Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Chương 14: Chương 14: Người phụ nữ dạy tôi biết tự tin 2




Tôi quay người định đi, cô ta sững người đứng im tại chỗ.

Một cơn gió lạnh thổi tới, tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi. “Thế tại sao sau đó anh không cướp nữa?” Cô gái này đúng là không sợ chết, lại đuổi theo tôi.

“Lúc nhìn thấy cô, mọi ý định của tôi trước đó đều tan biến. Tôi cảm thấy mình thật tàn nhẫn, thậm chí khinh bỉ chính mình, bản thân là một nam tử hán có chân có tay, tại sao lại có ý nghĩ đáng ghê tởm như thế?”

“Thế tại sao anh lại định cướp?” Cô gái này không chỉ có gương mặt thiên thần mà giọng nói cũng lảnh lót dễ nghe.

“Hừ, tôi cần tiền.”

“Bao nhiêu?”

“Hai vạn!”

“Được, để tôi đi rút tiền cho anh, anh ở đây đợi tôi!” Cô ấy kéo tôi lại, kiên quyết nói.

“Ừm được, tôi đợi cô.”

“Được, đợi tôi đấy!” Cô ấy chạy tới chỗ máy rút tiền ở ngân hàng đối diện.

Đợi cô? Cô nghĩ tôi là thằng ngu à? Cô mà báo cảnh sát thì tôi lại phiền phức to, ai tin được vô duyên vô cớ cô lại cho tiền một tên cướp chứ? Tôi nhấc chân chạy mất.

Tối hôm đó, tôi mặc đồng phục đứng dựa tường, mơ màng nhìn các chàng trai cô gái vui vẻ. Tôi kéo mũ sụp hẳn xuống, sợ người ta nhận ra tôi, vừa sợ những người tôi từng quen biết, vừa sợ Chi Lan mà tôi định cướp tối qua.

Một tờ giấy đưa ra trước mặt tôi, tôi khựng người, gì vậy? Tôi ăn mặc thế này cũng có người đưa giấy sao?

Cũng không phải người hôm qua đưa giấy, mà là một cánh tay ngọc ngà, trắng trẻo. Tôi ngoảnh sang, một người phụ nữ xinh đẹp, xinh đẹp đến thần thánh cũng không thể xâm phạm, mái tóc đen nhánh buộc cao, đôi mắt bồ câu đa tình, ngũ quan hài hòa, đôi môi hồng óng ánh gợi cảm, làn da trắng mịn màng không tì vết... Vẻ đẹp của cô ấy là vẻ đẹp của sự thánh khiết, hoàn toàn khác biệt với những cô gái ngoài kia. Tôi choáng váng, vội thụt lùi mấy bước, cúi đầu không nhìn cô ấy.

Cô ấy tiến tới hai bước, huơ huơ tờ giấy trước mặt tôi: “Tôi có phải người đẹp không?”

Tôi nhìn vào mắt cô ấy, gật đầu.

“Anh tên là Ân Nhiên?” Giọng của cô ấy vừa dễ nghe vừa có sức hút.

“Xin lỗi cô nhận nhầm người rồi.” Tôi trả lời.

“Hì... có thể uống với tôi ly rượu không?”

“Xin lỗi người đẹp, tôi đang làm việc.”

“Vậy để tôi đi nói với quản lý.”

Cô ấy đi nói thật, quản lý tới nói với tôi: “Ân Nhiên, ngồi nói chuyện với vị khách đó đi.”

“Quản lý, chuyện tiếp khách không phải của các cô gái và bọn kia sao?” Bọn kia mà tôi nói chính là bọn trai bao.

“Ân Nhiên, cậu ngốc à? Khách kiểu đó vừa phú vừa quý, tiêu tiền ở chỗ chúng ta nếu vui là sẽ trả từng vạn từng vạn!”

Tôi sững người... Từng vạn từng vạn? Thật hay giả đấy?

Tôi từng thấy những khách nam cho các cô gái hàng nghìn hàng vạn, nhưng khách nữ cho bọn trai bao từng đó thì chưa thấy. Tôi có thể chống cự lại mọi thứ, trừ sự mê hoặc, đúng, tôi cũng là loại dung tục như vậy, rất yêu tiền, rất thực tế.

