Ngày hôm đó, bầu trời u ám, mưa rơi lất phất, Đường Tương Mạt đi gặp ba mình.
Đường Tương Quang cũng không bị cấm gặp mặt, hai ba con cô đã nhiều năm rồi
không nói chuyện với nhau, nay cảnh còn người mất, đã không còn như xưa
nữa. Người đàn ông hơn năm mươi tuổi gầy hơn ngày trước rất nhiều, nhưng tinh thần xem ra cũng không tệ lắm.
Đường Tương Mạt nhìn ba được đưa vào phòng tiếp khách, trong lòng đủ loại cảm xúc, hô một tiếng "Ba...."
"Con tới đây làm gì?" Ánh mắt Đường Tương Quang rất nhẹ. Cuộc sống trong
trại giam một năm này làm mất đi sự tàn bạo, hung dữ, bất cần của ông,
giống như mảnh thủy tinh bị mài mòn bớt đi những cạnh sắc nhọn, nhưng
cũng không khúc xạ ra ánh sáng gì nữa.
Đường Tương Mạt nhìn ba
mình, nhìn người đàn ông từ nhỏ đến lớn chỉ cho cô nhìn thấy bóng lưng,
mà bây giờ hai người lại đang mặt đối mặt, dường như cô có thể nhìn rõ
được mọi nếp nhăn trên gương mặt ông. Trước đây cô rất sợ vẻ lạnh lùng
này, loại khí thế lạnh lẽo dồn ép cô khiến cô không thoải mái, nhưng bây giờ ngẫm lại mới nhận ra là do bản thân cô quá để ý.
Ba mươi mốt tuổi, sự nghiệp thành công, cô đã hoàn toàn thoát khỏi sự trói buộc của gia tộc, có được tự do, không phải nơm nớp lo sợ, hèn mọn cầu xin ba
mình ban cho một nụ cười ấm áp nữa.
Cho nên cô nói: "Con không hối hận."
Không hối hận vì đã làm chuyện bản thân cho rằng đúng đắn, cho dù có vì thế
mà mang tội bất hiếu, bị người đời chỉ trích là bán đứng ba mình, khiến
ba phải sống cả đời trong lao ngục.
Đường Tương Quang ngước mắt lên nhìn con gái, bình thản đến khiến người khác bất ngờ: "Con không có gì phải hối hận cả."
Cũng giống như con gái, ông không hối hận vì mình chuyện mình đã làm.
Phòng tiếp khách lại trở nên yên tĩnh, những lời nói tình cảm chưa từng xuất
hiện giữa hai ba con cô, hay nói đúng hơn là trong nhà họ Đường. Thật ra Đường Tương Mạt muốn hỏi rất nhiều chuyện, cô muốn biết ba có hận cô
không? Hận đến chỉ mong cô chết đi? Súng ông tặng cô, cô vẫn luôn giữ
gìn, chuyện này chứng tỏ điều gì chứ?
Một lúc sau, Đường Tương Quang lên tiếng, "Ta đã từng nói tên con có ý nghĩa gì chưa?"
Cô ngẩn ra, khẽ lắc đầu.
Con cháu họ Đường đời của cô, chiếu theo gia phả, dù nam hay nữ đều lấy chữ ‘Tương’ làm tên đệm, chẳng lẽ tên cô còn có ý nghĩa khác?
Vẻ mặt cô nghi hoặc, nhìn Đường Tương Quang nhếch môi nói: "Tương nhu dĩ mạt, bất như tương vong vu." (*)
Lời vừa nói chính là trong điển cố của Trang Tử, Đường Tương Mạt không hiểu tại sao đột nhiên ba cô lại đề cập đến chuyện này với cô, đang định hỏi cho rõ ràng, Đường Tương Quang lại nói tiếp: "Suy nghĩ thật kỹ câu vừa
rồi. Đài Loan không thích hợp con, mau về Miami đi. Trở về rồi, nếu
không có chuyện gì quan trọng thì đừng tới đây nữa."
