Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Chương 10: Chương 10: Thiếu phụ cao quý thanh nhã tuyệt thế 2




Tôi vào một trung tâm thương mại, khá vắng vẻ, một nhóm những người già ngồi trên ghế hóng gió mát. Trước đây tôi không hề để ý đến họ, nay tôi mới chợt hiểu, nhất định là họ đã đến đây từ trưa, mỗi người ngồi vào một chỗ quen thuộc của mình rồi cứ ngồi thế cả ngày, đến khi mặt trời xuống núi. Dường như tôi nhìn thấy một vùng sa mạc rộng lớn không có một bóng cây ngọn cỏ, dàn trải ra ở đó chỉ là những mảng màu bạc lấm tấm. Những chiếc đồng hồ rẻ tiền và chiếc gậy chống trong tay họ cũng đáng tiền hơn thời gian của họ.

Nhìn sang một góc khác, hai cô gái trẻ tuổi ăn mặc thời trang đang ngồi uống trà nói chuyện rất vui vẻ. Ánh nắng len qua tán cây một nửa lá vàng, một nửa lá xanh chiếu lên người họ tạo nên một vầng kim quang huyền ảo. Thế giới vẫn còn những cảnh tượng đẹp như thế, sao tôi lại phải biến mình thành cái xác cứng đờ tỏa ra khí lạnh được kéo ra từ tủ đông cơ chứ? Chỉ vì công việc thôi sao? Vì vài tên tiện nhân? Hay vì mấy người phụ nữ muốn mà không được?

Mẹ kiếp! Ông nhất định phải nghĩ cách để sống!

Ở đây có tấm bảng viết tuyển nhân viên làm thêm thường xuyên, nó cũng đã được đặt ở đây từ rất lâu rồi, màu sắc bạc đi nhiều.

Dù sao cũng không có việc làm, làm một thời gian khi có công việc chính thức rồi tính tiếp. Tôi ứng tuyển rất thuận lợi, vốn nghĩ sẽ làm việc trong khu buôn bán, nhưng người của phòng nhân sự lại dẫn tôi đến bên cạnh bãi đỗ xe, chỉ vào khu rửa xe, mặt không chút biểu cảm nói:

“Nhân viên rửa xe, một ngày sáu mươi tệ, từ chín giờ sáng đến sáu giờ tối, làm thêm một tiếng năm tệ, cậu có làm không?”

“Không ký hợp đồng lao động gì sao?”

“Không cần, muốn đến thì đến, tối trả luôn lương ngày hôm đó.”

Còn có việc tốt vậy sao?

Nhìn có vẻ vất vả nhưng vẫn hơn so với việc ngày nào cũng ngồi trong địa lao than thở về cuộc đời.

Thế là tôi đi làm, ngày nào cũng mặc đồng phục làm nhân viên rửa xe. Tuy không vất vả bằng chuyển hàng trong kho nhưng càng ngày càng xa rời với lý tưởng hồi học đại học rồi. Hồi còn trong trường, những điều thầy cô dạy khiến chúng tôi cảm thấy xã hội này thật tốt đẹp, chúng tôi đều mong ước rời khỏi cổng trường đón chào một tương lai tươi sáng. Chưa tốt nghiệp mà mọi người đều muốn trường phát bằng sớm một chút, ngày tốt nghiệp ném bát ném nồi không phải chỉ để từ biệt cuộc sống sinh viên hạnh phúc, mà còn vì tưởng rằng dựa vào sự nỗ lực của mình có thể rời con suối nhỏ hẹp đến với đại dương bao la hùng vĩ.

Giờ nghĩ lại, càng nghĩ càng thấy nực cười. Tôi vừa lau xe vừa chìm đắm trong ký ức, từ phía sau bỗng có một giọng nói quen thuộc: “Anh Tào, chúng ta đi mua đồ lâu như vậy mới quay lại mà sao xe vẫn chưa rửa xong?”

Tôi quay lại nhìn, là Lý Bình Nhi, một tay cầm túi quần áo, tay kia khoác tay một người đàn ông trung niên. Ông ta đáng tuổi bố cô ấy, chính là ông ta, người đàn ông bện tóc lại như vòi bạch tuộc, phó tổng giám Tào? Kẻ đã đập một đống giấy tờ vào mặt tôi.

