Trước kia Thẩm An Bình không biết những quy tắc này, xưa nay nàng ta đánh mạt chược rất tùy tiện, thắng thua bao nhiêu cũng không thèm để ý. Nhưng từ khi có Phương Tư Ninh, trong vòng nửa tháng ngắn ngủi chỉ thắng chứ không thua, Thẩm An Bình không khỏi cảm thấy rất kinh ngạc.
Tôn Diệu thì hoàn toàn ngược lại, đánh thua mạt chược khiến cho máu cả người ả sôi sùng sục, càng lún càng sâu, bất tri bất giác đã thua hết ba vạn lượng cho những ván bài, hơn nữa vẫn đang không ngừng thua, cuối cùng Tôn Diệu chỉ có thể ký tên điểm chỉ vay nợ, hoàn toàn không còn tiền để chi trả. Tôn Diệu vốn là người rất sáng suốt và khôn khéo, không ngờ chỉ trong một tháng ngắn ngủi đã biến thành một người khác, điên cuồng làm ra rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Trong nhã gian, Ngô Tử Âm nhẹ nhàng hạ xuống một con cờ, cười như không cười nhìn Phương Tư Ninh:
“Gần đây Tôn Diệu thua rất nhiều tiền, đã trở thành con bạc trắng tay trong Hương Xuân lầu rồi.”
Phương Tư Ninh chăm chú nhìn bàn cờ, giống như không nghe thấy nàng ta nói gì.
Ngô Tử Âm khẽ nháy mắt:
“Không phải ván nào Tôn Diệu cũng thua, ngược lại, nàng sẽ thắng được một ít tiền, sau đó thua lại càng nhiều hơn.”
Hạ một con cờ xuống, hắn đưa tay nhẹ nhàng vén mái tóc qua bên tai, ánh mắt nhìn nàng ta rồi nhìn xuống bàn cờ tỏ ý nhắc nhở:
“Ngô tiểu thư, đến phiên rồi.”
Ngô Tử Âm nhìn chăm chú vào Phương Tư Ninh, Tôn Diệu đã bị biến thành một con ma cờ bạc, mỗi lần đều sẽ thắng được một chút, sau đó tâm lý háo thắng sẽ tăng lên, tiền đặt cược càng nhiều, cuối cùng thua sạch sẽ.
Ngô Tử Âm suy nghĩ, nam nhân đã nhìn thấu tâm tư của Tôn Diệu, và bố trí một cái bẫy cho ả nhảy vào.
Hạ xuống một quân cờ đen, nàng ta nhướng cao lông mày:
“Ta không thích người khác lợi dụng bằng hữu của mình.”
Tuy Ngô Tử Âm không chỉ mặt gọi tên, nhưng Phương Tư Ninh biết rõ nàng ta đang nói tới ai.
Hắn cười nhẹ:
“Tiền làm hai con quay đã thắng lại gấp mười lần rồi.”
Phương Tư Ninh đột nhiên nói một câu như vậy, thật sự làm nàng ta kinh ngạc đến không nói nên lời.
Phương Tư Ninh đưa mắt nhìn qua, ngón tay thon dài hạ xuống một quân cờ:
“Ngô tiểu thư, Tư Ninh thắng rồi.”
Ngô Tử Âm nhìn bàn cờ, lại nhìn sang Phương Tư Ninh, không nhịn được hơi nhướng mày. Hắn dạy Thẩm An Bình làm sao khống chế tâm tình của mình, mặc dù biết bản thân nắm chắc phần thắng, cũng sẽ không vì thắng lợi tạm thời mà mất đi lý trí. Tất cả tiền đều được Phương Tư Ninh dùng phương pháp nghiêm ngặt phân chia làm nhiều phần, số tiền đổ vào bài bạc chỉ chiếm một phần năm. Cho nên Thẩm An Bình không hề bị tổn thất, Phương Tư Ninh không biến nàng ta trở thành con bạc, mà dạy Thẩm An Bình cách để trở thành người chiến thắng.
Hương Xuân lầu là nơi nào chứ?
