảo vệ nhỏ bé ra gì. Tuy họ bán thân thể
nhưng nếu may mắn thì thu nhập một đêm của họ có thể còn nhiều hơn lương cả
tháng của tôi.
Những cô gái thoải mái còn nhảy những điệu gợi cảm với tôi.
Bình thường tôi chỉ có thể đứng trong góc tường nhìn họ vui vẻ với khách dưới
ánh đèn, không ngờ tôi cũng có một lần như vậy, tôi quên luôn bản thân mình vui
vẻ cùng họ nhảy.
Khi tôi đang cuồng nhiệt nhảy thì một người bảo vệ khác đưa
cho một mảnh gi- ấy, trên đó có dòng chữ ngay ngắn: “Nhảy rất đẹp, có thể nể
mặt đến gặp tôi tại “Athena” không? Thưởng thức người đẹp của anh.”
“Athena” là tên một gian phòng bao trong “Cánh cổng thiên
đường”. Những người vào đó đều là loại giàu có, họ phải bỏ ra ít nhất hai nghìn
tám để bao. Đương nhiên tổng tiền uống rượu gọi đồ ăn thì không chỉ có vậy.
Thưởng thức người đẹp của tôi?
Hề hề, thật nực cười, tự coi mình là người đẹp, đúng là quá
tự tin. Tôi nhìn mảnh giấy, cười cười rồi vứt đi. Các cô gái ngạc nhiên nhìn
tôi: “Ân Nhiên, có người đẹp mời sao anh không đi?”
“Lương tháng của tôi ngay tiền thuê phòng cũng không đủ, tôi
không dám đi.”
Các cô gái đều cười bất lực.
Nhìn thấy một cô ca sĩ mặc đồng phục học sinh, hở đùi, áo có
mấy cái khuy không cài đang uốn éo điên cuồng trên sân khấu, tôi nghĩ tới hai
đứa em, ban đầu tôi đã nói với bố sẽ lo học phí cho em, nhưng...
Khi tôi gọi điện thì bố tôi đã ngủ vì uống say quá rồi, em
gái lớn đã đến trường, em gái nhỏ khóc nói rằng, học phí của hai chị em là bố
vay được từ một người họ hàng. Lúc đầu người đó không cho vay, nhưng bố đã quỳ
trước nhà người đó hai ngày liền, vì thể diện người đó mới cho bố vay. Người này
hồi xưa nghèo rớt mồng tơi, hồi bố vẫn làm ở huyện đã dùng tên mình bảo đảm ở
ngân hàng thì ông ta mới có cơ hội giàu lên. Ai ngờ bố vừa thất thế là ông ta
lập tức trở mặt không nhận người nhà nữa.
Sau khi ngắt điện thoại, tôi tát mạnh vào mặt mình hai cái,
trong óc có tiếng “u u”. Tôi ngồi ở bar gọi một chai Nhị Oa Đầu, cậu phục vụ
cười hi hi nói:
“Này, Nhị Oa Đầu nặng như thế, hay là tôi pha cốc Thành phố
bầu trời cho anh lê tê phê nhé!”
“Hừ, có rượu gì phê được như Nhị Oa Đầu?”
Rượu và đồ ăn trong quán bar thường đắt hơn bên ngoài đến N
lần, N tương đương với năm. Tôi bực bội uống hết nửa chai Nhị Oa Đầu, người ta
bảo nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm, tôi càng uống càng ngẩn ngơ... nhìn những
người trong này, ai cũng mang trên mặt nụ cười tẻ ngắt, đó là nụ cười thật sự
sao?
Một cô gái xinh đẹp ngồi bên trái quầy bar đã thu hút tôi,
thật ra tôi không nhìn thấy gương mặt cô ta, mái tóc dài đã che mất rồi, nhưng
chiếc vòng vàng lấp lánh trên cổ cô ta đã thu hút tôi. Khi cô ta trả tiền, lấy
ví ra từ cái túi Prada, trong ví là một đống thẻ ngân hàng, còn cả một sấp tiền
đỏ chót. Những người có tiền thế này, nhẫn hay vòng đeo trên người đều là xa xỉ
phẩm.