Tôi không muốn để Lý Bình Nhi nhìn thấy tôi thế này nên kéo sụp mũ xuống.

“Anh nhanh lên một chút được không? Chúng tôi đã để xe ở đây gần một tiếng rồi đấy!” Phó tổng giám Tào hét lên với tôi.

Tôi gật gật đầu.

Sao Lý Bình Nhi lại đi cùng với phó giám đốc ma quỷ họ Tào của công ty tôi, à nhầm, tôi đã bị đuổi khỏi công ty rồi, là của công ty Ức Vạn? Lẽ nào đây chính là một trong các cổ đông của khu ăn uống và tắm hơi của công ty cô ấy? Tôi nhìn lại cái xe con màu đen mình đang rửa, đúng rồi, chính là chiếc xe này!

Lý Bình Nhi và phó tổng giám Tào, đúng là hình tượng người đẹp và quái vật đang thịnh hành trên thế giới. Người đẹp thích quái vật sao? Yêu nhau yêu cả đường đi lối về, yêu tiền của quái vật thì tiện thể yêu luôn quái vật. Đứng trước sự sinh tồn thì tôn nghiêm, thể diện, khí phách, tất cả đều dẹp hết sang một bên đi! Nhưng đàn ông thì không được, rất ít đàn ông có thể ăn bám phụ nữ, tôi bỗng cảm thấy Trần Thế Mỹ đúng là rất có bản lĩnh…

Tuy tôi đã kéo mũ xuống rất thấp che khuất gương mặt, nhưng Lý Bình Nhi vẫn nhận ra dáng người tôi. Phó tổng giám Tào vừa vòng sang bên kia xem xe đã sạch chưa thì cô ấy đã nóng lòng mỉa mai tôi, vung vẩy túi quần áo mới: “Tục ngữ nói, một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, ngủ với ai đó nhiều lần như vậy mà cũng chưa từng được nhận một thứ gì ra hồn. Ở trên đường nhặt bừa một người đàn ông còn tốt hơn là tỉ mỉ chọn lựa.” Ngữ khí rất chua chát, từng lời đâm thẳng vào tim tôi.

“Này này, cậu lại đây! Chỗ này, cậu rửa thế nào vậy hả?” Phó tổng giám Tào hét lên.

Tôi tiến lại nhìn, đã sạch lắm rồi, không biết ông ta muốn tôi rửa chỗ nào nữa? Tôi không hiểu nhìn xuống gầm xe, ông ta chỉ vào một chỗ nào đó. Tôi đành cúi người chui vào lấy khăn lau.

“Rửa một lần mất hai chục tệ mà còn không sạch, không biết các cậu làm ăn kiểu gì? Xe tôi đắt lắm đấy!” Phó tổng giám Tào không nhận ra tôi nhưng vẫn khiêu khích như thế, lẽ nào ông ta cũng coi mình là người thượng đẳng?

Lý Bình Nhi cố tình đóng cửa thật mạnh, nhìn tôi với ánh mắt coi thường đầy khinh bỉ, ưỡn à ưỡn ẹo đầy vẻ tiểu thư nhìn thật chướng mắt.

Phụ nữ thực tế đến mức này chẳng trách mà đàn ông liều mạng vì sự nghiệp như vậy, chẳng trách mà nhiều đàn ông lại hướng tới hình mẫu nam chính oai phong như trong tiểu thuyết Kim Dung như thế. Chiếc Audi A6 lao đi, tay họ Tào kia còn cố tình lướt qua một vũng nước khiến nước tóe hết lên người một ông cụ đi xe đạp. Khốn kiếp, đừng để một ngày nào đó rơi vào tay tôi, nếu không thì lão ta chết không được yên đâu!

Tôi sang bên kia đường lấy chiếc khăn sạch lau quần áo ướt cho ông cụ kia. Ông vừa cảm ơn vừa lầm bầm người này lái xe kiểu gì vậy. Khi quay lại thì thấy chủ tiệm đang chống nạnh nhìn tôi, đôi mắt rực lửa: “Mấy cái khăn lau xe đó đều mua từ Thượng Hải đấy! Ai bảo cậu mang đi lau người hả?”