Cô ấy ngồi trong phòng “Athena”, khi tôi gõ cửa thì có phục vụ ra mở cửa cho tôi. Căn phòng thật to, chỉ có mỗi mình cô ta đang ngồi trên sô pha, tay cầm ly rượu chân cao rót đầy rượu nho.

Cô ta cười với tôi, giả dụ như đó là nụ cười khinh miệt hay cao ngạo thì tôi sẽ quay người đi ngay, nhưng nụ cười của cô ấy lại vô cùng chân thành.

“Xin hỏi, tôi có thể làm gì cho cô?” Tôi bình tĩnh hỏi.

“Anh lại đây, lại đây ngồi!” Đôi mắt sáng trong, hàm răng trắng bóng, nụ cười hút hồn.

Tôi bất an vặn vẹo tay, ngồi xuống góc sô pha. Cô ấy bật cười: “Dịch lại đây một chút đi!”

Tôi dịch một tí, cô ấy đứng dậy ngồi xuống bên cạnh dựa vào tôi, tôi vội vàng ngồi dịch ra. Không phải cô ấy coi tôi là bọn trai bao đấy chứ?

“Phục vụ, cho tôi hai ly cocktail.” Cô ấy nói với cậu phục vụ đứng sau cửa.

“Anh bỏ mũ ra được không?” Cô ấy hỏi nhẹ nhàng.

“À, được.” Tôi vẫn không kiềm chế được sự căng thẳng và khủng hoảng.

“Anh đã tốt nghiệp đại học sao?” Vừa nói cô ấy vừa quay sang nhìn tôi với đôi mắt đầy kinh ngạc.

“Cái này... cô cũng biết sao?” Điều khiến tôi ngạc nhiên là cô ấy không chỉ biết tên tôi mà hình như còn xem cả lý lịch của tôi hay sao ấy.

“À, tôi cho họ tiền, cái gì họ cũng nói hết.”

“Có phải cô thấy có tiền là giỏi lắm không?” Tôi bỗng hỏi.

Cô ấy hơi ngạc nhiên, ngạc nhiên tại sao tôi lại tự nhiên bực mình. Tôi dám nói rằng, trong mười người đàn ông thì có đến chín người yêu ánh mắt ngạc nhiên của cô ấy, đôi lông mày tỉa gọn gàng hơi cong lên, chiếc lưỡi lướt nhanh qua hàm răng trắng, rồi lại mỉm cười lấy lại sự tôn nghiêm vốn có của cô.

“Với tôi mà nói thì tiền đúng là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá giá trị sống”.

“Theo cô nói thì không phải chỉ những người giàu có như cô mới vui vẻ, còn người nghèo chúng tôi thì rất thảm sao? Thế giới này phần lớn là người nghèo, vậy thì người nghèo chúng tôi chỉ có thể sống cùng người giàu các cô? Chúng tôi không cần chơi nữa, chết hết đi là xong, cô nói đúng không?”

Cô ấy cười:

“Thực ra, niềm vui của rất nhiều người đều liên quan đến tiền bạc. Nói ngay lúc này đây, sau khi cuộc khủng hoảng tài chính nổ ra, có phải có rất nhiều người nhăn nhó khổ sở không?”

Cô ấy nói cũng phải, cả ngày tôi khổ sở không phải vì tiền bạc sao? Tình hình việc làm bây giờ vốn không thể lạc quan nổi, trong tình hình khủng hoảng tài chính nữa thì càng khó khăn. Nghĩ đến việc tôi đường đường là một sinh viên đã tốt nghiệp đại học mà lại đi khuân vác, rửa xe...

“Cô nói cũng phải. Cứ giở báo ra xem, báo kinh tế không nói, ngay báo giải trí cũng toàn viết minh tinh này kia thu nhập bao nhiêu, báo thể thao thì viết phí chuyển nhượng của cầu thủ bóng đá này là bao nhiêu bao nhiêu đó, xếp thứ mấy trong bảng xếp hạng lương tuần. Chúng ta xem bóng đá chứ ai quan tâm họ chuyển nhượng bao nhiêu? Nếu ở đâu đó bị sập nhà hay xảy ra tai nạn ô tô thì lại nói công ty bảo hiểm phải đền bù bao nhiêu bao nhiêu nữa.”