Đột nhiên tôi lại có ý định cướp của người giàu chia cho
người nghèo. Cướp của cô ta để chia cho tôi, tại sao lại có người giàu như thế,
có người đến nhu cầu thiết yếu là ăn no mặc ấm cũng thành vấn đề?
Tôi cần hai vạn tệ! Tôi phải đưa hai vạn tệ cho bố tôi. Tôi
không dám tưởng tượng cảnh ông đã hơn năm mươi lại phải quỳ trước cửa nhà của
người kia! Tôi thà người phải quỳ là tôi, không phải ông! Nghĩ thế tôi muốn
mình không sinh ra trên đời này. Người đẹp kia xem ra tâm trạng rất tồi tệ, tay
chống lên trán uống không ít rượu cuối cùng cô ấy định đi...
Tôi phải đi theo cô ta! Hôm nay tôi phải cướp của cô ta, rượu
đúng là thứ khiến gan lớn hơn hẳn. Tôi nhảy xuống khỏi ghế, người vừa đưa tôi
mảnh giấy lại nhét một tờ nữa vào tay tôi, vẫn là dòng chữ ấy: “Không nể mặt
thật sao? Người đẹp vừa đưa giấy cho anh.”
Hừ! Người đẹp...
Người đẹp giống như loài rắn độc nhiều màu sắc, người đẹp đều
có độc cả. Tôi “roạt” một tiếng xé đôi tờ giấy, anh chàng bảo vệ kia ngạc nhiên
nhìn tôi, tôi vỗ vai anh ta: “Anh đừng cho cô ta biết tôi là bảo vệ ở đây, nếu
không thì người ta sẽ thất vọng lắm.”
Nếu người đẹp kia mà biết tôi chỉ là một bảo vệ nhỏ bé của
“Cánh cổng thiên đường”, bạn có nghĩ cô ta sẽ muốn gặp tôi không? Tôi mặc bộ
đồng phục bảo vệ, đội cái mũ to tướng đứng ở đây lâu như thế rồi, có quý cô nào
nhìn tôi chưa?
Đi theo cô gái giàu có kia ra khỏi quán, cô ta không đi đường
lớn mà lại rẽ vào ngõ, đúng là trời giúp tôi rồi. Trong con ngõ tối om chẳng có
một ai, ánh đèn đường lờ mờ chiếu lên trên đường tạo nên cái bóng nghiêng
nghiêng dài dài, thật u ám.
Tôi tấp tểnh đi, cảnh vật trước mắt cứ lắc qua lắc lại, không
thể say vào lúc này được. Cô gái trước mặt để tóc ngang vai, dáng người thướt
tha, chân dài eo thon, mông đầy đặn, chân đi đôi giày cao gót đỏ chót, mỗi bước
đi mông lại đánh qua đánh lại, còn nghe được tiếng bước đi lộp cộp. Tôi lập tức
tỉnh được quá nửa, lắc mạnh đầu một cái, sự mơ màng hoàn toàn biến mất.
Tôi nghĩ mình đúng là đồ háo sắc, tôi bước nhanh hơn, đương
nhiên nhanh nhưng tôi vẫn cố gắng không để phát ra tiếng động, tôi nhón chân đi
để cô gái kia không phát hiện ra. Khi đến gần, tôi đi chậm lại, bước đi cùng
nhịp với cô ta. Cũng may tiếng bước chân của cô ta rất to, át được tiếng tim
đập và tiếng thở của tôi. Tôi bắt đầu thử quan sát cô gái này từ các góc độ
khác nhau.
Đầu tiên tôi ngó bên phải nhìn gương mặt, một gương mặt rất
đẹp, dưới ánh đèn tờ mờ của đèn đường có chút ửng hồng, mái tóc dài đã che mất
phía bên trái của cô ta.
Rồi tôi nhìn ngực, ngực cô ta rất to, rất hấp dẫn, có sức mê
hoặc khiến người ta muốn sờ. Bầu ngực lớn đó phập phồng lên xuống không ngừng,
rõ ràng là thở rất gấp, có lẽ là đi đêm nên sợ hãi, cũng có thể là phát hiện ra
tôi đang đi theo.