“Mẹ kiếp, anh chết đi cho tôi!” Tôi chỉ vào đầu hắn ta mà gầm lên.

Hắn ta hơi sững người rồi nghiến răng: “Có phải cậu không muốn làm nữa không?”

Tôi không nói gì, tiến lại một chiếc xe khác bắt đầu rửa. Hắn ta nổi giận chạy về văn phòng, tôi nghĩ kế sinh nhai của mình lại sắp mất rồi.

Điện thoại reo, sau khi rải rất nhiều hồ sơ cuối cùng cũng có nơi gọi tôi: “Xin chào anh Ân, mời anh bốn giờ hôm nay đến phỏng vấn tại phòng nhân sự, tầng bốn công ty Vạn Đạt.”

Nhớ rồi, công ty Vạn Đạt, tôi ứng tuyển ở việc quản lý vật tư. Vào công ty lớn ít nhất nhìn thấy hy vọng có thể thăng tiến dần dần. Kiểu công việc tạm thời thế này người ta có thể đá đi bất cứ lúc nào, không thể ở lại lâu.

Sau khi xin nghỉ, tôi quay về địa lao ăn mặc cho chỉnh tề, ngồi xe buýt đến công ty Vạn Đạt. Đang ở trên xe thì có điện thoại, tưởng công ty khác gọi, nhưng vừa nhìn thấy số là tôi tắt máy, của Lâm Tịch. Đồ đàn bà đáng chết, còn tìm tôi làm gì? Tôi tắt máy thì điện thoại lại reo, tắt, lại reo. Cứ thế mấy lần liền tôi bực mình, Lâm Tịch cũng thật kiên nhẫn, tôi chuyển sang chế độ im lặng cho cô ta tức chết!

Thấy tôi không nhận điện thoại, cô ta đổi sách lược, nhắn tin: Anh nhận điện ngay cho tôi!

Đến việc xin người khác nhận điện thoại cũng dùng ngữ khí mệnh lệnh, thật đáng ghét! Ai lấy phải loại phụ nữ bề ngoài như hoa như ngọc nhưng bên trong như đậu phụ thối này thì thật bất hạnh!

Tôi mặc kệ, đến Vạn Đạt, trên màn hình điện thoại hiển thị hai mươi mốt cuộc gọi của cô ta, còn có một tin nhắn: “Anh muốn tôi chết phải không?”

Tin nhắn này đúng là đã dọa tôi không vừa, không phải chuyện của chúng tôi trước đây bị lão tổng Vương Hoa Sơn của Ức Vạn phát hiện rồi đấy chứ? Bảo tôi nghĩ cách giúp cô ta sao? Tôi cuống cuồng gọi lại cho cô ta, nhạc chờ thật bi ai, là bài “Đánh mất chính mình” của Trương Bá Chi: Em không gắng gượng được nữa, sắp ngạt thở rồi, em trở nên ngốc nghếch vì yêu anh, em chỉ là một phần mấy của cô ấy, tình yêu của ba người liệu có phải quá chật chội không…

Tôi vốn không thích chị Bá Chi lắm, nhưng tình yêu khắc cốt ghi tâm gần như điên cuồng của chị với anh Đình Phong đã khiến tôi nhìn bằng con mắt khác. Chị ấy đã xăm tên tiếng Anh của anh Phong trên chân mình, dù khoa học kỹ thuật có phát triển thế nào thì việc xóa bỏ hoàn toàn vết xăm là rất khó. Mà dấu ấn của anh Phong trong trái tim chị Bá Chi đã không thể xóa bỏ được rồi.

Lâm Tịch chọn cho mình bài nhạc chờ này là muốn nói cho mọi người biết Vương Hoa Sơn đã bỏ rơi mình hoặc tình yêu giữa họ sâu sắc đến thế nào sao? Tôi nghĩ nhiều quá rồi, người phụ nữ này có sự hấp dẫn chí mạng với đàn ông, chỉ có tôi là chẳng cảm nắng gì hết, thậm chí tôi còn muốn tát cô ta mấy phát… Cô ta nhận điện, nhưng không lên tiếng. Sao vậy? Muốn tôi hỏi cô ta có chuyện gì trước sao? Tôi cũng không nói gì.