Giọng điệu
xa cách, thái độ lạnh nhạt, nói xong liền quay người rời đi. Đường Tương Mạt nghĩ nghĩ những lời vừa rồi, chợt hiểu ra, "Ba...."
Hoá ra
là như vậy sao? Tương nhu dĩ mạt, bất như tương vong vu. Thay vì trong
lúc nguy nan, hà hơi ấm, kéo dài sinh mạng đối phương, không bằng bình
an sống hạnh phúc, quên đi đối phương.
Ân oán đời trước, Đường
Tương Quang nhất định sẽ gánh, ba của ông - Đường Nguyên Hoàng, vì tranh giành quyền thừa kế nhà họ Đường mà thua, thua hoàn toàn, cuối cùng bị
ép mà làm liều, chết ở trong lao ngục. Từ nhỏ, ông đã được giáo dục phải giành lấy thứ ba mình không có được kia, nhưng Đường Tương Mạt không
cần phải làm như vậy, cũng không thích hợp để làm những việc đó.
Ông không phải là người ba tốt, nhưng cũng không muốn kéo cô liên lụy. Thay vì khiến con gái dựa dẫm vào mình, trở thành nhược điểm của mình, không bằng đẩy cô đến nơi an toàn, cách xa cuộc sống của mình. Mà con bé cũng không khiến ông thất vọng, con bé dựa vào sức của bản thân, làm nên một mảnh trời của riêng mình. Nếu có thể quên nhà họ Đường, không phải là
quá tốt rồi sao...
Đường Tương Quang đi vào trong.
Đường Tương Mạt vẫn đứng sững người ở đó, nhìn bóng lưng của ba. Hốc mắt ướt át, lại không rơi lệ.
Cô biết ba không muốn mình lưu luyến phần tình thân lạnh nhạt này, mà hiện nay cô chỉ có thể tận hiếu đạo. Nghi vấn của cô đã nhận được đáp án, ba cô đã không còn khống chế được thế lực ngầm trong tay mình nữa, nhưng
trước đó cô đã rời đi nơi khác, cho nên mới không bị uy hiếp.
Cô
đã từng vì bị ba mình đẩy đi nơi khác mà đau buồn, thất vọng, tuyệt
vọng, không ngờ đó lại chính là món quà lớn nhất ba tặng cho cô...
Giống như khẩu súng kia, ông tặng cho cô vì muốn cô tự bảo vệ mình.
Đường Tương Mạt đi ra khỏi trại tạm giam.
Sắc trời vẫn âm u, Hoắc Vu Phi đang đứng ở nơi đỗ xe, nhưng cô như nhìn
thấy hào quang quanh người anh vậy. Nét mặt cô buồn rầu, vẻ mặt phức
tạp, đi về phía trước, cuối cùng không kiềm chế được mà rơi lệ, nức nở
nói: "Con không muốn..."
"Cái gì?" Hoắc Vu Phi hoàn toàn không
ngờ đến tình huống này, luống cuống tay chân, nhìn cô nức nở khóc, trong lòng đau nhói. Anh ôm cô vào lòng, lúc này ngoài an ủi cô, anh cũng
không biết nên làm gì nữa. Cái ôm này rất nhẹ nhàng, khiến cô cảm thấy
ấm áp. Cô khóc nấc lên như một bé gái, không sao dừng lại được, bôi toàn bộ nước mắt nước mũi lên người anh.
Hoắc Vu Phi một tay cầm dù, một tay vỗ nhẹ lưng cô, mềm lời dụ dỗ: "Ngoan nào, ngoan nào. Em xem này, đau bay đi ~~"
"Bay cái đầu anh ý...." Cô khóc, trong lòng lại vô cùng cảm kích vì giờ phút này có anh bên cạnh, khiến cô có thể thoải mái bộc lộ tâm tình.
Cô kể lại cuộc trò chuyện của hai ba con trong trại tạm giam cho Hoắc Vu
Phi nghe, vừa kể vừa trách móc, "Ba chưa bao giờ hỏi em có muốn hay
không, thật quá đáng mà..."
Anh thở dài, không ngờ được Đường
Tương Quang lại dùng cách này để giáo dục cô, "Nhà họ Đường là hang hổ
sao?" Chả lẽ đều đẩy đời sau xuống vách núi để mặc họ bò lên?
