Trong tiếng thét của Lâm ma nữ, Bạch Tuộc run rẩy cúi mình lên xe, vừa gật
đầu vừa quay xe, xe đâm “rầm” một cái vào đèn đường, cột đèn rung mấy
cái nghiêng hẳn đi. Bạch Tuộc xuống xe xem xét, xe bị nát một góc nhưng
mặt vẫn tươi cười: “Ngại quá, ngại quá, khiến Lâm tổng giám sợ hãi rồi.
Tôi đi ngay, đi ngay đây!”
Sau khi chiếc Audi đi rồi, tôi tự cười mình, cười mình thật đáng buồn, đáng thương? Hay là cười mình đáng hổ thẹn vậy.
Lâm ma nữ cũng không nói gì thêm nữa, quay người đi về xe mình. Lúc
này cái cột đèn bị đâm nghiêng từ từ đổ xuống, nhìn sắp đổ xuống đầu cô
ta rồi! Chết! Tôi xông tới lôi cô ta về phía sau, cột đèn lúc đó rầm một cái đổ xuống đúng chỗ cô ta vừa đứng. Nếu đổ xuống đầu không chết thì
cũng thành người thực vật.
Tôi căn bản không chú ý rằng mình kéo tóc cô ta. Khi bị kéo tóc thì
cô ta ngửa mặt nhìn lên trên nên không thấy cột điện đổ. Tôi thả tóc cô
ta ra, tưởng tôi đánh nên đúng lúc đó cô ta quay lại một cách đẹp mắt,
tung chân đá thẳng vào bụng tôi. Tôi không kịp trở tay, bị đá ngã ra
đất.
“Này, cô có nhầm không vậy?” Tôi ôm bụng kêu.
“Anh mà chạm vào tôi lần nữa tôi sẽ khiến anh không thể ở lại thành phố Hồ Bình này nữa.”
Đồ yêu nữ! Biết thế thì để cái cột đè chết cô ta đi cũng trừ được nỗi lo trong lòng tôi…
Cô ta quay người đi thì bị cột đèn ngáng chân. Cô ta loạng choạng
nhưng không ngã, nghi hoặc nhìn cột đèn rồi quay lại xe. Đồ đàn bà đáng
chết, cuối cùng cũng đi rồi…
Nghĩ lại cũng thấy lạ, Bạch Tuộc giàu như thế, còn có sự nghiệp của
mình sao lại ở Ức Vạn làm chức phó giám đốc nhỏ nhoi? Làm phó giám đốc
cũng chẳng có gì, nhưng ngày nào cũng chịu ấm ức, làm bạn với vua như
chơi với hổ…
Con gái?
Đồ đàn bà đáng chết Lý Bình Nhi lại thành con gái lão ta, phó tổng giám Tào cũng thật biết bịa chuyện nhỉ?
Lão ta cùng với bọn Mạc Hoài Nhân bày mưu đá tôi ra khỏi công ty. Vốn dĩ tôi cũng có thể coi là người có công với công ty, vốn tưởng rằng với lần lập công đó tôi sẽ được an lành ở kho nhận lương sáu nghìn tệ,
nhưng giờ thì sao?
Tôi cũng từng nghĩ đến việc lợi dụng Lâm ma nữ đá bọn chúng ra khỏi
công ty, nhưng điều đó là không thể, con người cố chấp mà điên cuồng như Lâm Tịch tôi làm sao mà dắt mũi được?
Đắc tội giám đốc chỗ rửa xe này chắc là cũng chẳng làm được mấy ngày
nữa, thật là bi ai! Hồi còn đi học, tôi một lòng muốn học hết đại học,
sau đó tìm một công việc được người ta tôn trọng lại có thể diện. Thế
giới này là vậy, không có tiền thì chẳng ai coi trọng cả. Tôi thề với
bản thân sẽ có một ngày tôi mở mày mở mặt, quật ngã hết bọn từng ức hiếp tôi, coi thường tôi, giẫm đạp lên tôi. Tôi biết làm thế này chẳng có
tác dụng gì, chẳng có được niềm vui, nhưng tôi có thể có khoái cảm, bạn
không biết được mùi vị của nghèo khó nó thế nào đâu. Bạn cũng không biết làm người ở tầng lớp dưới đáy xã hội nó thiếu tự trọng thế nào đâu. Tôi là một người đàn ông, không thể để kẻ khác coi thường. Đặc biệt là đàn
bà. Tôi hiểu tại sao Mẫu Đơn, Lý Bình Nhi lại phản bội, người không vì
mình trời tru đất diệt.