Địa điểm gây án rất quan trọng, đầu tiên là xung quanh không
được có người, nếu không cô ta mà hét lên là tôi bị bắt xử bắn. Tiếp nữa là
phải tối, nếu không bị cô ta nhận mặt thì tôi chỉ có hai con đường: hoặc giết
người diệt khẩu, hoặc bị xử bắn. Nghĩ đến xử bắn là tôi run lên. Nghe nói trong
nước nhiều tỉnh đã xoá bỏ hình phạt xử bắn, thay vào đó là dùng thuốc ngủ.
Không biết tỉnh này đã xoá bỏ xử bắn chưa? Nhưng nếu bị bắt, chết luôn lại tốt,
trên toà, thẩm phán mà gạch một dấu nhân, bố tôi không tức chết thì cũng thành
bại liệt.
Có điều, nghĩ tới việc bố tôi vì hai vạn tệ mà chịu nhục, tôi
lại kiên quyết ý định cướp tiền.
Thủ đoạn gây án đương nhiên cũng rất quan trọng. Tôi có thể
đánh ngất cô ta trước rồi cướp ví, cướp dây chuyền? Hoặc lấy gì đó trói cô ta
lại, đánh ngất đi, nhưng nếu làm không thoả đáng thì thành hai cái mạng rồi. Vì
tôi suy nghĩ do dự quá nhiều nên chỉ có thể theo cô ta suốt như thế, không may
là con đường này càng ngày càng sáng, gan tôi càng ngày càng nhỏ.
Phía trước, bỗng nhiên sáng trưng, đầu người nhấp nhô qua
lại, chúng tôi đã đi vào một khu buôn bán tấp nập. Đáng chết! Biết thế mình ra
tay sớm, giờ thì chỉ có thể tiếp tục theo dõi cô ta thôi.
Để không bị phát hiện và không mất dấu, tôi cố gắng duy trì
một khoảng cách nhất định. Đôi mắt tinh tường của tôi xuyên qua dòng người tấp
nập khoá chặt lấy cô ta. Chỉ thấy mái tóc dài của cô ta bay lên trong gió, vô
cùng xinh đẹp. Vào khoảnh khắc ấy trong lòng tôi bỗng nhiên có cảm giác lo lắng
kỳ lạ.
Cứ theo như thế đến ngã tư, tôi thấy bên đường có một anh
cảnh sát. Tôi giật mình, toàn thân sởn gai ốc, tôi vô cùng căng thẳng sợ cảnh
sát sẽ nhìn ra tôi là tên lưu manh có xu hướng phạm tội. Nếu bị bắt, theo luật
thì tôi thuộc giai đoạn có ý định phạm tội, xử lý theo tội hiếp dâm bất thành,
theo điều khoản nào đó, ít nhất bị xử ba đến mười năm tù.
Thế là tôi cố làm ra vẻ bình tĩnh, hơn nữa còn nhìn quanh
quất như đang rất nhàn rỗi, nhưng thực tế thì toàn thân tôi đang run lẩy bẩy.
Khi đến gần anh cảnh sát đó tôi không dám ngẩng đầu lên.
“Đồng chí, đứng lại!” Anh ta bỗng chỉ tôi, nói.
“Có nghe thấy không, bảo anh đứng lại kìa!” Tôi giả vờ gọi
một tên ăn mặc như lưu manh ở bên cạnh, “Chú cảnh sát gọi con hoang cậu kìa!”
“Mẹ kiếp, cút đi, là gọi con hoang mày ấy.” Tên lưu manh chửi
tôi.
“Đồng chí cảnh sát, nó chửi tôi, anh có quản không?” Tôi nói.
“Không sao, cậu đi đi, tôi gọi anh ta.” Tay cảnh sát thả cho
tên lưu manh đi, giữ tôi lại.
“Đồng chí, tôi là dân lành, anh không được bắt tôi.” Tôi run
rẩy, nghĩ bụng, quả này xong rồi, sẽ bị xử bắn mất.
“Anh đưa chứng minh thư đây!”
“Đây, anh xem, tôi là người tốt, cái ảnh này rất đẹp trai
đúng không, làm gì có kẻ xấu nào đẹp trai như tôi?”
“Nói ít thôi, có biết anh đã phạm lỗi gì không?”
Tôi nghĩ bụng, lẽ nào anh ta nhìn ra tôi là tội phạm cướp
của, dù thế nào tôi cũng không thể thừa nhận, bèn lắc đầu quầy quậy: “Tôi có
phạm lỗi gì đâu, anh đổ oan cho tôi rồi!”
