“Mà anh điều tra thủ lĩnh bọn nó là ai chưa? Em nghĩ với người cẩn thận như anh thì chắc chắn là đã xong xuôi những chuyện đó rồi chứ gì?” – Nó cười.
“Rồi, thủ lĩnh tụi nó gồm ba người, người đầu có biệt danh là Crayon, theo như những gì anh biết thêm thì hắn tên thật là Lê Thiên Hoàng, 17 tuổi, học cùng trường và lớp với em đấy! Tên thứ hai là Dav…” – Anh đang nói thì bị nó chặn ngang họng:
“Cái gì? Anh mới bảo là Lê Thiên Hoàng?” – Nó sock.
“Ừm…phải, có gì không?” – Anh xác nhận.
“À…ừm không. Thôi được rồi, em chỉ cần biết nhiêu đó là đủ! Có việc gì thì cứ gọi điện báo cho em biết! Ok?” – Nó bấn loạn lên, tay run run muốn bóp cho nát bét cái điện thoại.
“Ừ…vậy đi cẩn thận!” – Anh nghi ngờ thái độ của nó nhưng ko hỏi thêm.
“Em biết rồi, em cúp máy đây…” – Nó nói rồi cúp máy cái “rụp”.
“Tút…tút…”
Nhanh chóng, nó lại nhắn tin vào máy của Shannon và Hara với dòng tin nhắn sau: “Muoi lam phut nua tap trung toi bai dat trong, dia chi xx…, bang Dark-a khieu chien danh quan bar…”
Nó lục đục chuẩn bị quần áo rồi xuống lấy chiếc xe mô tô màu đen bóng ra đợi Hara và Shannon sẵn.
Nó mặc chiếc quần dài bó màu đen bóng cùng với áo thun cùng chất liệu và màu sắc, khoác ngoài là áo da đen cụt tay. Chân mang đôi giầy bốt cao một tấc tới tận đầu gối màu đen, có cột dây, tóc cột cao, đeo kính bảng to che nửa khuôn mặt cứ y như là mafia.
Hara và Shannon xuống cùng với cách ăn mặc cũng chẳng khác nó nhiều. Cả ba leo lên ba chiếc xe mô tô rồi phóng nhanh tới chỗ hẹn vì lòng nóng như than...