"Em tuyệt đối sẽ không làm thế với con mình..." Bi kịch nhà họ Đường rất
nhiều. Đầu tiên là ông nội của cô, tiếp đến là người ba cùng đường của
cô, sau đó là cô và Đường Tả Lâm. Những chuyện ân ân oán oán kia không
nên dây dưa đến thế hệ sau, điều cô không ngờ được chính là, ba lại có
cùng suy nghĩ với mình.
Có điều, cách làm của ông khiến cô rất đau khổ, cô không biết nên là mình nên cảm kích ông hay không nữa...
"Em thà rằng ở bên nhau trong lúc hoạn nạn..."
"Cho nên tên em mới là Tương Mạt, mà không phải là Tương Vong, không phải sao?"
Hoắc Vu Phi đúng thật là không có kỹ năng an ủi người khác, Đường Tương Mạt
lập tức bị nghẹn, "Quả thật là em có một người họ hàng tên Tương
Vọng..."
"Đó, người kia còn thảm hơn cả em." Hoắc Vu Phi nhún nhún vai, cô cười rộ lên.
Thấy cô nín khóc, anh thở phào nhẹ nhõm, sợ rằng cứ ôm cô nữa sẽ gặp chuyện
không hay nên đành phải lưu luyến buông ra. Lúc này Đường Tương Mạt cũng sợ, người đàn ông này bị mất khống chế thực sự là muốn lấy mạng người
nha. Lần đó anh chỉnh cô đến ba ngày không xuống giường được, thật sự
nghĩ lại mà trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Đường Tương Mạt hít sâu,
những chuyện cô để trong lòng hơn mười năm qua rốt cuộc cũng có đáp án,
khiến tâm tình cô trở nên phức tạp, có mừng có buồn, nhưng cuối cùng lại biến thành bình thản cười, cười rất tươi. Cho dù thế nào, bây giờ không phải chỉ có hai bàn tay trắng nữa.
Cô nhìn Hoắc Vu Phi, mọi buồn phiền trong lòng đều được cảm giác tốt đẹp lấp đầy. Có lẽ cô nên cảm tạ ba mình, dù sao ông cũng không ép cô đi vào con đường đáng sợ đó. Cô có tự do, cô có quyền được lựa chọn, mà cô... chọn người đàn ông này.
"Đi thôi, về nhà thôi." Cô nói, kéo tay Hoắc Vu Phi.
Anh cầm tay cô, tai nóng bừng lên, phản ứng này khiến anh vô cùng căm ghét. Thẳng thắn mà nói sau lần kia chỉ có mệt mỏi và mệt mỏi, nhưng... cảm
giác cũng không phải là không tốt.
Nghĩ tới chuyện này ngay cả cô cũng đỏ mặt. Nhiệt độ nơi bàn tay hai người đan vào nhau truyền thẳng
lên tim. Mưa đã tạnh, một làn gió nhẹ thổi tới mang theo làn hương tươi
mới, không biết tại sao lại mang theo cả sự ngọt ngào mờ ám quấn quanh
hai người. Không khí này khiến tim người ta đập thình thịch, lại có chút ngượng ngùng.
Hoắc Vu Phi ngắm nhìn vẻ ngượng ngùng khó thấy của cô, trong lòng rộn rạo, cuối cùng không kiềm chế được mà hôn.
Đường Tương Mạt kinh ngạc, sau đó liền nhẹ nhàng tiếp nhận nụ hôn này.
Cánh môi mềm quấn lấy nhau, vỗ về sự chua xót trong lòng cô, giống như được
người dịu dàng lau đi dòng lệ. Vì vậy trong nụ hôn đầy lưu luyến, tất cả đau khổ đều tan biến không còn nữa, những chuyện xưa dần trở nên nhạt
nhòa, chỉ còn lại tình cảm ngọt ngào, nồng nàn, đậm đà.
Hoắc Vu
Phi vẫn như trước, không sao thích ứng được với sự tiếp xúc thân mật
này. Đường Tương Mạt cười, sờ nên vành tai nóng bừng của anh, trước khi
triệu chứng của anh trở nên nghiêm trọng liền tách ra, nói: "Chờ em giải quyết xong công việc, đến lúc rảnh rỗi, chúng ta cùng thử lại, được
không?"
Anh vui mừng nhìn cô cong môi, không sợ chết ném hòn than đỏ vào lò lửa, "Lần này chúng ta chơi kiểu khác, ví dụ như còng tay
chẳng hạn..."
Lời này của cô không nghi ngờ chính là một quả bom
khiến Hoắc Vu Phi phát nổ. nghĩ tới những hình ảnh mê hoặc lòng người
kia, ban đỏ trên người anh không kiềm chế được lại nổi lên. Anh cắn răng nghiến lợi: "Đường Tương Mạt! Em có tin anh phát điên ở đây không?"
Cô cười ha ha, như con cá trạch trượt tránh xa khỏi lồng ngực anh. Hoắc Vu Phi dở khóc dở cười, cảm thấy mình gặp khắc tinh rồi, chọc phải cô, cả
đời này anh không có cơ hội sống yên ổn. Nhưng mặc dù vậy, anh vẫn cam
tâm tình nguyện thần phục cô...
Cái này chính là yêu sao? Có lẽ đúng, cũng rất tuyệt, anh thích.
Cho nên sau khi trêu chọc, bọn họ cùng sóng vai nhau rời đi.
Cùng với chiếc bóng nương theo ánh mặt trời yếu ớt, tạo thành một bức tranh yên bình, ấm áp.
Đường Tương Mạt quay đầu đưa mắt nhìn về phía trại tạm giam nơi ba mình,
trong lòng thầm nghĩ cô không cần bất kỳ thứ gì nữa, bởi vì cô đã có
được kho báu quý giá nhất trên đời, mà thứ quý giá đó chính là hạnh
phúc.
Gần cuối năm, bách hóa Đường Nhân cuối cùng cũng hoàn tất công tác chuẩn bị, thuận lợi khai trương.
Ngày đầu khai trương, bọn họ mời nghệ sĩ khắp nơi đến làm khách tân gia,
cùng với chiến dịch quảng cáo rầm rộ trước đó, hơn nữa còn có hàng ngàn
mặt hàng giảm giá, khuyến mại, cho nên thu hút vô số người tiêu dùng
đến.
Đây là bước chân đầu tiên của chiến dịch bách hóa bán lẻ của tập đoàn Đường Triêu, phải ổn định được nền móng mới có thể đảm bảo
được con số doanh thu sau này.
Đường Tương Mạt vốn là người từng
trải trên thương trường, cô yêu cầu phải báo cáo tường tận phương hướng
kế hoạch hoạt động trong một năm tới, giao cho một người chịu trách
nhiệm. Đại gia đình Đường Nguyên Khánh và tập đoàn Đường Triêu đều mong
cô có thể nán lại, nhưng Đường Tương Mạt khéo léo từ chối.
"Con
vốn đi lên ở Miami, ở đó còn rất nhiều kế hoạch cần con thực hiện. Công
việc ở Đài Loan, con sẽ không xen vào nữa... Có điều, có thời gian con
vẫn sẽ về xem."
Mấy năm nay sức khỏe của Đường Nguyên Khánh không được tốt, tác phong cũng không còn tàn nhẫn dứt khoát như thời trẻ nữa. Để bồi thường cho đứa cháu trai Đường Tương Quang, ông cụ không khỏi ôm ấp ý định chọn Đường Tương Mạt là người kế nghiệp. Đáng tiếc người
trong cuộc lại không muốn, xem ra quyền thừa kế của nhà họ Đường vẫn còn phải làm tốn giấy mực báo chí rồi.
Đài Loan đã không còn mang ký ức u tối của cô nữa. Cô sẽ thường xuyên quay trở lại thăm người thân.
Cảm giác có một nơi để quay về thật tốt, mặc dù tình cảnh của cô chưa
thể nói là đã an toàn, nhưng ít ra cô không còn phải một mình đối mặt
nữa.