Sẽ có một ngày, tôi sẽ khiến các người phải trả giá!
Tôi quay lại tiếp tục rửa xe, nhưng từ những lời nói châm chọc mỉa
mai của tay giám đốc kia, tôi biết mình không ở lại được bao lâu nữa.
Làm ơn phù hộ cho tôi nhanh chóng tìm được công việc tử tế đi! Bất luận
khổ sở, mệt mỏi thế nào tôi cũng nhẫn nhịn được, không làm bừa nữa.
Tôi đang rửa xe, cảm thấy phía sau có người nhìn tôi lâu lắm rồi. Tôi quay lại nhìn, ông ta dáng người cao lớn, đường hoàng, là lão tổng của
Ức Vạn, Vương Hoa Sơn. Ông ta đã đứng phía sau nhìn tôi rất lâu, khi tôi quay lại thì ông ta đã nhìn rõ tôi hơn: “Bảo sao tôi cứ thấy quen, thì
ra là anh.” Xúc động quá… Một nhân viên quèn như tôi lại được lão tổng
nhớ tên.
“Ừm, đúng vậy, tổng giám đốc Vương.”
Ông ta do dự hỏi: “Tôi nhìn cậu cả nửa ngày rồi, không ngờ là cậu thật. Nhưng sao cậu lại ở đây rửa xe? Làm thêm à?”
“Tôi… tôi không làm ở kho nữa rồi. Bị… đuổi.” Tôi tiếp tục rửa xe.
“Tại sao?” Rõ ràng là ông ta rất ngạc nhiên.
Tôi ấm ức kể lại chuyện bị lãnh đạo công ty nghi ngờ lấy trộm nội y
phụ nữ. Đương nhiên tôi không nói phòng kinh doanh có mấy kẻ ức hiếp
mình. Phải biết là nếu Vương tổng và bọn chúng cùng một giuộc thì nói
cũng chẳng tác dụng gì. Thật ra tôi rất hy vọng Vương tổng sẽ giúp tôi
xả hận! Nhưng dường như rất khó, phó tổng giám Tào và Mạc Hoài Nhân đều
có địa vị cao trong bộ phận kinh doanh. Leo lên được vị trí cao như thế
không chỉ có khả năng quản lý mà quan hệ giao tiếp cũng phải rộng rãi.
Nếu chẳng may tôi chọc phải tổ ong vò vẽ thì càng chẳng có ích lợi gì.
“Tiểu Trương, về tôi phải đích thân điều tra việc này!” Vương Hoa Sơn nhìn vào mắt tôi vỗ vỗ vai.
Tôi xúc động không biết nên nói gì. Nhưng cảm giác mình xúc động thế
là hơi sớm quá. Vương tổng quản lý cả sản nghiệp lớn như thế, ngày nào
cũng bận tối mắt, đợi ông ta có thời gian điều tra việc này thì không
biết đến mùa quýt năm nào? Vả lại dù có điều tra thì có ra được gì
không? Bọn người đó sẽ không lấy tay che cả bầu trời sao? Thủ đoạn đó có ai không biết?
Lâm Tịch tay xách mấy cái túi to tiến lại, đeo kính đen, tóc bay theo gió, rất nổi bật. Điều này cũng chẳng có gì lạ, Lâm Tịch là người phụ
nữ của Vương Hoa Sơn, đây là trung tâm thương mại, họ chính là những cặp đôi đến mua sắm.
“Xe vẫn chưa rửa xong sao?” Lâm Tịch hỏi Vương Hoa Sơn.
“Chuyện của anh ta là sao?” Vương Hoa Sơn chỉ vào tôi, hỏi Lâm Tịch.
Tôi vội vàng tiếp tục rửa, không dám nhìn Lâm Tịch. Lâm Tịch hỏi lại: “Cái gì là sao?”
Rõ ràng là cô ta chưa nhận ra tôi dưới cái mũ. Tôi liếc nhìn cô ta,
cô ta nhìn kỹ lại thì nhận ra tôi, nói với Vương Hoa Sơn: “Có phải anh
ta nói bị tôi đổ oan không?”
Vương Hoa Sơn không nói gì.
“Việc này (ý nói việc lấy trộm nội y) còn ai trong công ty làm được
chứ? Hơn nữa còn có nhân chứng vật chứng, tại sao tôi lại không thể đuổi việc anh ta?”
Vương Hoa Sơn vẫn không nói gì. Nhìn họ nói chuyện, Lâm ma nữ căn bản chẳng coi Vương Hoa Sơn ra gì, thậm chí còn vô cùng khinh thường ông
ta. Vốn dĩ tôi và Lâm ma nữ chẳng có thâm thù đại hận gì, chỉ là tôi
không muốn nhìn thấy cô ta, cô ta thì càng không muốn nhìn thấy tôi,
luôn muốn đuổi quách tôi đi. Tôi bị điều ra kho ở ngoại thành cô ta đã
thở phào, nhưng rồi kho lại chuyển về địa chỉ mới, sao cô ta có thể chịu được việc ngày nào cũng thấy cái gai là tôi đây? Chắc hẳn từ khi về địa chỉ mới là cô ta đã muốn đá tôi đi rồi. Nhưng sau đó tôi lại lập được
công bắt trộm, cô ta chẳng có cách nào. Sau đó may mắn lại có cớ đá tôi
đi, thế là lập tức đuổi việc tôi luôn.
Hai bọn họ đi rồi, có lẽ Vương Hoa Sơn cũng chẳng để tâm chuyện này, tôi tự cười mình, làm việc tiếp thôi.
“Đúng rồi, quên mất không nói cho cậu, cấp trên có quyết định, từ tuần sau cậu không cần đến làm nữa.”
“Là anh tự quyết định chứ gì?”
“Cậu rửa xe kiểu gì vậy? Ngay việc đơn giản này mà cậu cũng làm không nên hồn? Cậu còn đi làm làm gì?” Vẻ mặt hắn ta đầy khiêu khích như muốn nói “Ai bảo mày động vào tao”.
Tôi thở dài: “Tôi biết rồi.”. Tôi không tin tôi đến nơi khác thì
không sống nổi… Nhưng tiền đề phải là còn nơi nào tiếp nhận tôi không?
Hôm nay lại có một công ty gọi tôi đến phỏng vấn làm quản kho, thật
trùng hợp, là siêu thị Liên Hoa, chính là siêu thị Liên Hoa mà Trần Thế
Mỹ nói hắn là cổ đông.
Tôi muốn đến đó xem sao, tiện thể hỏi xem có ai biết Trần Thế Mỹ không.
Đợi ở văn phòng nhân sự rất lâu, người đến phỏng vấn xếp hàng đến tận cầu thang. Tình hình tìm việc làm rất khắc nghiệt, việc làm ở khu hỏa
táng hai nghìn tệ một tháng cũng trở thành miếng bánh ngon lành trong
mắt những người đang tìm việc chúng tôi. Đương nhiên bao gồm cả tôi nữa, nếu họ chịu nhận tôi…
Khi đến lượt tôi thì trước đó không biết đã có bao nhiêu người rồi.
Người phỏng vấn hươ tay bảo tôi nộp sơ yếu lý lịch chi tiết, rồi bảo tôi tự giới thiệu. Tôi nhanh chóng giới thiệu mình, cảm thấy rất tốt, nhưng người phỏng vấn lại cau mày: “Từng làm việc ở công ty Ức Vạn?”
“Đúng vậy.” Lẽ nào từng làm ở Ức Vạn thì các công ty khác sẽ kỳ thị thế này sao?