Nơi này là nơi để mua vui, chỉ cần thu phí xong thì tất cả đều không liên quan đến nữa, bất kể bên nào thua hay thắng, Hương Xuân lầu đều không tổn thất một phân tiền, càng không bị liên lụy chuyện gì. Hương Xuân lầu không có tổn thất, Phương Tư Ninh càng không có, nàng hoàn toàn không can hệ, mỉm cười ngồi một bên, có lúc thậm chí còn không xuất hiện.
Con bạc một khi đã bị dụ dỗ, bất kể nguyên nhân dụ dỗ trước kia có còn hay không, ả cũng đã mất đi lý trí, chỉ biết điên cuồng lao về phía trước. Người nào sau khi thua bạc cũng đều muốn gỡ lại, Tôn Diệu biết rõ hậu quả càng đánh thì sẽ thế nào, nhưng ả nhất định phải đánh, vì trong suy nghĩ của ả luôn cho rằng bản thân có thể trở mình.
Người phát điên vì bài bạc, chỉ có một mình Tôn Diệu.
Phương Tư Ninh bưng trà khẽ nhấp một ngụm, Ngô Tử Âm biết đây là ý muốn tiễn khách, nàng ta đập cây quạt vào lòng bàn tay, đứng dậy đi tới cửa, đột nhiên lại xoay người lại cười nói:
“Tuy rằng phủ Ngự Sử có tiền, nhưng mọi chi tiêu đều ghi rõ vào sổ sách, Tôn Diệu vẫn luôn điểm chỉ ký giấy nợ, vài ngày nữa chủ nợ chắc chắn sẽ đến gõ cửa, e là nàng ta sẽ bị Tôn Ngự Sử đánh đến gãy chân.”
Đánh gãy chân?
Đó chỉ là hậu quả nhẹ nhàng nhất thôi, số tiền mà Tôn Diệu thua lần này, cũng đủ tiêu tốn hết nửa gia tài của Tôn Ngự Sử.
Tôn Ngự Sử tính tình cứng rắn chính trực sẽ xử lí nữ nhi bài bạc bại hoại này như thế nào, kết quả không cần nói cũng biết.
Ngô Tử Âm lại đưa mắt nhìn Phương Tư Ninh, chỉ cảm thấy dưới ánh nến, đôi mắt làm người ta mê mẩn đắm chìm kia lại tràn ra mấy phần tà khí.
Hắn luôn ôn hòa tĩnh lặng như ngọc, nhưng hành sự lại quỷ dị khó lường.
Giống như Thẩm An Bình, Ngô Tử Âm nàng cũng rất yêu thích dáng vẻ và cử chỉ của Phương Tư Ninh, thậm chí ngay cả giọng nói ôn hòa kia đều làm người ta mê mẩn, có thể nói nàng chưa từng thích một nam tử nào như vậy. Nhưng nàng vẫn luôn cảnh giác, bởi vì nam tử ôn hòa như ngọc này vậy mà chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã khiến một người thông minh phải tán gia bại sản, còn không thể mò ra được chút can hệ nào đến hắn.
Qua đó có thể thấy được Phương Tư Ninh làm việc chu đáo, kín kẽ không một chút sơ hở, chỉ sợ đến giờ Tôn Diệu cũng không biết, hắn đã đào một cái hố cho mình nhảy vào bằng cách nào.
Từ đầu tới cuối, Phương Tư Ninh chỉ yên tĩnh ngồi một bên, nhìn Tôn Diệu vui vẻ nhảy vào vực sâu vạn trượng.
Nam tử như vậy nàng vốn nên tránh xa mới là thượng sách, nhưng cứ mỗi khi nhớ đến đôi mắt đen tĩnh lặng và tâm tư của Phương Tư Ninh, suy nghĩ duy nhất còn lại trong lòng nàng chính là: Muốn có hắn.
Đây là một sức hấp dẫn kỳ lạ đến bản thân Ngô Tử Âm cũng không có cách nào nói rõ, giống như lúc còn nhỏ nàng bị té gãy chân phải ở trong phủ dưỡng thương, mỗi khi cử động đều đau đến thấu xương thấu tủy, nhưng vẫn không kềm được muốn nếm thử tư vị đau đến không thể chịu đựng nổi đó.
Cuối cùng Ngô Tử Âm cũng rời đi, tiểu Cận lặng lẽ nhìn Phương Tư Ninh, rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống.