Cô hôn anh, hơi thở nóng bỏng quấn lấy anh, lần này không còn kích động
đến môi răng va vào nhau nữa. Môi lưỡi của cô mềm mại, vừa thơm lại
ngọt, giống như miếng bánh gato thơm ngọt, khiến người ta vừa ăn đã
nghiện, hơn nữa còn không thể khống chế được mình. Cảnh tượng này kỳ
quái đến thế nào chứ? Anh đang bị một khẩu súng chĩa thẳng vào đầu...
Thẳng thắn mà nói anh rất ghét cảm giác này, nhưng anh nghi ngờ liệu sau này mình có thể thích nó không.
Cơ thể trơn mềm thơm mát của cô
áp sát cơ thể anh, dường như không có một kẽ hở nào, cô mặc chiếc áo in
hình Tweet đi mà anh nhìn chỉ muốn đánh. Khi còn bé, anh luôn cảm thấy
cái con mèo kia thật ngu ngốc, để bị một con vịt bắt nạt, cứ cắn nó
không phát không phải là xong rồi sao?
Nhưng bây giờ anh đã hiểu
rồi. Có lẽ là vì rất yêu, cho nên mới không bỏ được, để mặc đối phương
đùa giỡn, trêu chọc mình, nhìn đối phương vui vẻ. Mặc dù thỉnh thoảng
bản thân mình sẽ bực tức, chán nản. Giống như bây giờ vậy, rõ ràng anh
có thể chế ngự cô, nhưng lại cam tâm tình nguyện để cô chĩa súng vào
mình, để mặc cô xâm phạm.
Anh thấy đôi mắt màu nâu của Đường Tương Mạt như phát sáng, đôi con ngươi như hổ phách khiến người ta chói mắt.
Cô hài lòng khi nhìn thấy ánh lửa trong mắt người đàn ông kia như sáng
hơn, mang theo dục vọng khó xua tan đi được. Cô cười khẽ một tiếng,
tiếng cười như tiếng chuông bạc vang vọng trong lồng ngực của Hoắc Vu
Phi.
"Thích không?"
"Nói nhảm..." Không thấy anh kìm nén đến sắp chết rồi sao?
Cô híp mắt cười, cưỡi lên người anh, cởi chiếc áo T-shirt thùng thình trên người ra, "Đúng là đứa trẻ thành thực..."
Ông trời ơi...
Hoắc Vu Phi bị cơ thể trắng muốt trước mắt làm cho choáng váng, cũng không
để ý được đến khẩu súng đáng ghét kia nữa. Da cô trơn mềm, như lụa như
ngọc, nhìn tưởng mềm yếu, nhưng lại rất dẻo dai. Bụng dán sát lên người
anh, chỉ cách anh một lớp áo mỏng... lại vẫn là trên người anh.
Hôn sâu hơn, anh không cách nào kìm nén được sức nóng trong người mình. Nơi nào đó bị dục vọng kích thích mà cương cứng giương cao, chạm vào cơ thể cô. Thoạt đầu Đường Tương Mạt vì phản ứng bản năng này của anh mà sững
người, ngay sau đó liền đỏ mặt lên, khẽ đẩy người anh ra, "Xem ra anh
rất..."
"Ông đây rất bình thường!" Hoắc Vu Phi cắn răng nghiến
lợi, đến nước này rồi mà không làm được nữa thì anh nhất định sẽ đoạn
tuyệt với cậu nhỏ của mình!
Thân nhiệt anh đột nhiên tăng cao,
giống như lò lửa vậy. Mặt Hoắc Vu Phi đỏ bừng, toàn thân phát ban. Đường Tương Mạt nhận ra mình hơi quá, đang định lui lại, eo lại bị cánh tay
rắn chắc nóng như sắt nung ngăn lại, một tay ấn người cô lại, oán hận
nói: "Đốt lửa còn muốn chạy trốn, còn không chịu trách nhiệm đi!"
Giọng điệu của anh giống như cô vừa phạm tội lớn vậy, khiến cô dở khóc dở
cười, "Ai bảo anh bày ra bộ dạng chết đến nơi rồi làm chi? Này, anh
không sao chứ?"