“Ức Vạn yêu cầu rất nghiêm khắc, chỉ mấy tháng cậu đã không trụ lại
được. Xin lỗi, chúng tôi không muốn nhân viên mà Ức Vạn không cần.”
Lời nói này thật là…
Ức Vạn yêu cầu nghiêm khắc? Ai vào thì người đó biết, nhìn bọn người
Mạc Hoài Nhân hay phó tổng giám Tào, ngày nào cũng dựng nên cảnh phồn
vinh giả tạo. Thực tế thì kéo bè kết phái, công kích nhân tài để ngồi
vững trên cái ghế của mình. Vương Hoa Sơn đúng là mắt mù rồi, người mù
mắt nhất chính là Lâm ma nữ, lẽ nào cô ta không biết mấy tên đó tâm tư
không để trong công việc mà toàn bày mưu hãm hại đồng nghiệp, ép những
người tài có khả năng uy hiếp đến vị trí của chúng phải bỏ đi sao? Lẽ
nào Lâm ma nữ thật sự không biết? Cô ta cũng mù mắt thật rồi!
Ra khỏi đó, tôi quyết định sẽ thay đổi phần kinh nghiệm làm việc
trong hồ sơ. Không viết từng làm cho Ức Vạn nữa, viết bừa một công ty
khác, kinh nghiệm làm việc hơn một năm, lý do thôi việc là vì nguyên
nhân gia đình.
Suýt nữa thì quên mất chuyện quan trọng, chính là hỏi nhân viên Liên
Hoa xem có biết Trần Thế Mỹ không. Hỏi người trong siêu thị đương nhiên
là họ không biết rồi. Tôi vào phòng kinh doanh, phòng này cấp trên trực
tiếp là tổng giám đốc, chắc chắn họ biết tổng giám đốc của mình. Tôi vào trong lịch sự hỏi một chị: “Chào chị, giám đốc Trần Thế Mỹ có ở đây
không? Tôi có bức thư cần chuyển cho anh ấy.” Tôi không dám nói là tổng
giám đốc, nói là giám đốc thôi có vẻ hợp lý hơn.
“Trần Thế Mỹ?” Bà chị đó nghi hoặc quay sang hỏi đồng nghiệp: “Văn phòng chúng ta có ai tên là Trần Thế Mỹ không?”
Mọi người đều lắc đầu, chị ấy cười: “Chắc ở phòng khác rồi, chàng trai trẻ, cậu sang phòng khác hỏi xem.”
“Cảm ơn chị.”
Không có người này? Còn bảo mình là tổng giám đốc? Làm gì có chuyện
cả một bộ phận không ai biết tổng giám đốc cơ chứ? Đồ lừa đảo! Để chắc
chắn, tôi lại dùng cách đó đi hỏi phòng tài vụ. Tài vụ là bộ phận quan
trọng, cấp trên trực tiếp cũng là tổng giám đốc, họ cũng đều bảo không
biết người này. Tôi lại đi vài tầng khác, phòng tổng giám đốc đóng cửa,
nhưng giờ tôi có thể khẳng định là hắn ta lừa gạt. Bạch Khiết quá ngốc,
Trần Thế Mỹ tùy ý bảo một nhân viên bốc vác quèn trong siêu thị gọi vài
tiếng là thành tổng giám đốc thôi. Chủ yếu là kỹ năng lừa gạt của hắn ta quá cao siêu, vẻ mặt từng trải cộng với ngữ khí kiên định, bất luận
nhìn từ phương diện nào cũng giống một người thành đạt.
Ra khỏi văn phòng của Liên Hoa, tôi gặp một dáng người quen thuộc, sơ mi trắng, váy công sở đen, tóc buông xõa xuống vai, tay cầm túi đứng đó với dáng vẻ tuyệt đẹp. Trước đây khi đến tìm tôi ở kho ngoài ngoại
thành cô ấy cũng mặc như vậy. Thế nhưng chỉ mấy tháng sau chúng tôi đã
như người xa lạ, cô ấy nhìn thấy tôi, quay sang bên cạnh làm như không
nhìn thấy.