“Anh chết rồi chắc?” Tiếng hét đột ngột khiến toàn thân tôi run lên, cứ như tiếng thẩm phám thẩm vấn phạm nhân vậy, tôi suýt nữa thì quỳ xuống kêu lên “đại nhân tha mạng.”

“Có chuyện gì thì nói đi! Tôi không có thời gian nói chuyện điện thoại với cô!” Lúc này tôi mới nhớ ra mình không còn là nhân viên dưới quyền cô ta nữa. Tôi đã bị đá khỏi công ty lâu rồi, tuy Lâm ma nữ không phải loại đê tiện như Đàm Đào Sênh hay Mạc Hoài Nhân, nhưng tôi ghét cô ta cũng không ít hơn hai tên thổ phỉ kia.

“Bệnh án đâu?” Giọng cô ta yếu ớt, lạnh lùng.

“Bệnh án nào?” Bệnh án nào cơ? Có phải bệnh án lần đi nạo thai không? Tôi nhớ là mình cầm, nhưng không biết sau đó vứt đi đâu rồi.

“Không phải anh cầm sao?” Cô ta lo lắng.

“Đúng. Có phải… có di chứng sau khi nạo thai không?” Tôi đọc báo thường thấy có người sau khi nạo thai thì bị bệnh gì bệnh gì đó. Tuy Lâm Tịch mạnh mẽ, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, nhưng dù sao cũng là động vật, không phải người máy bằng sắt bằng thép.

“Ai bảo anh tôi đã nạo thai?” Cô ta vừa cuống, vừa giận.

“Á? Lần trước đến bệnh viện không phải làm phẫu thuật nạo thai sao?”

“Anh đọc bệnh án đi! Mau đem đến cho tôi! Tôi đang ở bệnh viện!” Cô ta kết thúc cuộc nói chuyện bằng một tiếng thét.

Cái gì vậy? Lần trước không làm phẫu thuật thì cô ta vào đó làm cái trò quỷ gì? Hừ! Tôi không thèm bận tâm loại đàn bà yêu quái này! Tương lai của tôi quan trọng hơn! Nhìn đồng hồ, hai rưỡi, còn hơn một tiếng nữa mới tới giờ phỏng vấn.

Tôi ngồi trên một chiếc ghế bên dưới công ty, châm điếu thuốc, lấy ra cuốn “Bí quyết phỏng vấn thành công”, cuốn sổ bệnh án kẹp trong cuốn sách rơi ra. Tôi nhặt lên mở ra nghiên cứu “Sĩ thư”. Cái gì mà viêm, mà lây nhiễm, mà cung…

Hết cách, chữ quá mức rồng bay phượng múa, mùng sáu gì gì đó… ngày mười ba chấm chấm chấm… ngày hai mươi chấm chấm chấm…Ngày mùng sáu là hôm tôi cùng cô ta đến bệnh viện tuần trước. Hôm nay là mười ba, thế nghĩa là trò chơi này chưa kết thúc? Vẫn chưa giải quyết? Lần này tôi đau đầu rồi, cái bệnh viện chết tiệt chơi trò gì vậy, nạo thai mà cứ như tiêm phòng dại cho chó mèo, mỗi tuần một lần…

Tôi lưỡng lự giữa đi với không đi, không đi thì phiền phức chưa hết, thậm chí sau này còn rắc rối hơn. Nhưng nếu đi mà không kịp quay lại thì ai gọi tôi đến phỏng vấn nữa? Ngẩng lên thì vừa hay thấy bên kia đường có phòng khám. Tôi lấy hết dũng khí vào đó hỏi bác sĩ, bà bác sĩ hiền từ lật giở bệnh án đọc, rồi đẩy gọng kính nói: “Ai dà, bạn gái cậu có nhiều bệnh phụ khoa quá!”