“Chẳng còn cách nào cả, đó chính là hiện thực xã hội. Chúng tôi đến quán rượu là để quên đi mọi phiền não, quên đi sinh lão bệnh tử, tiền quyền tài thế. Đừng nói những chuyện đau đầu ấy nữa, nói chuyện khác đi. Ai ya, lâu lắm rồi tôi không nói chuyện với người đàn ông nào thông minh thế này.” Rõ ràng là cô ấy rất vui.

Khen người khác là một nghệ thuật, người đẹp này sử dụng nó thật điêu luyện, nhưng không biết cô ấy khen tôi làm gì, ngoài cái thân thể này ra tôi chẳng còn gì để người ta lừa nữa.

“Theo tôi thấu, muốn mọi người trên thế giới này vui vẻ thì có một cách, cho một số người giàu trước rồi tiêu diệt hết những người không giàu được, cuối cùng thực hiện chính sách cùng giàu có!”

Cô ấy cười, vừa giống bông hoa đào trong gió xuân, lại giống thiên thần trong màn đêm.

Tôi nhìn mà say đắm. Thấy tôi ngẩn ngơ, cô ấy ngoảnh sang nhìn thẳng vào mặt tôi như đang nghiên cứu cái gì...

Rất nhanh tôi đã ý thức được tình huống khó xử này, vội vàng rời mắt đi.

“Anh đúng một anh chàng rất đẹp trai!” Cuối cùng cô ấy cũng nghiên cứu ra đáp án.

“Cô cũng là cô gái rất xinh đẹp!” Tôi nghĩ thầm, nên nói là phụ nữ hay cô gái, nhưng rồi tôi vẫn dùng cô gái.

Cô ấy nghe thấy cô gái thì hừ một tiếng: “Cô gái? Tôi lớn hơn anh đấy.”

“Thế thì sao? Cô thật sự rất trẻ! Cô có dáng vẻ yêu kiều xinh đẹp trưởng thành, nhưng cũng mang hơi thở của tuổi thanh xuân. Gương mặt ẩn hiện nét sầu muộn của thiếu nữ.” Tôi nói đều là thật lòng cả.

Đôi môi hoa đào của cô ấy nở nụ cười - trong lòng tôi cũng nở hoa...

“Tôi là Sa Chức.”

“Đồ Ngốc?”

“Chữ Sa có bộ Thảo đầu, Chức trong Chức Nữ.”

“Tên đẹp y như người.”

Người với người quen nhau đơn giản vậy thôi.

Đêm hôm đó tôi và cô ấy ngồi đến hai giờ sáng, rượu uống nhiều, thuốc hút nhiều, chuyện cũng nói rất nhiều. Đương nhiên cô ấy cho tôi tiền thật nhưng tôi không cầm. Chủ đề nói chuyện của tôi chỉ dừng lại ở cuộc sống và những chuyện vui thời sinh viên. Về thân thế của cô ấy tôi chẳng biết chút gì.

Sau đó cứ cách một hai ngày cô ấy lại đến “Cánh cổng thiên đường”, vẫn là “Athe- na”, và đối tượng nói chuyện luôn là tôi.

Các cô gái cứ lấy chuyện đó ra trêu chọc tôi, bảo tôi đã câu được một bà cô nhà giàu, còn bọn trai bao thì càng ngày càng oán giận tôi.

Từ các cô gái, tôi dần dà biết được một chút về cô ấy. Có lúc thậm chí tôi đã tưởng tượng cô ấy là chị mình, còn quan hệ nam nữ thì tôi chưa từng nghĩ đến.

Từ đó về sau, mỗi ngày đi làm tôi đều cảm thấy vô cùng vui vẻ phấn khích, đàn ông không lúc nào cự tuyệt được những người phụ nữ xinh đẹp. Tục ngữ nói, dùng lửa thử vàng, dùng vàng thử phụ nữ, dùng phụ nữ thử đàn ông. Ngày nào tôi cũng chờ cô ấy đến. Nhưng tôi biết mình với cô ấy là không thể, chúng tôi làm bạn bè cũng được, được nói chuyện với cô ấy là tôi thấy mãn nguyện rồi.

Con người ai cũng thích hư vinh, huống hồ tôi lại là người đàn ông chưa va chạm nhiều với sự đời, hơn nữa lại là người không có tiền nhưng có gan. Nói chuyện với Sa Chức khiến tôi quên hết mọi phiền muộn của thế gian, gạt bỏ được hết mọi điều không vui.

Ba năm trước, sau khi tốt nghiệp khoa Nghệ thuật, Sa Chức lấy một doanh nhân Ma Cao giàu có. Ông chồng giàu có hơn sáu chục tuổi, có lẽ không biết trân trọng bản thân, Sa Chức lấy chưa được một năm thì ông ta lăn đùng ra chết, để lại cô vợ xinh đẹp và mấy chục triệu tệ. Từ đó, dưới ánh đèn đô thị ban đêm có thêm một chiếc xe thể thao màu đỏ, rất nhiều quán rượu cao cấp có thêm một thiếu phụ ngồi uống rượu giải sầu, bọn trai bao lại có thêm một mục tiêu. Nhưng cô ấy lại nhìn trúng tôi, một tay bảo vệ chẳng có gì nổi bật.

Vì Sa Chức mà những tay bảo vệ khác và bọn trai bao đều nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, không biết tại sao tôi đi đến đâu cũng không thể hoà nhập được. Đội trưởng đội bảo vệ khi đi đến trước mặt cố ý huých tôi một cái: “Đứng thẳng lên!”

Tôi đứng thẳng đây rồi còn gì? Tại sao những tay bảo vệ khác có thể đi lung tung khắp nơi còn tôi lại không? Đáng bực hơn đó là tiếp đó một tay bảo vệ đi ngang qua cố ý giẫm vào chân tôi, tôi kêu lên lùi lại một bước, hắn ta lập tức chỉ vào mặt tôi: “Mày chửi tao hả?”

“Tôi không chửi! Tôi chỉ hỏi thăm người nhà anh!”

“Được, mày có giỏi thì cứ đợi đấy! Sau khi tan làm gặp tao!” Nói rồi hắn cười nham hiểm bỏ đi.

Mẹ kiếp, lũ người khốn nạn! Buổi tối khi Sa Chức đến, tuy tôi không đi làm nhưng quản lý biết vì tôi mà Sa Chức đến nhiều hơn hẳn nên anh ta cũng không có ý kiến gì, “Athena” là một trong những phòng bao đắt nhất “Cánh cổng thiên đường”, ngược lại còn khuyến khích tôi chơi cho vui. Khi nói câu đó khoé miệng anh ta còn cười một cách dâm đãng.

Đồng nghiệp, đặc biệt là các cô gái thường xuyên lấy tôi ra làm trò đùa, bảo tôi bám váy bà cô giàu có, lại là một bà cô xinh đẹp, tôi rất có phúc, có phúc hơn họ. Thật ra phụ nữ thông minh làm gái bao cũng có thể đạt đến cảnh giới rất cao. Có một vài người dựa vào trí thông minh và tài ăn nói, cộng với dáng người đã khiến các ông chủ đến “Cánh cổng thiên đường” tâm trạng vui sướng không gì bằng, những cô gái như thế rất nhanh sẽ được thăng cấp thành vợ bé.

Nhưng những tay bảo vệ khác lại cảm thấy khó chịu. - “Một lần cô ta cho mày bao nhiêu tiền? Cẩn thận chịu thiệt thòi đấy!” Rồi chúng cười mỉa mai. Tôi coi thường chúng, cũng chỉ cười cho qua. Tôi biết để chúng thắng trong cuộc đấu võ mồm sẽ giúp tôi bớt đi rất nhiều phiền phức. Bọn trai bao mới khiến tôi hận nhất. Thậm chí tôi còn nghe nói chúng sẽ tìm người thiến tôi, tôi cũng chẳng thấy sợ chút nào. Có lẽ đội trưởng đội bảo vệ đã nhận tiền của chúng?

Tôi hậm hực nhìn bóng lưng bọn chúng, không biết phía trước có một người đẹp xách túi nghiêng đầu quan sát tôi. Mái tóc dài của cô ấy lay động theo tiếng nhạc xập xình một cách kỳ lạ, xinh đẹp vô cùng. Chính là đối tượng tôi định cướp hôm đó, Chi Lan.