Tôi liều mình tiến lại, tôi không thích gặp trở ngại, tôi biết là
Bạch Khiết hiểu rõ tình cảm của tôi với cô ấy. Cô ấy biết, cô ấy không
phải đồ ngốc, trong tình yêu phụ nữ luôn sáng suốt hơn đàn ông. Tôi
không muốn cô ấy hiểu lầm rằng tôi bám dai như đỉa, tuy rằng trước đây
tôi đơn thuần chỉ muốn ngày nào cũng nhìn thấy cô ấy mà thôi.
Tôi muốn cô ấy biết giờ cô ấy đang bị lừa gạt, người đàn ông đó còn
biết lợi dụng mọi thứ có thể lợi dụng để lừa cô ấy. Tôi mong là Trần Thế Mỹ lừa gạt tình cảm của Bạch Khiết, lừa được rồi anh ta sẽ thật lòng
đối tốt với cô ấy. Nhưng tôi thấy Bạch Khiết có quyền được biết hắn ta
chẳng phải tổng giám đốc gì hết!
“Chị Bạch.” Câu nói khó khăn nhất cũng nói được rồi.
Cô ấy quay lại: “Ân Nhiên, tôi xin cậu, đừng theo dõi tôi nữa có được không? Ngày nào cũng theo tôi thế cậu thấy vui lắm sao?”
Ngày nào tôi cũng theo cô ấy? Không biết cô ấy nhìn nhầm hay nhận nhầm người rồi. “Tôi đâu có ngày nào cũng theo dõi chị?”
“Ân Nhiên, cậu không thấy thần kinh mình có vấn đề sao?”
Tôi sững người, thần kinh tôi có vấn đề? Ban đầu Bạch Khiết coi tôi
là ân nhân, sau đó là em trai, sau nữa là kẻ biến thái nhìn trộm cô ấy
thay quần áo, rồi là kẻ vô sỉ trộm nội y, đến bây giờ trong mắt cô ấy
tôi là một thằng thần kinh…
Tôi mặc kệ cô ấy coi tôi là người thế nào, trước mặt cô ấy tôi chỉ là một tên hề, một trò cười của thiên hạ. Tôi định nói xong thì đi, tôi
không dám nhìn cô ấy, tim tôi sẽ đau lắm! “Bạch Khiết, Trần Thế Mỹ không phải tổng giám đốc của siêu thị Liên Hoa, hắn ta là tên lừa đảo chuyên
nghiệp, trước đây là trai bao trong quán bar, sau này bám váy những bà
cô giàu có, chị nhất định phải…”
Cô ấy ngắt lời tôi: “Cậu đang nói linh tinh gì vậy? Tôi không biết cậu đang nói cái gì hết! Cậu cút đi!...”
“Bạch Khiết, chị nghe tôi nói hết đã!”
“Cậu không đi thì tôi đi! Tôi cảnh cáo cậu, đừng có theo dõi tôi! Nếu không tôi báo cảnh sát đây! Tôi sẽ bảo Trần Thế Mỹ gọi bảo vệ…”
“Đánh tôi chứ gì? Được thôi, chị gọi đi!” Lẽ nào cô ấy đã quên trước đây vì cô ấy mà tôi bị đánh sao?
Cô ấy không nói nữa, quay lưng lại không để tâm tới tôi nữa. Nói gì cũng vô ích, thôi vậy, tùy cô ấy, tôi nghiến răng, bỏ đi…
Lý Bình Nhi gọi cho tôi làm gì? Không phải lại châm chọc tôi đấy chứ?
“Có chuyện gì?” Tôi có chút phản cảm với cô ta, cứ nghĩ tới lời nói
mỉa mai hôm đó, thực sự tôi không thể tin một người xinh đẹp như cô ta
lại ăn nói như vậy.
“Anh quên đồ chỗ tôi.” Cô ta nói.
“Cái gì?” Tôi quên cái gì ở đấy được chứ? Mẹ kiếp, đừng nói là cô ta có con!
“Anh đến đây thì biết.”