“Bệnh gì?” Giờ vấn đề tôi quan tâm là việc nạo thai! Nếu sinh nó ra thì chắc chắn cuộc đời tôi bị đóng lên quan tài rồi. Không phải tôi vô trách nhiệm, mà là nghĩ đến việc sống với Lâm ma nữ cả đời, tuy không kể đến tính cách thì cơ thể người mẫu kia khiến tôi khoái cảm tột cùng, nhưng cứ nghĩ đến tính cách của vị Diệt Tuyệt Sư Thái ấy thì tôi không rét mà run. “Diệt Tuyệt Sư Thái đúng là có dung mạo tuyệt mỹ, đến tuổi trung niên vẫn phong nhã đến vậy, có thể thấy hai mươi năm trước chắc chắn là một đại mỹ nữ làm điên đảo chúng sinh. Vốn là cô gái nhu mì dịu dàng Kỷ Hiểu Phu, tình nghĩa nặng sâu với Cô Hồng Tử. Cuối cùng vì cái chết của Cô Hồng Tử mà tính tình thay đổi hoàn toàn trở nên vô cùng tuyệt tình, căm hận đàn ông, tính cách lầm lì, tàn nhẫn độc ác, tâm lý biến đổi gần như mất hết nhân tính.” Nghĩ kỹ thì Lâm ma nữ vẫn chưa đến mức như Diệt Tuyệt Sư Thái, nhưng lại khiến tôi nghĩ tới một người phụ nữ khác.

Ai? Lý Mạc Sầu, đúng! Chính là Lý Mạc Sầu! Cô ta giống Lý Mạc Sầu hơn… “Lý Mạc Sầu biệt hiệu Xích Luyện Tiên Tử, thần thái kiều mị, mắt sáng răng trắng, làn da trắng mịn, là tuyệt thế mỹ nhân. Bản tính không phải vốn dĩ đã hung tàn. Lý Mạc Sầu vốn là đại đệ tử đời thứ ba của phái Cổ Mộ, võ công cao cường, nhân phẩm, dung mạo đều xuất chúng, lại có tấm lòng Bồ Tát. Hiểu nhầm người thương là Lục Triển Nguyên lấy người khác, hiểu nhầm này khiến cô ta vừa suy sụp vừa phẫn nộ, giết chết tình lang và tình địch, chôn tro cốt của một người trên đỉnh Hoa Sơn, đổ tro cốt người kia xuống biển Đông để cả hai mãi mãi không bao giờ gặp lại nhau. Cô ta còn giết cả nhà của người cướp đoạt tình yêu của mình. Bản thân tính tình thay đổi hoàn toàn, vì yêu mà sinh hận, trở nên vô cùng độc ác.”

So sánh thì thấy Lâm ma nữ giống với Lý Mạc Sầu hơn. Tối hôm đó, cái hôm mà tôi và cô ta nảy sinh nghiệt tình, câu nói “tên cầm thú Vương Hoa Sơn” khiến tôi canh cánh mãi, làm gì có người phụ nữ nào gọi tình lang là cầm thú? Nếu Lâm ma nữ thật sự như cô ta nói hai năm rồi chưa chạm vào đàn ông thì cũng có nghĩa là không có quan hệ với tình lang, đương nhiên không thể loại trừ khả năng Vương Hoa Sơn bất lực, nhưng dáng vẻ khí thế như bò mộng của ông ta thế kia cơ mà…

Vậy thì là Vương Hoa Sơn có niềm vui mới rồi? Vì thế Lâm ma nữ xinh đẹp thiên hạ vô song mới mang tính cách của Lý Mạc Sầu? Có khả năng đó, có lẽ câu chuyện của Lâm ma nữ còn hấp dẫn hơn của Lý Mạc Sầu ấy chứ.

Vừa nghĩ một vài thứ vô vị, vừa nghe bác sĩ nói rất nhiều, đại ý là Lâm ma nữ vốn bị bệnh phụ khoa có tính truyền nhiễm, phải trị khỏi rồi mới phá thai được. Hôm mùng sáu là lần đầu tiên, hôm nay mười ba lại đi tiếp, đến ngày hai mươi đi kiểm tra. Bác sĩ bảo OK rồi mới phá thai được. Đến cuối bà ấy còn thêm một câu: “Phụ nữ phải chú ý giữ gìn sức khỏe!”