Tôi vừa nhìn là nhận ra cô ấy, vội vàng kéo sụp mũ xuống chen vào biển người rồi đến đứng cạnh một cái cột ở góc khác. Chi Lan ngó đông ngó tây trong biển người để tìm tôi. Tôi vòng qua cô ấy. Cô ấy nóng lòng tìm tôi như thế không phải muốn báo cảnh sát bắt tôi đấy chứ? Cô ấy mà báo cảnh sát thì tôi rắc rối to. Có lẽ cô ấy vẫn chưa nhận ra tôi, nếu không thì đã giữ lấy tôi rồi, chắc chỉ đang phân vân xem có phải tôi không.

Tôi tiếp tục chơi trò bịt mắt bắt dê với Chi Lan, nhưng ngay khi tôi nhìn cô ấy chằm chằm thì lại thấy mái tóc dài của cô ấy bay lên trong biển người, tôi sững sờ đứng tại chỗ, không biết đang nghĩ gì.

“Này!” Cô gái phía trước mặt doạ tôi giật thót.

“Chi... Chi Lan... tôi không phải... không phải...” Người tôi run lên.

“Người đẹp kia là gì của anh?” Người trước mặt tôi không phải Chi Lan, mà là Sa Chức...

“Cô ấy... là... là bạn học.”

“Bạn học?” Sa Chức đầy vẻ không tin.

“Đúng, là bạn học. Tôi sợ bạn bè nhìn thấy bộ dạng này của mình, mất mặt lắm!” Tôi nói dối.

Chi Lan vòng lại, tôi kéo Sa Chức chạy vào gian “Athena”. Vào trong tôi nhìn ra ngoài cửa kính, còn may, cô ấy không tìm được tôi, nếu không cô ấy mà báo cảnh sát thì rắc rối.

“Sao lại căng thẳng thế?” Sa Chức cười, “Tôi thấy tám mươi phần trăm đó là bạn gái cũ của anh.”

“Không, thật sự không phải. Vì tôi rất sợ bạn đại học biết tôi làm bảo vệ ở quán bar, tôi sợ người ta coi thường mình. Đứng trước mặt người khác tôi cứ có cảm giác sự tự ti lan toả từ trái tim ra toàn thân, dường như nó nuốt chửng cả người tôi.” Bảo Chi Lan là bạn học đương nhiên là nói dối, nhưng cảm giác tự ti thì đúng là sự thật.

“Hừ, tôi cho anh hai, ba mươi vạn, xem bạn anh còn dám coi thường anh không!” Sa Chức nói.

Tôi ngạc nhiên, rồi nói: “Cảm ơn, tôi nhận ý tốt của cô!”.

“Để tôi viết chi phiếu cho anh.”

“Đừng! Tuy tôi cần tiền nhưng không có công không nhận lộc, tôi hiểu điều đó chứ. Nếu tôi nhận tiền của cô thì chúng ta còn là bạn bè không? Như thế tôi có khác gì bọn trai bao bám váy nhà giàu chứ? Cô cũng coi thường tôi thôi.” Thật ra đứng trước mặt cô ấy thôi cũng khiến tôi vô cùng tự ti rồi.

“Tôi không có ý đó, chỉ là tôi thấy lúc nào anh cũng thẫn thờ, lại cứ như có thâm thù đại hận gì ấy. Thật ra anh cười rất đẹp, sao không cười nhiều hơn một chút? Dùng nụ cười đối mặt với cuộc đời, cuộc sống của anh sẽ thay đổi!” Cô ấy gật đầu với tôi.

“Cười? Nếu chúng ta đổi cho nhau, nếu cô là tôi, không khóc đã là rất kiên cường rồi.”

“Anh lại nói đến vấn đề tiền nong rồi.”

“Tôi cũng thấy lạ, cô cứ tiêu tiền bừa bãi như thế, dù có núi vàng núi bạc thì sớm muộn gì cũng hết thôi.” Tôi nói.

Sa Chức đứng dậy tiến ra cửa: “Anh theo tôi, tôi muốn dạy anh một vài thứ.” Tôi theo cô ấy ra ngoài, cô ấy vừa đi vừa gọi điện thoại, hẹn rất nhiều người.

Ra khỏi “Cánh cổng thiên đường”, cô ấy nói:

“Biết ở đâu có sòng bạc không?”

Tôi đáp: “Ở đây khách sạn, quán bar nào cũng có sòng bạc.”