“Tôi chẳng quên gì ở chỗ cô hết. Thế nhé.” Tôi ngắt máy, loại phụ nữ này tránh càng xa càng tốt.
Cô ta gọi lại: “Anh không cần thì tôi vứt.” Cô ta ngắt máy.
Tôi vắt óc nghĩ càng không biết có thứ gì quên ở đó. Nhưng vô duyên
vô cớ cô ta gọi bảo tôi quên đồ, không phải vì cô ta buồn chán quá muốn
tôi đến đấy chứ? Lẽ nào, tình nhân của cô ta, chính là phó tổng giám đốc Tào, lại muốn bày trò hại tôi? Cũng không có khả năng lắm.
Cứ đến xem sao, cũng không chết người được.
Gõ cửa nhà Lý Bình Nhi thì cửa đã mở rồi. Cô ta trốn sau cửa, tôi cảnh giác nhìn quanh phòng.
“Vào đi!” Cô ta kéo tôi vào rồi đóng cửa lại.
“Có đẹp không?” Lý Bình Nhi chỉ vào người mình, tôi nhìn quanh không thấy ai ẩn nấp rồi mới quay lại nhìn cô ta, tôi giật mình…
Lý Bình Nhi mặc một bộ nội y đen đầy khêu gợi. Thật ra nó không thể
gọi là quần áo được nữa rồi, căn bản là một tấm lưới… Làn da gợi cảm ẩn
hiện bên dưới những cái lỗ to tướng, đúng là cực phẩm quyến rũ, thậm chí còn nhìn rõ cả phần tam giác phía dưới. Cô ta định làm gì vậy? Dù ăn
mặc như thế kia đã kích thích dục vọng trong tôi, nhưng tôi lại nghĩ, có phải cô ta không được thỏa mãn không?
Tôi nhìn sang chỗ khác: “Tôi quên cái gì ở đây?”
“Anh bỏ em một mình ở đây.”
“Hừ, buồn cười. Bên cạnh cô muốn có bao nhiêu đàn ông cũng có, tôi chẳng qua là một món đồ chơi trong tay cô thôi.”
“Thật ra em bị hắn ta lừa rồi…” Cô ta ai oán nói, “Hắn bảo sẽ mua xe, mua nhà cho em, em không thể cự tuyệt sức hấp dẫn của nhà và xe, em rất tham lam, rất hạ tiện, em tin hắn. Nhưng tối qua em nhắc đến chuyện đó
thì bị hắn tát cho mấy cái.” Mặt cô ta đúng là sưng lên.
“Đáng đời!” Tôi không hề che giấu sự phẫn nộ.
“Em muốn làm lại với anh, những cái khác em không nghĩ đến nữa!”
“Không được.”
“Em xin lỗi…”
“Cô nói xong chưa? Tôi đi đây.” Tôi nhấc chân đi.
Cô ta ôm lấy tôi từ đằng sau: “Em biết anh sẽ không dễ dàng tha thứ
cho em, anh đánh em, mắng em đi! Em cũng là người phụ nữ đáng thương,
một mình phiêu bạt bên ngoài, không có hơi ấm, không có gia đình, ở một
căn phòng nhỏ mà tháng nào cũng bị chủ nhà thúc trả tiền. Vì thế mới ma
xui quỷ khiến muốn đi đường tắt có được những thứ đó.” Cô ta khóc tu tu.
Tôi không thể chịu được tiếng khóc của phụ nữ, cứng đờ đứng ở đó,
nghe cô ta nức nở: “Anh mắng em đi, đánh em đi! Em hạ tiện, em tham lam, em ghét bản thân mình! Sau khi bạn trai bỏ đi em đã không muốn sống
nữa, nhưng ông trời đã cho em gặp anh cũng đáng thương như em. Ông trời
thương cho hai ta gặp nhau, em không muốn một mình ăn cơm, một mình đi
ngủ, một mình đi trên đường, một mình đi làm, một mình tan làm…”
Tôi thừa nhận khả năng miễn dịch của tôi với phụ nữ rất yếu, tôi quay lại, ôm lấy cô ấy…
“Anh đi làm đây.” Tám giờ sáng, tôi dậy nói với Lý Bình Nhi.
