Tôn Diệu không thèm nhìn hai người đang hùng hổ đó, chỉ quay đầu nhìn chăm chăm Phương Tư Ninh, trong mắt biến ảo không ngừng.
Phương Tư Ninh chậm rãi đứng lên, ánh mắt đen tĩnh lặng không chút gợn sóng nhìn lại:
“Tôn tiểu thư, hôm nay Thẩm tiểu thư mời ta đến thưởng ngoạn, không ngại thì ngồi xuống cùng thưởng thức đi.”
Hời hợt nói một câu, chỉ vì khoé môi mang chút ý cười mà đôi mắt lập tức không còn vẻ lạnh nhạt, lộ ra một ít tia quyến rũ, khiến người nhìn không chớp mắt.
Cơn tức giận của Thẩm An Bình nhất thời tan thành mây khói, cả người như đang đứng trên cơn gió vậy, trong mắt chỉ chất chứa hai viên bảo thạch tỏa sáng lấp lánh ấy, trong lòng rộn ràng ngứa ngáy, rất khó hình dung hết được. Nàng ta nhếch miệng cười đến vô lại, ánh mắt sắc bén khiêu khích:
“Được, được, Tôn tiểu thư cùng ngồi xuống thưởng thức với bọn ta đi.”
Nói xong, Thẩm An Bình lập tức vỗ mạnh một cái vào bả vai Tôn Diệu, làm cho Tôn Diệu không kềm được phải lảo đảo hai bước ngã ngồi trên mặt đất.
Thẩm An Bình cười ha hả, Ngô Tử Âm cũng thuận tay đẩy một ca cơ bên cạnh tới trước mặt Tôn Diệu:
“Đi, nhớ bồi tiếp Tôn tiểu thư cho tốt.” Giọng nói hết sức thân mật, chỉ là nụ cười nguy hiểm, khí thế bức người.
Khách dạo chơi bên ngoài nhìn lại, chỉ thấy không khí giữa bọn họ rất quỷ dị, rất không ổn, nhất thời tò mò liên tục ghé mắt nhìn mấy lần.
Chỉ có Phương Tư Ninh im lặng ngồi, lâu lâu mỉm cười rất dịu dàng.
Ca cơ cúi người bước qua, ngoan ngoãn ngồi ở bên người Tôn Diệu. Nhìn thấy vẻ mặt tức giận tràn đầy miễn cưỡng của vị tiểu thư này, y làm như vô ý lộ ra một khoảng đùi trắng, cọ xát lên mu bàn tay đang chống trên mặt đất của Tôn Diệu.
Tôn Diệu cúi đầu nhìn, trên mặt ca cơ ngạt ngào son phấn, dung nhan tú lệ, nếu là ngày thường ả còn có chút hứng thú, nhưng vừa nhìn thấy Phương Tư Ninh ngồi đối diện, hắn nhã nhặn ôn hòa, chỉ cần yên tĩnh ngồi ở đó cũng đã hơn hết mọi ca cơ nam kỹ đang cố gắng diễn trò.
Có Phương Tư Ninh ở đây, những người còn lại đều như con công xòe đuôi vậy.
Nhăn mày đẩy ca cơ kia ra, Tôn Diệu điều chỉnh vẻ mặt tự cho là phong lưu nhất của mình, bưng ly rượu lên đi tới trước mặt Phương Tư Ninh, muốn nói chuyện với hắn, không ngờ Thẩm An Bình lại cố ý vung tay đánh đổ ly rượu, khiến cả vạt áo trước ngực ả đều ướt đẫm. Ngón tay cầm ly rượu trống rỗng từ từ siết chặt lại, khớp xương gồ ra, đã rất lâu rồi ả mới bị mất mặt đến thế này.
Phương Tư Ninh thấy vậy cũng không nói nhiều, chỉ cầm ly rượu của mình lên đưa cho Tôn Diệu. Hành động này của hắn làm cho Tôn Diệu rất bất ngờ, nhìn những ngón tay trắng như tuyết ngọc đưa ly rượu sang, vốn đã muốn từ chối, nhưng lại giống như bị mê hoặc mà nhận lấy, uống cạn ly xong Tôn Diệu mới nhớ ly rượu này đã được Phương Tư Ninh dùng qua, ả dường như cảm giác mùi vị của rượu bất giác mang theo hương thơm ngát, quấn quanh cổ họng rồi chảy xuống bụng, ấm áp không thôi. Trong lòng rạo rực hẳn lên, lén đưa mắt nhìn, vậy mà vẻ mặt người kia lại không có chút gì khác thường, vẫn một bộ dạng bình tĩnh ôn hòa.