“Cảnh sát nhân dân không bao giờ đổ oan cho người khác! Cho
anh biết, anh vừa vượt đèn đỏ!”
Nghe thế tôi thở phào: “Khụ, chỉ là vượt đèn đỏ thôi mà, có
gì đâu. Nào nào, mời anh điếu thuốc.”
“Đừng có giả vờ với tôi, anh có biết vượt đèn đỏ nguy hiểm
thế nào không?”
“Đúng đúng, anh nói phải, sau này tôi không dám nữa.”
“Được rồi, anh nộp phạt năm mươi tệ rồi đi đi.”
Tôi đành buồn bực lấy tiền nộp phạt, sau nghĩ lại không bị xử
bắn coi như may mắn rồi, còn bận tâm năm chục tệ sao? “Cảm ơn anh, tôi đi được
chưa?”
Bị dằng dai một lúc, tuy không bị bắt nhưng đối tượng của tôi
không biết biến đi đâu rồi.
Tôi hơi chán nản không biết làm sao, nhìn biển người không
biết tìm cô ta ở đâu bây giờ. Tôi đành cứ thế đi không mục đích, nhưng được cái
tôi cũng may mắn, lại nhìn thấy mái tóc dài kia một góc đường, nhưng rồi chớp
mắt cái đã lại biến mất trong bóng tối.
Tôi liều mình chạy sang mặc kệ có nguy cơ bị phát hiện, đuổi
theo cô ta đến một con ngõ nhỏ tối om, nhưng ở đó chẳng thấy gì, cô ta lại biến
mất rồi.
Lần này tôi thất vọng hoàn toàn, một cảm giác cô đơn tột cùng
xộc thẳng vào tim tôi. Tôi châm điếu thuốc, rít vào từng hơi dài, trong đầu cứ
lởn vởn mãi bóng dáng của cô gái đó.
Mình làm sao vậy? Có phải thích cô ta rồi không? Tôi nghĩ.
Tại sao lúc này điều hấp dẫn tôi lại là con người cô ta chứ
không phải dây chuyền vàng, túi Prada, ví tiền?
Đúng lúc tôi đang suy nghĩ mông lung thì cô gái đó đột nhiên
xuất hiện. Cô ta đi ra từ một cửa hàng bán quà tặng.
Cô ta bất ngờ xuất hiện khiến tôi trở tay không kịp, cuống
cuồng vứt đầu thuốc đi. Trong đêm tĩnh mịch, tiếng “lộp cộp” từ gót giày của cô
ta vô cùng rõ ràng, dáng người thướt tha đó cũng dần biến mất trên con đường
tối tờ mờ, mái tóc bay phấp phới theo gió. Có lẽ đúng là cô ta đã uống rất
nhiều rượu, túi xách không khoác trên vai kẹp vào nách mà là treo ở bàn tay
đung đưa theo từng bước đi. Tôi động thủ đây!
Tôi sải bước lại gần, chỉ cần cướp cái túi là được, trong túi
của cô ta ít nhất phải có vài nghìn tệ, cướp đồ trang sức thì hơi khó, tôi chỉ
cần giật lấy túi rồi chạy, chắc chắn cô ta không đuổi kịp.
“Soạt” một cái, có kẻ từ con ngõ bên trái chạy ra nẫng tay
trên của tôi. Hắn giật lấy cái túi rồi chạy mất.
Mẹ kiếp! Lại còn thế này, con mồi tôi nhắm cả nửa ngày trời
lại để kẻ khác nẫng mất! Hắn giật được cái túi rồi chạy mất, khốn kiếp, tôi
phải đuổi theo hắn cướp lại cái túi. Hắn ta người thấp bé có lẽ không chạy
thoát được tôi đâu.
Tôi chạy vượt qua người cô gái kia, nghe thấy cô ta hét lên:
“Á! Ăn cướp!”
Tên kia tay cầm túi, chạy hết con ngõ này lại vòng sang ngõ
khác, chắc chắn hắn không thể ngờ tôi là đồng liêu của hắn, hắn nghĩ cướp được
cái túi rồi, nào biết được bọ ngựa bắt ve sầu lại có chim sẻ đứng sau? Tôi cũng
có thể coi là chim sẻ?
Thôi, là bọ ngựa vậy.
Hồi đi học, ở trong khoa, với các hạng mục chạy ngắn một
trăm, hai trăm, bốn trăm mét, chạy cự ly trung và dài, tôi ít khi có địch thủ.
Tên cướp kia chưa chạy hết con ngõ thứ hai thì bị tôi đuổi đến sau lưng, hắn
cũng dự đoán trước có người đuổi đằng sau, đột nhiên vung tay lên, tôi thấy
trong tay hắn là một con dao găm. May mà tôi không đứng quá gần, nếu không thì
bụng bị một rạch rồi.
Nhãi con, dám giết tao?
Tôi nhanh tay tóm lấy cánh tay cầm dao của hắn kéo về phía
mình, thuận thế đưa chân lên đá hắn. Túi và dao đều rơi xa, tôi xông lên túm
lấy tóc đập đầu hắn xuống đất mấy phát. Lần này toàn thân hắn mềm nhũn, từ các
con ngõ khác có mấy tên đồng bọn của hắn chạy ra, tôi nhặt cái túi rồi chạy.
Chạy qua vài con ngõ, vừa chạy vừa nhìn về phía sau, khi chắc
chắn không còn ai đuổi nữa tôi mới chậm lại. Cúi nhìn cái túi trong tay, phía
trước đụng phải một người, tôi vội vung túi lên định đập, nhưng... người đó lại
là cô gái bị giật túi.
Cô ta vẻ mặt đầy cảm kích cầm lấy túi từ tay tôi: “Cảm ơn
anh, cảm ơn đã lấy lại giúp tôi!”
Tôi sững sờ...
Khi bình tĩnh lại, tôi cúi đầu nghĩ xem có nên cướp không,
nhưng cô ta lại tò mò nhìn tôi, đã nhìn rõ mặt tôi rồi. Nếu tôi cướp, cô ta đi
báo cảnh sát thì khả năng bị bắt là rất lớn.
“Thật sự cảm ơn anh, tôi là Chi Lan, anh tên gì?”
Khi ngẩng lên nhìn cô ta, tôi sững sờ, Chi Lan, quả nhiên là
tiên nữ xinh đẹp diễm lệ thướt tha... Bỗng một cảm giác kỳ lạ khiến tôi không
nói được gì, đôi mắt to tròn trong sáng càng khiến ý định cướp giật của tôi tan
thành mây khói. Tôi không tự chủ được quay người, vẫy tay: “Tạm biệt!” rồi ngẩn
ngơ bước đi.
Tôi châm một điếu thuốc, chán nản đi ra khỏi ngõ, không ngờ
cô ta vẫn đi theo, dùng tay khẽ chạm vào mu bàn tay tôi: “Này, anh sao vậy?”
“Con gái buổi tối đừng có đi vào những con đường thế này!
Chút thường thức đó cô cũng không biết sao?!” Tôi đột nhiên quát lên, bản thân
cũng thấy giật mình.
“Đến trung tâm thương mại Hoa Nhuận đi đường này gần mà.”
“Cô ngốc à? Đừng có theo tôi!”
Tôi ra khỏi ngõ, đi đến con đường ăn vặt đầy náo nhiệt, cô ta
kéo tay tôi nói: “Tôi mời anh ăn chút gì được không?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta nói: “Cô Chi Lan, tôi vốn là một
tên cướp! Vừa rồi tôi định cướp của cô nhưng lại bị tên khác ra tay trước, tôi
không phải bắt cướp giúp cô mà chỉ vì cái túi kia thôi! Tôi cho cô hay, đừng có
tin người có vẻ ngoài lương thiện đoan trang, đặc biệt là loại người như tôi!”
Gương mặt thiên thần, dáng người ác quỷ, Chi Lan chính là kiểu người đẹp đó,
tôi bất giác không kìm được cho cô ta biết tôi là trộm cướp. Tôi muốn cho cô
biết rằng không bao giờ được tin những người có vẻ ngoài xinh đẹp. Dù sao tôi
chạy rồi thì cô ta cũng không đuổi được, hơn nữa tại sao tôi lại phải chạy, dù
cô ta đi báo cảnh sát thì cũng chẳng có chứng cứ!