“Ân Nhiên, mặc thử xem sao.” Cô ấy bò dậy, lấy từ trong tủ bộ quần áo mới, ném vào tay tôi.
Tôi mở ra xem, chất vải rất tốt, không giống hàng thùng. “Bình Bình,
đột nhiên đối xử tốt với anh thế này, em muốn gì hả?” Suốt từ tối qua
vấn đề này cứ khiến tôi suy nghĩ mãi.
“Em hạ tiện, em muốn thân thể anh, thế được chưa?” Nước mắt cô ấy tuôn “rào rào”.
“Bình Bình, anh không có ý đó, anh không bảo em sẽ hại anh, chỉ là đột nhiên chưa kịp phản ứng em vẫn đối tốt với anh thế.”
“Không phải tối qua em đã nói rồi sao? Người em yêu nhất bỏ rơi em,
em không thể không có anh ta, em thực sự không muốn sống nữa! Chỉ anh
mới khiến em tạm thời quên anh ta! Anh không tin em thì đi đi! Đi rồi
đừng bao giờ quay lại nữa!”
“Bình Bình, anh không nghĩ như thế, chỉ là em đột nhiên tốt với anh, khiến anh rất…”
“Mặc vào thử xem.” Cô ấy ngắt lời tôi.
Tôi thử mặc, rất vừa người: “Vừa khít.”
“Em đặt may đấy.”
“Bao nhiêu tiền, anh trả.”
“Trả cái gì? Trong mắt anh em là loại người đó sao? Sao anh lại nhỏ
nhen như vậy? Hôm đó ở bãi đỗ xe, em chỉ nói anh vài câu, có cần phải
nhớ kỹ thế không?” Cô ấy trở nên nghiêm túc.
“Em nói xem?”
“Xin lỗi mà, hôm đó tâm trạng người ta thật sự không tốt…” Cô ấy chu môi bám lấy tôi nũng nịu.
“Anh đi làm đây.”
“Tối nay anh có đến không?”
“Để xem đã.”
Lý Bình Nhi từng làm tổn thương tôi, giờ tôi không tin cô ấy, nhưng
tôi không thể chống cự lại được. Áp lực thất nghiệp ngày nào cũng khiến
tôi không thở nổi, nếu không tìm được việc thì chắc tôi nổ tung mất. Thế là tôi ma xui quỷ khiến thế nào chọn cô ấy làm công cụ giải phóng áp
lực. Tôi và cô ấy chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Hôm nay là ngày cuối cùng quyết chiến cùng Lâm ma nữ, tôi cứ đợi điện thoại của cô ta suốt, nhưng lần này cô ta không gọi điện mà lái thẳng
con xe tuần dương hạm lục địa đến chỗ tôi rửa xe. Cửa kính xe từ từ hạ
xuống, cô ta vẫn cái bộ dạng lạnh lùng đó: “Lên xe!”
“Đợi tôi xin nghỉ.”
Không biết tại sao hôm nay tay giám đốc từng thề không đội trời chung với tôi thái độ cũng rất tốt: “Nghỉ nửa ngày, được thôi.”
“Cảm ơn giám đốc!”
“Ân Nhiên, tiền công lấy hàng ngày hơi phiền phức. Tối tôi về sớm,
không có thời gian đưa tiền cho cậu, sau này cứ một hoặc hai tuần cậu
lấy lương một lần đi!”
Cũng được thôi, nhưng công việc này chẳng có hợp đồng gì, mỗi ngày
làm xong việc cũng chẳng có ghi chép, đến lúc đó anh ta không trả lương
thì không phải tôi hố sao?
Anh ta nhận ra sự lo lắng của tôi: “Tôi có bảng đây, mỗi ngày cậu ký
tên vào, tôi cũng ký, như thế là được mà. Một ngày hơn hai chục tệ,
chẳng nhẽ tôi lại quỵt của cậu, đó cũng chẳng phải tiền của tôi.”
