Ngôn công tử có chút kinh ngạc, không nghĩ tới thiếu niên này lại thông minh như vậy , nhưng khi thấy mặt có thiếu niên đó dính không ít mực thì không khỏi lắc đầu cười :” Đi rửa mặt đi”!
Nhưng đối phương lại còn dùng tay lau, làm cho gần cả cả đôi má bị dính mực , nói : “ Tôi vẫn là đến nhà bếp bên kia rửa đi , sắp đến giờ ăn cơm rồi . Ngôn công tử , giờ ngọ người muốn ăn cái gì ?”
“ Tùy tiện đi , cái gì đều được “. Hắn từ trước đến nay đối với việc ăn uống cũng không yêu cầu cái gì , chỉ cám thấy thiếu niên này rất thiên chân hoạt bát lại thập phần thông minh trong lòng không khỏi sinh ra chút yêu thích. Đến Đông thành nhiều năm như vậy , người bên cạnh vẫn luôn đối với hắn rất cung kính , có rất ít người có thể tùy ý làm bạn bên người như vậy , tâm tình của hắn xác thật tốt lên không ít.
Thỉnh thoảng Trình Tử Viên cố ý làm Ngôn công tử cười , luôn cảm thấy thời điểm hắn cười lên rất xinh đẹp , có thể lóe mù mắt những người ái mĩ như hắn . Mọi người ai cũng có lòng yêu cái đẹp , cho nên nàng mói có thể tưởng làm cho hắn cười nhiều hơn một chút. Coi như là báo ân đi, bằng không mùa đông năm nay nàng đã phải ở trong cái miếu đổ nát kia , nhất bịnh sẽ bị đông lạnh đến chết.
Hiện tại , thời tiết đã cực lạnh , nàng suy nghĩ có nên làm chút đồ ăn cay để thay đổi khẩu vị hay không .
Sau khi đến nơi này nàng đã rất lâu chưa được ăn cay rồi , nơi này những món ăn lấy thanh đạm làm chủ , thứ gì đều nhàn nhạt , thực không muốn ăn.
Ở Đông lâm thành cũng có ớt cay, nàng xem nàng để ý thấy cái nồi bên cạnh cũng đã bắt đầu sôi bắt đầu lấy một cái xong trống khác để chuẩn bị lát nữa vớt thịt ra. Đừng xem thường những người sinh viên chuẩn bị phải trọ ở trường như nàng, trước khi bị xuyên qua thế giới này , Để chuẩn bị cho việc phải sống một mình ở nhà trọ mẹ của nàng thường xuyên dạy nàng làm các món ăn , nhưng chủ yếu là dùng nồi điện , không mất nhiều sức lực mà lại ngon.
Không nghĩ tới những cách làm đồ ăn đó ở chỗ này lại dùng tới , Trình Tử Viên tự giễu cười cười, sau dod dùng bàn tay vỗ lên mặt của chính mình để ép nước mắt sắp chảy ra trở về, nàng hơi đỏ mặt nhìn thấy đám người Ân Hoa vẻ mặt quái dị cười hắc hắc đem đồ ăn múc ra những cái bát lớn , nói : Tôi làm món ăn mới , có thể để công tử nếm thử hay không.”
“ Đây là đồ ăn gì vậy , nhìn có vẻ rất cay . Nhưng ngươi đã nghiên cứu ra đồ ăn mới vậy mang lên để công tử nếm thử đi, bất quá hãy lưu lại một ít, nhìn có vẻ rất ngon” . Ân Hoa đối với bên người hai vị quăng ánh mắt, ý tứ là đều dùng tay chụp chính mình xem ra này đồ ăn nhất định rất quan trọng, không chuẩn chỉ vào hắn bị công tử nhìn tốt nhất đi làm học đồ đâu!
Thân là nam tử nếu không có bản lĩnh an cư lạc nghiệp sẽ bị nữ tử coi thường , cho nên hắn nỗ lực như vậy bọn họ chẳng những không phản đối mà còn sẽ ủng hộ. Rốt cuộc, nơi này một người đã có thê chủ , hai người còn lại đều là tàn đồng , đời này đã sớm bị hủy hoại.
Trình Tử Viên nào có biết suy nghĩ của bọn họ , bưng đồ ăn lên liền chạy đến chỗ Ngôn công tử vẫn thường dùng cơm. Nhưng lần này nàng đã cẩn thận hơn , chờ đem đồ ăn tất cả dọn xong , lúc này mới đứng bên cạnh Ngôn công tử vừa cười vừa nhìn chằm chằm Ngôn công tử dùng cơm , nhìn chằm chằm đến nỗi Ngôn công tử kỳ quái hỏi:” Làm sao vậy ?”
Trình Tử Viên vui tươi hớn hở nói thẳng nói: “Tôi làm đồ ăn, công tử thỉnh nhấm nháp một chút.” Kỳ thật nàng vừa mới thử qua, ăn khá ngon , chỉ là không biết có hợp với khẩu vị của công tử nhà nàng không.
Ngôn công tử cười khẽ, trên lưng màu ngân bạch tóc dài phối hợp hắn dường như ở giờ ngọ dương quang hạ rung động lóa mắt quang mang. Hắn ngồi xuống, thực nể tình gắp món một miếng thịt từ món ăn mà Trình Tử Viên đã làm.