Bọn họ vẫn luôn theo dõi tin tức của gia tộc Jennifer Lopez, nhưng cho dù là Hugo hay Louis cũng đều không thấy xuất hiện nữa, người phụ trách đối ngoại của siêu thị cũng đã đổi, giống như những chuyện
nguy hiểm kia chỉ là một giấc mộng, chưa từng tồn tại...
Đường
Tương Mạt không chỉ một lần nghi ngờ ý nghĩa của chiếc nhẫn kia. Hugo
không giống ngựa nhớ chuồng (ví với người làm quan không muốn rời bỏ
chức vụ của mình) mà đưa cho cô, Louis lại trăm phương ngàn kế đoạt lại, đáng tiếc là không có ai nói cho cô biết đáp án.
Tóm lại, trước
khi xác nhận Miami có thực sự an toàn hay không, bọn cô quyết định tới
Seattle gặp mặt ba mẹ của Hoắc Vu Phi trước.
Cô dâu xấu cuối cùng cũng phải gặp ba mẹ chồng, cô dâu đẹp cũng không ngoại lệ. Trước khi
lên máy bay, Đường Tương Mạt trang điểm, chuẩn bị quần áo từ sớm, thậm
chí còn ở trong phòng quần áo vắt trán suy nghĩ, đồ trong phòng đều lấy
hết ra. Hoắc Vu Phi thấy cô như vậy có chút oán giận: "Honey à, em thế
này khiến anh nghi ngờ có phải em có người khác bên ngoài không đấy."
Thế này thì ngay cả ngôi sao hoạt hình Warner nhìn thấy cũng cảm thấy
quá bi kịch đi!
Đường Tương Mạt lườm anh một cái, "Đó là ba mẹ anh mà."
Nhìn thấy vẻ mặt uất ức của anh, cô sững sờ, "Lẽ nào anh thật sự không vui?"
"Dĩ nhiên.... không phải." Anh nhếch miệng cười một tiếng, giọng điệu
chuyển nhanh hơn cả trở bàn tay, đi tới cầm lên một chiếc váy nhìn thanh lịch nhất, "Mặc bộ này đi. Ba mẹ anh rất thoải mái, em làm gì mà như
sắp đi dự vũ hội thế? Em sẽ dọa họ sợ đấy... Thật ra thì anh cảm thấy
chiếc áo hình Tweety kia là được nhất, buộc tóc lên, cũng đừng trang
điểm đậm, để cho họ hình thất dáng vẻ chân thật nhất của em, không phải
sao?"
Bị anh giảng giải như vậy, cô mới ý thức được mình phản ứng hơi quá. Có điều.... dù sao đấy cũng là ba mẹ người mình yêu, trong
lòng cô thật sự rất muốn để lại ấn tượng tốt cho bọn họ. Hơn nữa nhớ lại Hoắc Vu Phi vì cô mà bị thương, cô càng cảm thấy áy náy.
"Đầu tiên khi gặp họ, em có nên xin lỗi không? Dù sao những vết thương kia...."
"Này, lại nghĩ gì đấy?" Hoắc Vu Phi búng trán cô. Không ngờ cô lại suy nghĩ
nhiều chuyện như vậy, xem ra việc đến gặp ba mẹ chồng thực sự khiến cô
hồi hộp. "Đây chính là huy chương của đàn ông, người khác muốn còn không được ấy chứ. Ngay cả Hoắc Khắc Cần cũng chỉ có hai thôi, anh nhiều hơn
cả nó nữa. Thế này đủ để anh đắc ý cả đời luôn..."
Choáng!
"Anh còn so cả cái này nữa cơ à?"
Đường Tương Mạt dở khóc dở cười, có điều nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của anh,
chuyện cô canh cánh trong lòng cũng không là gì nữa cả.