“Ừm, vậy được.”
Lâm ma nữ đã sốt ruột lắm rồi, cô ta gọi điện cho tôi mà hét: “Anh
đang làm trò gì vậy hả? Mấy giờ rồi? Tí nữa đi xếp hàng, anh lề mà lề mề để sinh con à?”
Cứ nhìn thấy bệnh viện là khó chịu, đặc biệt là khi đến cùng Lâm ma
nữ. Có điều, may mà hôm nay là ngày cuối cùng rồi. Qua hôm nay, đám khí
đen đủi bao trùm trên đầu tôi sẽ tan đi hết!
Kiểm tra xong, bệnh của Lâm ma nữ đã khỏi rồi, hôm nay là giải quyết được rồi.
Trước quầy thu ngân, tôi càng nghĩ càng vui, thậm chí còn cười ngây
ngô mấy lần, một người đứng trước mặt tôi hỏi: “Anh bạn, đến phá thai
à?”
Ồ, anh bạn này sao giỏi vậy? “Sao anh biết?”
“Ngoài việc đi phá thai, anh thấy mấy người đàn ông đến bệnh viện nộp tiền lại cười vui như thế?”
“Nói cũng phải, nhưng chắc anh cũng vậy?”
“Aiz… nhất thời kích động.”
Tôi luôn nghi ngờ có phải cái bệnh viện nát này ăn không nhè cả xương không, sao lại đắt thế chứ? Từ các loại kiểm tra đến trị bệnh phụ khoa, đúng rồi, bệnh là của cô ta, tôi cũng trả giúp rồi… Không biết cô ta có thanh toán chi phí này không. Hừm, cô ta thà đốt tiền chơi cũng không
muốn cho tôi.
Tiền phẫu thuật, tiền thuốc, cộng lại hơn hai nghìn tám, tôi đau lòng chết được! Trước đây khi còn đi học, có cậu bạn đưa bạn gái đi nạo thai nói nhiều nhất là sáu trăm tệ. Với những gia đình nông thôn không có
tiền khám bệnh như tôi mà nói thì bệnh viện đúng là hắc điếm quang minh
chính đại nhất quả đất…
Lâm ma nữ lo lắng hỏi bác sĩ chẩn đoán: “Có đau không?”
“Có thuốc tê, không đau, nhưng sau khi làm phẫu thuật, thuốc hết tác dụng ít nhiều cũng sẽ đau.”
Tôi chen vào: “Ít nhiều là có ý gì?”
“Chính là rất đau.”
Chúng tôi ngồi trước cửa phòng phẫu thuật.
Rõ ràng là Lâm Tịch rất sợ hãi, vì ai đi ra từ phòng phẫu thuật sắc
mặt cũng tái nhợt, toàn thân không còn sức lực. Tôi cũng không dám an ủi cô ta.
Trước khi vào, cô ta nhìn tôi đầy oán hận, ném chiếc kính râm cho
tôi. Đây mới là cô ta, lạnh như băng tuyết, khuynh nước khuynh thành.
Khi đi ra cô ta không còn kiên cường nữa, bám lấy cửa, rồi bám lấy
tường đi ra, đầu cúi xuống, sắc mặt nhợt nhạt, bước chân rối loạn, loạng choạng. Tôi vội tiến lại đỡ. “Tự tôi đi được!” Cô ta đẩy tôi ra.
“Có đau không?” Tôi nhìn gương mặt trắng bệch không còn hột máu của cô ta, đau khổ vạn phần.
“Không cần anh giả vờ thương hại! Đàn ông toàn một lũ giống nhau! Đặc biệt là anh, nhìn thấy anh là tôi chỉ muốn tát cho vài phát!”
Đàn ông có lợi hại thế nào, gặp Lâm ma nữ cô đều trốn bằng sạch, lại còn biểu dương tôi?
Cô ta không gượng được nữa, mềm nhũn ngã ra sàn.
“Nghỉ một lát rồi đi!” Tôi nói.
“Anh không đỡ làm sao tôi đi được?” Cô ta nhẫn nhịn, nói.