Đầu anh choáng váng, mẩn đỏ nổi lên ngày càng
nhiều, chắc chắn là chỉ chốc lát nữa thôi sẽ phát sốt, nhưng lúc này rồi ai còn để tâm đến những thứ kia nữa? "Anh chưa thử..."
"Hả?"
"Anh chưa thử bị dị ứng thì hậu quả nghiêm trọng nhất là gì." Anh nhếch môi, trong đôi mắt xám chớp động lóe sáng. Anh luôn sợ ‘phản ứng’ của mình
sẽ làm người ta sợ, cho nên chưa từng có sự tiếp xúc thân mật nào, nhưng bây giờ.... Dù sao cô đã biết cả rồi, anh không tin nó còn có thể
nghiêm trọng hơn được nữa, "Chúng ta thử đi."
"Hả?" Đường Tương
Mạt còn chưa kịp phản ứng, súng trong tay liền bị anh giật lấy, ném qua
một bên. Môi của anh mạnh mẽ áp tới, lúc này không hề bị động nữa, mà là chủ động khiến cô không chịu nổi. Đầu lưỡi anh linh động như chính con
người anh vậy, mang theo sóng nhiệt ngập trời cuốn trôi cô.
Cô
khẽ rên rỉ, dường như không chịu được lửa tình đột ngột dâng cao của
anh. Hoắc Vu Phi như bị tiếng rên của anh kích thích, ảo não thành
tiếng, nâng gáy cô lên, kéo cái đầu muốn tránh đi của cô về, nghiêm
giọng cảnh cáo, "Đây là do em bày ra trước, phải tự chịu trách nhiệm.
Nếu để anh thấy em tránh đi lần nữa, xem anh trừng trị em thế nào!"
"Hả? Khoan đã, Hoắc Vu Phi, anh... anh lạ lắm...." Tạo phản à? Đường Tương
Mạt ngây ngốc, nhận ra mắt anh đã đỏ ngầu lên, vẻ mặt mê loạn. Cô có thể cảm nhận được sự kích động của anh, anh giống như… uống say vậy.
Đáng tiếc người kia không cho cô bất kỳ cơ hội biện hộ nào, giống như một
con thú bị chết đói, liều mạng, giương nanh múa vuốt ngấu nghiến ‘thức
ăn ngon’ trước mặt.
Anh giật áo ra, để lộ cơ thể. Cơ thịt ăn căng đầy, như một khối bàn ủi ủi lên cô. Hô hấp của cô trở nên hỗn loạn, bàn tay đầy vết chai của anh ma sát nơi nhạy cảm của cô.
Đầu óc cô
trở nên choáng váng, không biết dùng từ nào để diễn tả cảm xúc lúc này.
Đây không phải là lần đầu tiên cô thấy cơ thể anh. Thân thể anh rắn
chắc, vô cùng đẹp, nhưng hôm nay, cánh tay của anh có thêm một vết
phỏng, trên ngực là vết sẹo do bị súng bắn mới liền lại không lâu, anh
vì cô mà phải chịu những thứ này, là dấu ấn cho tình yêu của anh.
Cô trân trọng mà hôn lên những vết thương kia. Những dấu vết này cô sẽ mãi mãi ghi nhớ trong lòng.
Bọn họ rất nhanh quấn lấy nhau, cùng nhau triền miên. Anh mạnh mẽ khiến cô
lịm đi mấy lần, cô hoàn toàn bị anh chiếm lấy, một chút cũng không sót
lại. Cô nghi ngờ không biết có phải mình bị anh lây bệnh cho không, bởi
vì lúc này trên da cô cũng xuất hiện những nốt ban đỏ, không ít hơn anh
là mấy. Cô không ngờ người đàn ông này phát bệnh lại trở nên thế này,
nhưng.... Cô thích.
Ít nhất cô không còn phải nghi ngờ bản thân
mình không có sức hấp dẫn nữa. Hoắc Vu Phi ăn cô đến thỏa thích, cô cũng không che giấu sự động tình của mình. Cô được lấp đầy, rồi không chỉ có như thế, mình đang được cho, đồng thời cũng là người cho. Cả hai đều vô cùng thỏa mãn, khám phá lẫn nhau, lây mùi hương của nhau, in dấu ấn lên cơ thể của nhau.