Thấy cảnh này, vẻ mặt Thẩm An Bình bứt rứt không thôi, tựa phẫn nộ lại như hối hận, trừng mắt nhìn Tôn Diệu hai cái mới chịu thôi.
Tôn Diệu bước chân phiêu phiêu về tới chỗ ngồi của mình, lửa giận lúc nãy đã hoàn toàn bị dập tắt.
“Tư Ninh, cây cầm có tên là Dao Cầm, là danh cầm hiếm có ta tìm được, lần này cố ý đưa đến làm lễ vật để tặng Tư Ninh.” Ngô Tử Âm vỗ tay ra hiệu cho nữ nô cẩn thận mang tới, mở hộp gấm đặt trước mặt hắn.
“Dao Cầm dài ba thước sáu tấc một phân, ứng theo 361 độ chu thiên trong năm. Mặt trước rộng tám tấc ứng với tám tiết, mặt sau rộng bốn tấc ứng theo bốn mùa, bề dày hai tấc ứng theo lưỡng nghi. Đàn gồm mười hai phím ứng với mười hai tháng trong năm, sau thêm một phím nữa ứng với tháng nhuận. Trên mắc năm dây ngoài ứng theo ngũ hành, trong ứng với ngũ âm: Cung – Thương – Dốc – Chủy – Vũ.” Phương Tư Ninh vừa vuốt ve cây cầm vừa nhẹ nhàng nói.
“Dao Cầm này quả thật là bảo vật, Tư Ninh rất thích, đa tạ Ngô tiểu thư.”
Ngô Tử Âm biết Phương Tư Ninh am hiểu cầm kỹ, vì muốn làm mỹ nhân vui vẻ mới trăm phương ngàn kế bỏ ra nhiều tiền tìm được cây Dao Cầm này, giờ khắc này nghe hắn nói vậy, vẻ mặt nàng ta liền vô cùng hớn hở.
Thẩm An Bình không cam lòng yếu thế, vỗ tay một cái, nữ nô lập tức đi tới dâng một hộp gỗ lên. Nàng ta cong môi cười nói:
“Tư Ninh thường ngày ở trong viện chắc là rất buồn chán, lần này ta có món đồ để Tư Ninh chơi cho vui.”
Thẩm An Bình nói xong, đích thân bước đến mở hộp gỗ ra, mọi người không khỏi dài cổ nhìn theo.
Trong hộp đựng hai con quay* hình dạng quả chuông rất đẹp mắt.
Đây là trò chơi đang thịnh hành trong kinh thành hiện nay. Hai con quay này được làm bằng gỗ cực kỳ quý hiếm, chế tác có ba phần chủ yếu: chính là thân, đinh quay và mấu để quấn dây.
Thẩm An Bình vén tay áo, đặt một miếng gỗ mỏng bằng phẳng xuống nền cỏ, sau đó cầm con quay lên thuần thục quấn dây vào mấu, tiếp theo nắm chặt sợi dây đã quấn vào mấu dùng lực quăng chuẩn xuống miếng gỗ mỏng đã đặt sẵn. Con quay đẹp liền quay tròn nhìn rất thú vị. Mọi người đều đang chăm chú nhìn không chớp mắt. Vì để chơi được trò này thật tốt trước mặt mỹ nhân, Thẩm An Bình đã tập luyện cả một tháng, thấy hiệu quả như mong muốn, nàng ta khó nén được đắc ý nói:
“Tư Ninh có thấy vui không?”
Phương Tư Ninh nhìn theo ánh mắt mọi người, hơi ngạc nhiên nhướn mày.
Ngô Tử Âm tươi cười giải thích:
“Vì muốn lấy lòng Tư Ninh, An Bình đã tốn không ít bạc và công sức mới mua được một cây gỗ quý sau chùa Thảo Luân, rồi mời thợ chế tác con quay giỏi nhất trong thành tới, dặn người ta nhanh chóng làm xong trong thời gian sớm nhất, tiêu phí hết hai ngàn lượng bạc mới làm ra được hai con quay này.”