Cúp điện thoại, Chu Lâm cảm thấy khung cảnh trước mắt như tối sầm lại, một tay vội vàng đưa lên mặt tường chống đỡ cơ thể, một tay run rẩy đặt nơi trái tim đang quặn thắt.
“Không... Yến Yến!”
Hét to một tiếng, bấy giờ Chu Lâm mới điên cuồng chạy ra ngoài, khởi động xe lái nhanh như chớp, liên tục vượt bốn năm lượt đèn đỏ, dẫn đến vô số tiếng mắng chửi và xe cảnh sát giao thông đuổi theo sát sao.
Nhưng những điều đó đã không thể khiến Chu Lâm để ý, trong tâm trí lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ là Yến Yến sẽ không xảy ra chuyện gì, em ấy không thể...
Gần mép đèo Cái, có hai chiếc xe hơi, một chiếc bị trượt phần đầu ra khỏi lan can che chắn một chiếc dừng sát sao sau đuôi xe đó.
Khang Điền liên tục lên tiếng trấn an Lạc Ân:
“Cô đừng nghĩ quẩn như thế. Dù sao tiểu Bảo cũng là con của cô mà.”
Từ khi biết Chu Lâm rời khỏi bệnh viện, Lạc Ân đã cho người theo dõi từ xa, cho nên sáng sớm hôm nay cô ta đã đi vào phòng bệnh bế tiểu Bảo đang ngủ say lên xe, ý đồ muốn bắt Chu Lâm chọn lựa giữa tiểu Bảo và Chu Yến, không ngờ lúc chạy xe tới nhà cũ của Chu gia lại chỉ thấy Chu Yến ngồi co ro dưới sàn nhà, nhìn nhìn, Lạc Ân đột nhiên thay đổi quyết định, cô ta lấy tiểu Bảo ra ép Chu Yến ngoan ngoãn lên xe. Bản thân chạy một đường ra ngoại thành. Không ngờ lại bị Khang Điền biết được lái xe đuổi theo, trong lòng nảy sinh vô số ý nghĩ tiêu cực, Lạc Ân cắn môi đánh tay lái đâm sầm vào lan can. Vì thế mới xảy ra tình trạng như hiện nay.
“Dù sao Chu Lâm đã quyết tâm ly hôn với tôi, còn tiểu Bảo? Nó lúc nào cũng chỉ biết bám theo con ** Chu Yến, theo ba của nó. Đứa con như vậy tôi không cần.” Chiếc xe va chấn mạnh, Lạc Ân ngồi phía trước bị đập đầu vào vô lăng, trên trán nứt ra, máu chảy thành dòng xuống mắt trái, cộng thêm với nụ cười gằn, giờ phút này, trông Lạc Ân vô cùng đáng sợ.
Tiểu Bảo và Niệm Nô ngồi ở hàng ghế sau, vì bảo vệ tiểu Bảo mà đầu Niệm Nô theo quán tính đâm mạnh vào lưng ghế trước, sau đó cả cơ thể bị dội lại phía sau, sương sống đều bị nứt vỡ, đâm vào lá phổi, máu nóng trào lên khóe miệng, không ngừng tràn ra bờ môi tái nhợt, tiểu Bảo được Niệm Nô ôm vào trong lòng thì chỉ bị trầy xát nhẹ, nhưng ảnh hưởng về tâm lý thì không hề nhẹ chút nào. Ánh mắt trẻ con vốn phải trong trẻo ngây thơ, vậy mà đôi mắt của tiểu Bảo chỉ có sợ hãi và đau lòng, nước mắt rơi không ngừng mỗi khi thấy cô của bé không ngừng hộc máu. Không biết vì sao, tiểu Bảo không thể cất ra tiếng, mỗi một chuyện đang diễn ra, đều khiến bé không tài nào chịu nổi. Đôi mắt to tròn ngập nước khi nghe những lời của Lạc Ân thì tia sáng cũng dần vụt tắt, bé chưa bao giờ giờ hưởng thụ được ấm áp của mẹ mình, mỗi đêm nằm trong căn phòng rộng lớn bé rất sợ, chỉ có cô Yến Yến sẽ không ngại bé phiền mà ôm bé ngủ, cũng chỉ có ba là cõng bé đi chơi, làm mặt xấu cho bé cười, mẹ? Bé chỉ có thể làm nũng khi có mặt ba, chỉ có thể ôm khi mẹ vui vẻ, nhưng bé yêu mẹ. Tại sao mẹ không yêu tiểu Bảo chứ? Cho dù mẹ làm bé đau thì bé chỉ sợ mẹ thôi, bé chưa từng không yêu mẹ cả. Tiểu Bảo không hiểu. Và đến giờ phút này, niềm hy vọng của bé đã vỡ tan. Mẹ có thể dễ dàng buông tha bé như vậy, vậy tiểu Bảo chỉ cần cô Yến Yến và ba ba thôi. Nước mắt lăn dài trên gương mặt bầu bĩnh, bé không cần mẹ nữa. Bé không cần.
“Hu oa.”
Dù đau đớn và khó thở cấp mấy, nhưng Yến Yến thật sự sẽ không làm ngơ trước nước mắt của tiểu Bảo, Niệm Nô khó khăn đưa tay xoa nhẹ lên đầu bé.
“Đừng...ừng... khóc...cô Yến Yến ô...m... tiểu Bảo...”
Khang Điền đứng bên ngoài gõ cửa kính, thật sự hắn đã khuyên bảo khát khô cả họng nhưng Lạc Ân thật sự điên rồi, cứng mềm đều không ăn, may mắn là cô ta còn muốn gặp Chu Lâm, nếu không hậu quả hắn cũng không dám tưởng tượng...
Đúng lúc này, Khang Điền nghe được tiếng còi của cảnh sát giao thông, đưa mắt nhìn về phía xa, có đến bốn chiếc xe cảnh sát giao thông đang đuổi theo xe hơi của Chu tổng.
P/s: Chu Yến được Niệm Nô mô phỏng, triệu chứng khi say rượu của Chu Yến là ngoan ngoãn nghe lời Lạc Thương vì lúc nhỏ thiếu tình thương của cha mẹ, và xem Lạc Thương như cha mình, trí tuệ cũng chỉ như đứa trẻ, hết say sẽ nhút nhát bình thường. Và không nhớ những gì sau khi say.