Hai người ôm nhau từ phòng bắn súng, lên phòng
khách, phòng tắm, rồi vào phòng ngủ... Quỹ đạo hỗn loạn kia đã cho thấy
bọn họ yêu nhau kịch liệt đến thế nào. Hai người hôn môi, ôm, giao hợp,
không tách nhau ra được. Chuyện tình mãnh liệt này giống như lửa cháy
đồng hoang, thiêu đốt tất cả các giác quan của cô, khiến cô cảm thấy
mình như bị bốc hơi, mơ mơ màng màng. Không được, tiếp tục như vậy nữa
cô thật sự không chịu đựng được nữa...
"Vu… Vu Phi.... Đủ rồi...."
Dường như muốn giải tỏa sự dồn nén bao nhiêu năm trời lên hết người cô trong
một lần, động tác của anh vừa cuồng loạn vừa mãnh liệt, khiến cô đến thở dốc cũng không được. Đường Tương Mạt rốt cuộc xin tha, xụi lơ trong
lòng anh, nhưng sức lực của anh lại vô cùng dồi dào, không hề có ý định
tha cho cô.
"Không được.... Anh nói rồi, là do em khơi lên, cho nên em phải chịu trách nhiệm đến cùng..."
Làm ơn đi, cô ‘chịu trách nhiệm’ còn chưa đủ sao?
Cô hối hận muốn chết, cuối cùng hoàn toàn xụi lơ để mặc anh làm, thậm chí
còn có chút uất ức mà khóc lên, lại không chịu yếu thế nữa, yêu cầu dừng lại. Lúc này Hoắc Vu Phi hoàn toàn biến thành thú hoang rồi, nghe không hiểu tiếng người nữa. Cô cắn lên lồng ngực ướt đẫm mồ hôi của anh, đáng tiếc lực yếu như con mèo chưa dứt sữa. Cô căm giận nghĩ: được thôi,
hiện tại mình liền cho là dùng mệnh bồi quân tử, chờ xem lúc sau em
chỉnh anh như thế nào!
Đúng lúc ngày mai được nghỉ, không có lịch trình gì. Nghĩ tới trong cái rủi có cái may, ý thức Đường Tương Mạt dần trở nên mơ hồ, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Hôm sau, kết quả là chẳng ai chỉnh được ai, bởi vì thật bất hạnh hai người bọn cô cùng phát sốt.
Đường Tương Mạt chỉ cảm thấy mình sắp chết trên giường rồi, từ xương cổ trở
xuống không có chút cảm giác nào cả. Hoắc Vu Phi mở nước cho cô, tắm cho cô, đem cô ngủ như chết trong bồn tắm về, đặt ngay ngắn trên giường. Cô cố sức mở mắt ra, "Khụ khụ khụ khụ khụ.... Nước.... Anh lấy cho em ít
nước..."
"Được, em chờ một chút." Hoắc Vu Phi được lệnh, lập tức bưng chén nước đã chuẩn bị sẵn, đỡ cô ngồi dậy uống.
Đường Tương Mạt khát nước giống như đóa hoa bị khô hạn, có điều tình trạng cơ thể lúc này không cho phép, chỉ có thể giống như chim mổ nước, uống
từng ngụm nhỏ.
Sắc mặt cô rất kém. Ai biết được người đàn ông kia phát bệnh lại có thay đổi tính tình giống như uống say vậy chứ?
".... Uống nữa không?"
"Ưmh không." Đường Tương Mạt mới vừa lắc đầu, cổ lại đau nhức, đành thôi.
Hơi nóng trên trán hai người dần tản đi. Hoắc Vu Phi thấy cô nằm im trên
giường không nhúc nhích, tự biết chính mình làm quá, đứng bên giường cúi đầu giống thần tử đang đợi nữ vương hạ lệnh, đáng tiếc bây giờ Đường
Tương Mạt cô đến hơi sức lườm anh cũng không có.
