Nữ Tôn Chi Hi Viên

Chương 5: Chương 5: Đồ ăn cay (2)




Vừa mới ăn vào miệng đã cảm nhận được cay nồng , hắn hơi ngẩn nhưng nghĩ nếu nhổ ra thì không tốt lắm nên cố nuốt vào . Nhưng điều kì lạ là sau khi nuốt xuống liền cảm nhận được vị cay nồng của ớt quyện với hương vị của thịt , làm cho hắn không khỏi gắp nhiều thêm một miếng bỏ vào trong miệng, nhưng lần này đã nếm ra được một chút hương vị .

“Nhưng thật ra thực…… Đã ghiền.” Tuy rằng nhìn bình thường,nhưng so với những đồ ăn dùng ớt làm gia vị mà hắn từng ăn thì hương vị này ngon hơn nhiều , hơn nữa hắn cảm thấy rất hợp với khẩu vị của hắn. Đặc biệt ăn kèm với cơm, thực sự từ trước tới nay hắn chưa từng ăn ngon miệng đến như vậy.

Ăn xong , Ngôn công tử ưu nhã xoa miệng: “ Cũng không biết là ngươi học được một tay hảo trù nghệ như vậy”

“ Nga, là từ mẹ…….từ nương của ta học”. Trình Tử Viên thấy hắn cao hứng liền không rảnh suy tư nói.

Ngôn công tử nghe ngẩn ra, liền một bên Ách Đồng đều ngẩn ra. Bọn họ cùng kinh ngạc nhìn Trình Tử Viên, tựa hồ như nhìn thấy một vật cực kì hiếm lạ.

“Ta, nói sai rồi nói cái gì sao?” Trình Tử Viên hồi tưởng một chút, dường như chưa nói sai cái gì a!

Ách Đồng sẽ không nói chuyện, Ngôn công tử đành phải ho nhẹ một tiếng nói: “Không có nói sai cái gì, chỉ là này từ xưa đến nay nữ tử kiều quý,rất hiếm ở trong bếp nấu ăn , cho nên thập phần quái dị.”

Cái gì, nữ tử nơi này chưa từng xuống bếp sao? Nhưng cũng không cần kinh ngạc đến như vậy chứ, trước mắt các ngươi chính là một nữ tử ngày nào cũng xuống bếp a! Chỉ là những lời này nàng lại không thể nói ra.” Nương của ta có điểm quái.” Lão nương ở thế giới bên kia xin đừng trách con gái nói mẹ như vậy , bởi vì ở nơi này bọn họ đều xem nữ nhân ở thời đại kia đều có điểm quái.

Đại khái bởi vì ăn vui vẻ, buổi chiều Ngôn công tử lại dạy nàng thêm mấy chữ , còn tặng kèm quyển sách dành cho trẻ em mới bắt đầu học chữ để nàng đọc. Trình Tử Viên đầu đầy hắc tuyến, nàng lớn như vậy rồi mà vẫn phải đọc sách lớp vỡ lòng , muốn mệnh. Mà Ân Hoa còn cười nàng, nói: “Chưa bao giờ ta gặp được người đọc sách lại có biểu tình khổ đại sầu thâm như ngươi cả , mày cũng nhăn hết lại.” Nói xong liền vươn ngón tay lạnh băng hơi dí vào trán nàng , chỉ cảm thấy bóng loáng tinh tế cùng những người khác bất đồng.

Trình Tử Viên chỉ coi hắn là một tiểu nam hài mười hai tuổi cũng không suy nghĩ quá nhiều , chỉ dùng bàn tay chụp bay tay của hắn nói:” Ngươi đừng che ánh trăng , ngày mai ta còn phải viết ra đâu!” Kỳ thật chữ phồn thể gì đó nàng cũng không phải hoàn toàn không biết , nhưng khi viết ra lại thường viết theo kiểu giản thể , thoạt nhìn liền dường như vĩnh viễn không thể học được. Nếu muốn học thuộc , kỳ thật cũng rất dễ dàng.

Trận tuyết mùa đông rốt cục cũng rơi xuống ở thời điểm Trình Tử Viên ở trong ngôn phủ được mười ngày, nàng muốn mở cửa dọn dẹp những tầng tuyết mỏng đọng ở trong viện . Quản gia chỉ huy những người hầu ở trong Ngôn phủ dọn tuyết , phân công mỗi người phụ trách một nơi, Trình Tử Viên hơi xoa tay vào nhau rồi cầm cây chổi bắt đầu quét dọn.

Rất xa liền thấy Ngôn công tử đang đứng ở trong tuyết dưới cây tùng bách hơi phát ngốc, thoạt nhìn có chút thanh lãnh , u buồn , rõ rang chỉ có hai mươi ba tuổi , lại giống như một người đã từng trải qua nhiều sóng gió.

Kỳ thật , cũng không thể trách công tử , nghe nói ở đây một khi đã bị hưu phu thì sẽ không có người cưới hắn làm chính phu nữa , có đôi khi trắc phu cũng không thể .

Lấy Ngôn công tử có cá tính như vậy tuyệt đối sẽ không làm tiểu đãi của người khác , cho nên đối với người khác , thậm chí là ngài ấy thì tự coi đời này coi như bị hủy hoại.

Nếu như ở hiện đại có lẽ sẽ nghĩ , còn không phải là không kết hôn sao , ta ở một mình cũng chẳng sao. Có thể tự do làm những điều mình thích, ăn no ngủ kĩ . Nhưng ở đây lại là cổ đại a, hắn bị như vậy chẳng khác nào tiền đồ bị hủy hoại , có thể không u buồn sao?

Chính mình có nên đi lên an ủi ngài ấy một chút không? Nhưng nàng nên an ủi cái gì đây , rối rắm một chút , liền đánh một cái hắt xì vang rội.

“A thiết……” Quá mất mặt, nàng vì cái gì luôn đứng ở trước mặt công tử mất mặt như vậy chứ . Vội vàng xoa cái mũi , đối với Ngôn công tử xấu hổ cười nói: “Sớm a công tử.”

“ Nếu cảm thấy lạnh thì xuyên nhiều chút , chẳng lẽ bọn họ không phát quần áo cho ngươi sao?” Ngôn công tử thu hồi thần , hỏi , nhưng trong mắt vẫn là lỗ trống , phảng phất như mọi vật thế gian đều không thể lọt vào mắt của hắn.

“ Đã phát rồi, chính là tôi cảm thấy có ai đang nhắc tên của mình nên mới bị như vậy , haha…” Ngây ngốc gãi gãi đầu , vì cái gì mình lại ngốc như vậy đâu?

“Niệm tên ?” Ngôn công tử tựa hồ không minh bạch nàng ý tứ.

Đúng rồi, nơi này cùng thế giới kia của mình bất đồng , đại khái sẽ không biết cách nói đánh hắt xì là bị người ta nhắc tên . Vì thế nói : “ Ở cố hương của tôi có người nói, nếu bị một người phi thường nhớ mong mình niệm tên , như vậy dù hắn ở bất kỳ nơi nào cũng sẽ có cảm ứng , cảm ứng này chính là đánh hắt xì, a thiết …….”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.