Dường như Lạc Ân cũng nghe thấy tiếng xe chạy tới, trong lúc tâm trạng kích động, cô ta không tự chủ đạp mạnh chân giữ thắng xe, khiến chiếc xe rục rịch một chút. Khang Điền giật thót cả tim, vội vàng dùng sức nặng cơ thể đè lên đuôi xe, lúc này mới có thể đảm bảo được một chút.
Chu Lâm vừa chạy tới liền mở cửa xe chạy lại giúp đỡ Khang Điền, ba chiếc xe chở cảnh sát giao thông cũng thấy tình hình nguy hiểm, vội vàng lấy bộ đàm ra kêu xe cần cẩu và xe cứu thương khẩn cấp tới khu vực đèo Cái.
Có điều mười người muốn cứu không bằng một người muốn chết, Lạc Ân quay đầu nhìn về phía Chu Lâm hét lên:
“Chu Lâm! Nếu anh không hủy bỏ ý định ly hôn với tôi thì tôi sẽ đạp ga lao xuống vực cho anh xem! Giờ anh nói đi! Anh có hủy hay không?!”
Nghe xong một câu này, vẻ mặt của những người ở đây bắt đầu thay đổi.
Chu Lâm gồng nắm tay đến nứt da, máu chảy thấm ướt cả hai bàn tay, nhìn tình trạng của Niệm Nô và tiểu Bảo một chút, hắn mới nhìn Lạc Ân, giọng nói khàn khàn:
“Chỉ cần cô im lặng ngồi yên trên xe, tôi sẽ không ly hôn với cô.”
Đang trong cơn mê man, Niệm Nô nghe được câu ấy, bờ mi dài khẽ rung động.
Tiểu Bảo không hiểu nhìn vẻ mặt cười tươi của Lạc Ân và vẻ mặt áp lực của ba ba. Bởi vì khóc mệt, cậu bé cũng từ từ thiếp đi.
Nửa tiếng sau, xe cần cẩu và xe cứu thương cũng chạy tới, vì sự hợp tác của Lạc Ân, người của đội cứu hộ cũng thành công di chuyển chiếc xe ra khỏi khu vực nguy hiểm.
Lạc Ân mở cửa loạng choạng bước xuống xe, tầm mắt vội vàng nhìn về phía Chu Lâm.
'Anh ấy chưa hề nhìn mình lấy một cái, anh ấy chỉ lo lắng cho Chu Yến.' Càng nhìn vẻ mặt đau lòng của Chu Lâm, đáy mắt Lạc Ân hiện lên tia ngoan độc. 'Sao nó không chết đi. Chết đi!'
Nhân lúc y tá và bác sĩ đặt Niệm Nô lên xe đẩy, cô ta hất tay cô y tá đang muốn tiến lên xem vết thương trên trán cho mình ra, mạnh mẽ đẩy xe bệnh nhân về phía vách đèo, sự việc xảy ra quá nhanh, Chu Lâm đang bế tiểu Bảo và Khang Điền đang đứng ngay bên cạnh vội vàng đưa tay nắm lấy cáng xe, giữ được chiếc xe không bị rơi xuống, nhưng Niệm Nô nằm trên xe lại theo quán tính trượt xuống đèo.
“Không!”
“Yến Yến!”
Trơ mắt nhìn Niệm Nô như một bông tuyết nhỏ rơi xuống, biến mất khỏi tầm mắt của mình, Chu Lâm đứng hình mấy giây, sau đó hắn như phát điên muốn nhảy xuống. May mắn Khang Điền phản ứng kịp, dùng sức giữ người lại, hai ba viên cảnh sát cũng vội vàng chạy tới kéo Chu Lâm ra khỏi nơi nguy hiểm.
“Buông tôi ra!”
Chu Lâm cuồng loạn chống cự.
“Anh hãy bình tĩnh.” Cảnh sát lên tiếng trấn an.
“Chu tổng. Anh không thể làm chuyện dại dột.” Đây là lần đầu tiên Khang Điền nhìn thấy Chu Lâm mất kiểm soát như vậy, trước kia khi phải đối mặt với nguy cơ tứ phía, vẻ mặt của tổng giám đốc vẫn lạnh nhạt lý trí, giống như không có bất cứ chuyện gì có thể làm khó được hắn. Nhưng ngay lúc này đây...