Lời nói này khiến tôi nghĩ đến rất nhiều ý, bèn hỏi: “Cô ấy không bị bệnh như hoa liễu gì đó đấy chứ?” Bị giang mai không phải đùa đâu, một người bạn của tôi từng bị dính. Người đó cũng chưa thể coi là bạn, chỉ là có duyên bèo nước gặp nhau, là bạn đánh bài ở phòng bên cạnh của bên cạnh của bên cạnh ký túc chúng tôi. Cậu ta vô cùng dâm đãng, ham muốn lắm, nhà lại giàu, thường xuyên quan hệ với nhiều phụ nữ.

Có thời gian cậu ta không hút thuốc, không uống rượu, không ăn ớt, cũng không tìm phụ nữ. Hỏi thì cậu ta cũng chỉ bình thản nói mình chuẩn bị xuất gia, pháp hiệu là “không thể không cai”, cai thuốc cai rượu cai đàn bà. Cậu ta không cai bài bạc, nếu cạo trọc đầu có thể dùng đầu lọc thuốc lá in sáu điểm lên đầu, lấy dầu bôi bóng, pháp hiệu “sáu lỗ” cũng có thể thành đề tài chọc cười hay ho. Bị ép hỏi, cậu ta khai thật, khi quan hệ, cậu không muốn dùng bao, bảo dùng bao thì không bằng tự giải quyết cho xong. Hậu quả khi không dùng cậu ta cũng đã nghĩ tới, thậm chí còn viết cả di chúc coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, vốn tưởng bệnh tật chê cậu ta, ai ngờ nó cũng biết đến đạo lý giết gà dọa khỉ.

Đi đêm lắm có ngày gặp ma, dính một lần, chưa chữa khỏi đã lại đổi người khác, dính lần thứ hai chưa khỏi lại tiếp người khác, cứ thế trúng đến bảy loại giang mai, đến bác sĩ chuyên nam khoa tuổi nghề bốn chục năm cũng phải cảm thán đúng là vô tiền khoáng hậu, chàng trai này đúng là dũng mãnh chả kém hổ báo, đến cầm thú cũng phải thua. Được biết cậu ta bị mắc đến bảy loại giang mai, chúng tôi lên QQ bày tỏ sự chia buồn, cậu ta cười thoải mái: “Cũng không phải AIDS, sợ gì chứ?” Nếu ở thời cổ đại, y học chưa phát triển chắc cậu ta bắt đầu thối rữa từ bên dưới rồi, dù có tự thiến thì cũng chẳng cứu được. Dù sao cũng chẳng có Quỳ Hoa Bảo Điển hay Tịch Tà Kiếm Phổ cho cậu ta nâng cao nội lực để chống lại vi-rút, đến Hoa Đà tái thế cũng phải bó tay, cuối cùng cậu ta chết trong một đêm trăng, làm ma cũng rất phong lưu.

“Những bệnh mà cô ấy mắc phải có rất nhiều con đường lây truyền, có thể do quan hệ tình dục, cũng có thể do vệ sinh cá nhân không cẩn thận.”

“Trong này viết ngày này kia là ý gì?”

“Tuần trước là khử trùng, tuần này, là hôm nay cũng khử trùng, tuần sau kiểm tra, nếu được thì làm phẫu thuật phá thai.”

Nói vậy tôi còn phải gặp cô ta hai lần nữa, đau đầu, nhìn thấy cô ta là muốn đánh rồi…

Ra khỏi phòng khám tôi do dự rất lâu, đi rồi thì cuộc phỏng vấn của tôi phải làm sao? Không đi nhỡ cô ta làm sao thì không phải chỉ là việc của cô ta mà thành của tôi rồi! Loại phụ nữ đó có chuyện gì mà không làm được chứ? Dù tôi có chạy trốn thì ai biết được ngày nào đó cô ta ôm một đứa bé đến gặp bố mẹ tôi, hậu quả thật khôn lường…

Nhắn tin cho cô ta: “Năm giờ tôi đến.” Rồi tôi tắt máy.