Đường Tương Mạt
hối hận cũng không kịp nữa rồi, cô khẳng định mình chưa từng thê thảm
như vậy! Ngay cả ngày trước bị nổ bom cũng chỉ bị gãy tay phải thôi, còn bây giờ nhìn cô xem thế nào? Cả người đau nhức không nói, còn bị sốt
đến bốn mươi độ, mệt mỏi tưởng như chết đi được, chứ đừng nói đến chuyện giọng nói khàn đặc, mỗi lần nói đau giống như bị ai cầm dao rạch ngang
cổ họng vậy.
Còn Hoắc Vu Phi, mặc dù cũng phát sốt, mẩn đỏ chưa
tiêu hết, nhưng ít nhất chân tay vẫn linh hoạt, có thể đứng có thể đi,
cô nhìn càng thêm chướng mắt, "Ra ngoài, em muốn ngủ...."
Hoắc Vu Phi không thể làm gì khác đành cười khan một tiếng, "Được, anh không phiền em nữa, nghỉ ngơi đi."
Cô hừ hừ hai tiếng, ngay cả sức xoay người cũng không có, nhắm mắt vào liền ngủ luôn.
Hoắc Vu Phi thấy cô như vậy, hiểu được tối qua mình hơi quá sức. Anh nhớ cô
xin tha mấy lần, nhưng lửa dục trong người anh như mũi tên lên dây,
không phát tiết ra không được, khiến cho lí trí cũng không còn. Cô thực
sự quá quyến rũ khiến anh không sao khống chế được. Anh giống như khách
hành trong sa mạc, đi một mình quá lâu rồi, rất cần một nguồn nước để
làm dịu, mà sự tồn tại của cô là thứ duy nhất cứu được anh....
Anh cười, không thể không nói cảm giác ấy rất tuyệt vời, có điều khiến cô
hơi khó chịu chút thôi, nhưng bị như thế không phải là do cô khơi mào
lên trước sao, bởi vì ngay cả chính anh cũng không biết được, thì ra lúc mình bị mất kiểm soát lại trở nên như vậy.
Rốt cuộc anh cũng có
thể thả lỏng bản thân, tiếp nhận tất cả. Mặc dù cô không nói ra, chỉ
dùng cách của mình để dung túng cho anh, mặc anh làm càn, khiến anh cảm
thấy ấm áp. Ở trước mặt cô, anh không cần phải giả vờ nữa, huống chi cô
đã chọc vào anh thì cả đời này đừng có nghĩ đến chuyện chạy thoát...
Nghĩ tới đây, Hoắc Vu Phi khẽ vuốt tóc của cô, kéo chăn lên đắp cho cô rồi đi ra ngoài.
Anh cũng bị sốt, nhưng ít ra còn khá hơn cô. Ra bên ngoài, nhìn thấy sự hỗn độn trước mắt, cái này mà để cho chị giúp việc đến dọn dẹp thì thật
không có nhân tính, vậy nên Hoắc Vu Phi đành phải tự tay dọn dẹp, ném
quần áo vào máy giặt, lau nhà, đổi bọc ghế sofa, màu đỏ đô cũng không tệ nha, rất hợp với làn da trắng trẻo của cô...
Ai, nghĩ tới nghĩ
lui, lại nghĩ linh tinh rồi, chỉ sợ nghĩ nữa sẽ bị thiêu thành người
ngốc mất, anh miễn cưỡng xua đi những suy nghĩ ‘tăm tối’ trong đầu, dọn
dẹp đến phòng bắn súng. Nhìn khẩu Python quý hiếm bị anh ném vào một
góc, cảm thấy thật có chút đáng thương.
Anh đi tới nhặt lên, nhếch lông mày, cân nhắc sức nặng, mở ổ đạn ra, anh dở khóc dở cười, "Cô gái này...."
Diễn cả ngày, cuối cùng bên trong chỉ có đạn giấy! Chả trách Đường Tương Mạt không sợ cướp cò, chỉ có điều một loại lửa khác lại bùng lên, đốt hai
người trọn một đêm.
Anh cười cười, cất khẩu súng đi. Ít nhất bây
giờ cô mệt mỏi như vậy sẽ không còn buồn phiền vì chuyện của ba cô nữa,
thế này cũng coi như là một công lao chứ?