“Sòng bạc của “Cánh cổng thiên đường” các anh đã liệt tôi vào danh sách đen, không cho tôi vào nữa rồi. Chúng ta đến nơi khác.”

Tôi kinh ngạc: “Cô còn mê đánh bạc sao? Tại sao sòng bạc lại cấm cửa cô?”.

“Lúc nào cũng thắng thì thế chứ sao?”

Tôi lắc đầu: “Tôi không tin.”

Trước cửa khách sạn năm sao Hồng Tường, người Sa Chức hẹn mười phút sau đã có mặt, sáu người đều còn rất trẻ, hơn nữa còn như thủ hạ của cô ấy vậy. Cô ấy dặn dò một lượt rồi mấy người đó phân tán ra mà đi vào. Sa Chức đưa tôi xuống sòng bạc dưới hầm, sòng bạc ở đây rất cao cấp, cao cấp đến mức khiến người ta phải tặc lưỡi. Vào sòng bạc cũng không phải dễ, có rất nhiều vòng kiểm tra, còn có máy quay an ninh, máy kiểm tra đồ kim loại.

Sa Chức tiến tới một cái bàn, ở đó có tám người, sáu người là thủ hạ mà cô ấy gọi đến. Tôi ngạc nhiên, lẽ nào cô ấy lại đánh bạc với thủ hạ của mình?

Sa Chức nhẹ nhàng nói với tôi: “Bàn này quy định mỗi người lấy ra năm mươi vạn, thua hết mới được rút lui, cũng có nghĩa là một người may mắn sẽ thắng hết tất cả.”

Đúng là trước mặt mọi người trên bàn đều có một số tiền. Tôi cứ cho rằng đó là mấy cọc giấy mà thôi, ít nhất là trong mắt những người này, số giấy kia dường như chẳng có chút giá trị nào. Nhưng ý nghĩa của những cọc giấy kia lại không đơn giản như thế. Giờ được tận mắt chứng kiến cảnh tượng thường thấy trong phim, tôi phải trố mắt ra.

Tôi không hiểu sự ảo diệu trong đó, cứ nhìn Sa Chức đánh thôi. Quanh bàn kể cả sáu thủ hạ của Sa Chức, còn hai người nữa, tất cả là chín người. Mà những thủ hạ của Sa Chức làm như không quen biết nhau vậy, còn dùng kỹ xảo vờ như thua Sa Chức. Khi dùng những chiêu đó họ đều rất nghiêm túc, chẳng ai nhìn ra được sơ hở gì. Thời gian chầm chậm trôi đi, cuối cùng tiền của sáu người kia đều thua cho Sa Chức hết. Hết người này đến người khác ảo não đứng dậy, chỉ còn lại Sa Chức và hai người kia. Sa Chức nhìn hai ông chủ đó cười nói: “Hai vị... chi bằng tôi làm cái nhé, cứ đánh từng lượt thế này lãng phí thời gian quá!”

Trước mặt Sa Chức có hơn ba trăm vạn, còn hai người kia chỉ còn lại mấy chục vạn, họ đều lắc đầu. Vì thua là họ thua sạch luôn, còn Sa Chức thua thì cũng thua chưa hết một nửa. Cũng có nghĩa là Sa Chức có vài cơ hội, còn họ mỗi người chỉ có một lần. Sa Chức ỏn ẻn nói: “Hay là thế này đi, nếu tôi thua hết thì tối nay sẽ cùng đi vui vẻ với hai vị, thế được không?”

Hai người kia nhìn Sa Chức, dường như đã động lòng. Hồi đó Sa Chức lọt vào mắt ông chủ lớn người Ma Cao kia chắc cũng đơn giản, chính là vì cô ấy có vẻ đẹp không gì sánh bằng, ai nhìn cũng phải động lòng.

Hai người kia gật đầu, Sa Chức lại nói: “Chúng ta tung hết bài ra, mỗi người rút một lá, Át to nhất, Hai nhỏ nhất, bài ai to nhất thì thắng.”

Nhân viên chia bài trộn hết bài lên, ba người mỗi người một lá, hai ông chủ kia tay run rẩy, Sa Chức cười lật bài, lá không to lắm, Mười Cơ, tôi chán nản thở dài...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.