Tôi vào đợi phỏng vấn, đến lượt tôi thì đã bốn rưỡi rồi. Đầu óc lơ mơ bước tới trước mặt giám khảo, đối phương đọc hồ sơ của tôi rồi nói: “Thường thì những người được gọi đến phỏng vấn có 80% khả năng thông qua. Điều kiện của cậu rất tốt, nhưng có một điểm không thể không nói.”

Phỏng vấn kiểu gì vậy? Không cần cả tự giới thiệu sao?

“Trong hồ sơ có một điểm chúng tôi chú ý, cậu từng làm việc ở Viễn thông Ức Vạn đúng không?”

“Vâng.”

“Xin lỗi, chúng tôi không cần nhân viên từ Ức Vạn.” Người ngồi bên cạnh nói thẳng.

Tôi ngạc nhiên: “Tại sao?”

“Ức Vạn trước nay luôn có yêu cầu rất cao với nhân viên, làm việc được ở đó từ ba tháng trở nên mới là nhân viên chính thức. Cậu bị đuổi đúng không?”

Tôi cúi đầu, lúc viết sơ yếu, cứ nghĩ viết từng làm ở Ức Vạn sẽ có ích một chút, dù sao thì các công ty hiện giờ không thích sinh viên mới tốt nghiệp không có kinh nghiệm làm việc. Ai ngờ kinh nghiệm làm việc này lại là tảng đá ngáng đường tôi.

Tôi ảo não ra khỏi đó, đó là cái quy tắc gì thế?!

Khi đến bệnh viện thì đã gần năm giờ rồi, đứng trong khoa sản trên tầng ba, lấy điện thoại ra gọi cho Lâm ma nữ: “Tôi đang ở khoa sản.”

Vừa ngắt máy thì ăn một cái tát. Tôi ngẩng lên nhìn thấy bộ mặt giận dữ của cô ta: “Tôi ghét nhất người khác không nhận điện thoại của tôi! Anh giỏi lắm, dám dập máy với tôi!”

“Sao tôi lại không dám?”

Lại một cái tát nữa bay tới, tôi nhanh tay tóm được, hầm hầm nói: “Cô đừng có gây với tôi, hôm nay tôi đang bực, cô dám chạm vào tôi thì tôi trả lại gấp đôi!”

Tôi cúi xuống nhặt điện thoại, thấy có rất nhiều người quây lại chỗ chúng tôi, khi đứng thẳng dậy thì “bốp” một cái, đầu tôi nghẹo hẳn sang một bên. Tôi lập tức dùng mu bàn tay trái đánh trả cô ta. “Bốp” một cái lên má trái của cô ta! Chiếc kính râm bay vút đi. Cô ta ôm mặt, tôi xoa má, nửa bên mặt nóng như thiêu. Tôi giơ tay định cho cô ta phát nữa nhưng cô ta đã nhanh tay che mặt. Xem ra cô ta cũng rất đau, nước mắt rơi cả ra rồi. Tôi chầm chậm hạ tay xuống, không biết cái tính cách lạnh lùng, hung hãn, cao ngạo, cách ly với thế giới này của cô ta là từ đâu ra.

Thế mà lại có dáng mỹ miều, kiều mị thế kia, ngay lúc tức giận cũng xinh đẹp như thế. Không ngờ cô ta lại vung tay tát tôi, tôi túm lấy tay cô ta: “Cô mà còn đánh nữa tôi bóp chết!”

Các y tá chạy lại kéo hai chúng tôi ra: “Không nhìn thấy chữ giữ yên lặng đó sao? Muốn cãi nhau thì về nhà!”

“Đi xếp hàng!” Cô ta hét lên.

“Cái gì?”

“Xếp hàng! Bệnh viện hết giờ rồi!” Cô ta nhìn mọi người xung quanh quát: “Nhìn cái gì mà nhìn?!”

Tôi cầm bệnh án đi xếp hàng, đến lượt thì gọi cô ta, cô ta đi vào, rồi đi ra, hai người đi xuống, không ai nói câu nào. Cô ta đi lấy xe phải ra bãi đỗ xe, tôi đi xe buýt phải ra bến chờ xe buýt. Cô ta nói với tôi: “Chuyện này chưa xong đâu!”

Chuyện gì chưa xong? Lẽ nào cô ta còn muốn tôi phải nhận lỗi, hay muốn tìm người trừ khử tôi? “Thế cô muốn thế nào?”