“Bình tĩnh?! Các người không nhìn thấy sao?! Yến Yến em ấy đang bị thương nặng. Em ấy đang cần tôi tới cứu! Yến Yến không phải là người thân của các người! Em ấy chỉ có thể dựa vào tôi thôi! Các người không muốn cứu thì để tôi cứu! Mau buông tôi ra! AAAaaa!” Gân xanh nổi đầy trán và tay chân, Chu Lâm đau đớn hét lên. Đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía đèo không chớp mắt, bất chợt phía sau gáy chợt nhói lên, tầm mắt tối sầm lại.
“Để tôi tiêm thuốc an thần cho cậu ấy.” Vì vừa rồi Chu Lâm giãy dụa quá kịch liệt, bác sĩ cũng không tài nào xuống tay được. Khang Điền chỉ đành đánh ngất tổng giám đốc.
Mà bên kia, Lạc Ân đã bị hai cảnh sát giao thông bắt giữ, cô ta cười như điên.
“Chu Lâm! Haha... Chu Lâm...”
Một tháng sau, các trang báo và các trang mạng liên tục đưa ra những tin chấn động cả thành phố Hồ Nam. Ông trùm thương nghiệp chủ tịch tập đoàn Lạc Thương bị bại lộ vô số clip hối lộ, thông tin giao dịch giữa các đối tác, cổ phiếu không ngừng rớt giá, một tập đoàn Lạc thị lớn nhất thành phố Hồ Nam chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi sụp đổ, sau đó bị tổng giám đốc mới của công ty AIT là Khang Điền thu mua.
Thua thảm hại, Lạc Thương không chịu nổi đả kích nhảy từ tầng cao nhất của tập đoàn Lạc thị tự sát. Đã không có danh vọng tiền tài như trước, cả Lạc gia dù mang tâm trạng gì cũng đều phải quấn gói rời khỏi thành phố, chỉ còn duy nhất Lạc Ân còn đang bị nhốt trong tù chờ ngày xét xử.
“Ba ơi, mình sẽ về quê chơi sao?” Tiểu Bảo nằm gác lên đùi Chu Lâm nói, đôi mắt đen tràn đầy tò mò.
“Ừ, về đó ba sẽ mở một quán ăn, hàng ngày tiểu Bảo đi học về có thể ăn cơm ngon.” Đưa tay vuốt ve trán của tiểu Bảo, hắn nhàn nhạt nói.
“Thích quá. Tiểu Bảo muốn được về quê.” Cọ cọ một lát, tiểu Bảo cũng chịu nhắm mắt ngủ.
Nhìn gương mặt ngủ say của tiểu Bảo, Chu Lâm lại vuốt ve thêm vài cái, đứng dậy đắp chăn cho cậu bé, hắn mới nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Khang Điền ngồi ngoài phòng khách chờ đợi đã gần một tiếng, thấy hắn bước tới, Khang Điền thở dài nói:
“Chu tổng không suy nghĩ lại sao?”
Ngồi xuống, Chu Lâm đưa mắt nhìn lên khung ảnh của Yến Yến, nói một câu hoàn toàn không liên quan tới vấn đề được hỏi:
“Tôi vẫn cảm thấy em ấy chưa chết. Em ấy chỉ là ở một nơi tôi không thể nhìn thấy được thôi.”
Thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Khang Điền, hắn nhếch môi cười nhạt:
“Những gì tôi đã nói với anh ngày hôm đó. Tôi sẽ không thay đổi quyết định, anh cứ về đi.”
Cúi đầu trầm ngâm một lúc Khang Điền mới chậm rãi đứng lên, đến khi sắp bước ra khỏi cửa hắn ta mới nói:
“Tôi tin chắc một ngày nào đó Chu tổng tự tin ngày xưa sẽ quay trở lại. Công ty AIT vẫn luôn giữ lại vị trí của Chu tổng.”
Cánh cửa khép lại. Vẻ mặt của Chu Lâm vẫn không có một chút thay đổi.
Có thực lực cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn người thân yêu nhất rơi xuống, cái cảm giác bất lực đó mỗi đêm đều tái hiện trong mơ của hắn.
Trả thù thì sao chứ?
Cũng chỉ là đang chứng minh hắn vô dụng không bảo vệ được em ấy mà thôi.
Đưa tay che mắt, mặc cho nước mắt lăn dài trên má.