“Tuần sau nếu anh không đến thì tôi sẽ không để anh yên đâu!”

“Cô dọa tôi đấy à? Nếu không phải tôi có lương tâm thì đã chạy từ lâu rồi, việc gì phải chịu cô đày đọa thế này?”

“Nếu không phải anh, nếu không phải anh có lương tâm chứ gì? Nếu không phải anh thì tôi có phải chịu đày đọa thế này không?” Cô ta lại bắt đầu hét ầm lên.

“Việc không nên làm cũng làm rồi! Cái không nên có cũng có rồi! Cô còn muốn thế nào? Đồ phụ nữ không hiểu lý lẽ, mong thượng đế phù hộ tuần sau là lần cuối tôi gặp cô!” Chẳng trách mà Vương Hoa Sơn không cần cô ta. Với cái tính chỉ một câu không hài lòng là động dao động kiếm thì dù có xinh hơn Trần Viên Viên, hơn Tây Thi thì rồi cũng bị đá thôi!

Cô ta không đáp trả rồi đi mất như cơn gió.

Tưởng thế là kết thúc một ngày xui xẻo ai ngờ lúc ra bến chờ xe buýt thì nghe tiếng ô tô lao tới. Tôi theo phản xạ có điều kiện nhảy sang một bên. Con xe tuần dương hạm trên lục địa phanh cái két ở ngay chỗ tôi vừa đứng! Tôi vốn đi trên đường cho người đi bộ, hai cánh bánh xe bên phải lại chèn hết vào đường đi bộ, thân xe nghiêng nghiêng, trên xe chính là Lâm Tịch!

“Cô muốn đâm chết tôi đấy à?!” Tôi điên lên.

Cô ta xuống xe tiến lại trước mặt tôi: “Trả tôi điện thoại!”

“Tôi cầm điện thoại của cô khi nào?”

Tay sờ túi áo, ồ, thì ra có cầm thật. Khi cô ta vào trong trị liệu thì ném điện thoại cho tôi. Tôi lấy ra ném cho cô ta.

Vì xe Lâm ma nữ đỗ ở giữa chỗ rẽ, một chiếc xe đen không ra được đường cái, ở bên cạnh bấm còi inh ỏi, thò đầu ra hét: “Xe việt dã thì oách lắm sao?”

Giọng này rất quen, tôi nhìn người vừa hét, đeo cái kính râm to tổ chảng, tóc bết thành mấy lọn như bạch tuộc, Audi, chính là phó tổng giám Tào. Trên ghế phụ là Lý Bình Nhi đang bực tức nhìn xe Lâm ma nữ chắn đường.

Lâm ma nữ tiến lại: “Anh hét cái gì mà hét? Hét lại xem!”

Phó tổng giám Tào lúc này mới nhìn kỹ Lâm ma nữ, vội vàng xuống xe xin lỗi: “Lâm tổng giám, ngại quá, tôi có mắt như mù, không nhận ra Lâm tổng giám, mong chị lượng thứ, tôi đi đường khác!” Lão ta khúm núm.

Lý Bình Nhi thật sự bực mình rồi, mở cửa hét về phía chúng tôi: “Nói nhiều thế làm gì, cứ đâm tới đi!”

“Em ngậm mồm lại!” Bạch tuộc mắng Lý Bình Nhi, Lý Bình Nhi giật thót, vội vàng chui vào xe, nhìn thấy tôi thì lại chui ra, nhìn tôi với ánh mắt khó tin, có lẽ cho rằng tôi đã câu được bà cô giàu có là Lâm ma nữ.

“Lâm tổng giám, xin lỗi, con gái không hiểu chuyện, xin lượng thứ. Tôi quay đầu ngay, đi sang bên kia, Lâm tổng giám cứ đỗ lâu hơn chút nhé!” Người hiện đại ấy mà, toàn đeo mặt nạ giả tạo. Con gái? Lý Bình Nhi thành con gái của lão ta? Không tồi, không tồi…

“Anh cút đi cho tôi!” Nhưng Lâm Tịch không đeo mặt nạ cũng chẳng đáng yêu chút nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.