Cuối cùng cô cũng quyết định không mặc bộ đồ công sở lừa người nữa, giống như anh nói, dáng vẻ chân thật có gì không tốt? Bọn họ trước sau cũng là người
thân của cô. Cô chọn bộ váy kia, Hoắc Vu Phi giúp cô buộc tóc. Tay của
anh rất khéo, từ việc anh khéo léo thao tác sử dụng súng ống đạn dược
liền có thể nhìn ra được, có điều cô không ngờ tới lúc ngẩng đầu lên lại nhìn thấy mái tóc được buộc không thua kém gì nhà tạo mẫu tóc chuyên
nghiệp.
Anh chỉ buộc đơn giản mái tóc xoăn của cô lên, để lại vài lọn tóc rủ xuống, làm lộ ra khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp. Hoắc Vu Phi
dường như rất hài lòng với thành quả của mình, nụ cười phản chiếu trong
gương thật chói mắt, "Thế nào? Không tệ chứ?"
"Anh đã buộc tóc cho bao nhiêu phụ nữ rồi hả?" Ngay cả cô buộc tóc hơn ba mươi năm nay cũng không được thuận tay như anh.
Hoắc Vu Phi nghĩ nghĩ, cúi đầu điểm ngón tay, cô liếc mắt, "Có gan anh thử đếm nữa xem!"
"Không phải em đang hỏi anh sao?"
"Em hỏi thì anh ngoan ngoãn đếm như thế hả? Chẳng lẽ anh không biết những lúc thế này phụ nữ đều không muốn nghe đáp án thật?"
"Ai, thật khó nha!" Anh giả bộ thở dài, nhún vai. "Được rồi, đáp án chính xác dĩ nhiên là.... chỉ có một mình em."
Đường Tương Mạt hài lòng, vỗ vỗ mặt anh, "Trẻ con dễ dạy, học rất nhanh."
"Anh nói thật." Hoắc Vu Phi cười một tiếng, chỉ chỉ tóc của mình, "Anh tự
làm ba mươi mấy năm, tạo hình kiểu gì cũng đều làm được."
Cô
không ngờ đáp án như vậy. Cô nhìn mái tóc dài của anh, nhớ lại thời gian bên nhau, người đàn ông này có tạo mấy kiểu tóc kỳ dị, nhưng phần lớn
đều là tóc đuôi ngựa, "Thế sao bình thường không thấy anh buộc như vậy?"
"Vì nhiệm vụ thôi! Em có thấy vệ sĩ nào rảnh rang mỗi ngày đổi một kiểu tóc không?"
Đường Tương Mạt ngẩn ra, không phản bác được. Cô thiếu chút nữa thì quên, anh là vệ sĩ của cô, quan hệ của hai người bắt đầu từ khách - chủ... Mặc dù từ Nam Mỹ trở về, quan hệ của hai người đã thay đổi, Hoắc Vu Phi vẫn
không hề quên đi nhiệm vụ bảo vệ cô.
Cô biết rõ đó là do tình
cảnh của cô lúc đó có nguy hiểm, nhưng... chẳng lẽ sau này cũng như thế
sao? Cô không thể nào mặc nhiên coi người đàn ông của mình là lá chắn
được. Chỉ một lần của Louis đã khiến cô mất kiểm soát, nếu như việc đó
xảy ra lần nữa, cô không biết mình sẽ có phản ứng gì nữa đâu...
Cô không thể để mình rơi vào nguy hiểm nữa. Cho dù là vì anh, vì bản thân cô, hay là vì tương lai của hai người.
"Vu Phi...."
"Hả?" Anh còn chưa kịp phản ứng, Đường Tương Mạt đã cởi mái tóc đang buộc
đuôi ngựa của anh ra. Mái tóc dài chấm vai theo đó mà xõa xuống. Ánh
sáng lấp lánh trong đôi mắt cô khiến anh im lặng.
Ánh mắt cô sâu thẳm, mang theo chút u sầu, "Tóc của anh… Sau này anh thích kiểu gì thì cứ buộc kiểu đó, được không?"
Cô vuốt tóc anh, động tác vô cùng nhẹ nhàng, khiến trái tim anh rung động, nổi lên từng gợn sóng. Trong lòng anh rộn rạo, khó giữ được bình tĩnh,
hiểu được những lời cô chưa trực tiếp nói ra...
Không cần phải bảo vệ em nữa, anh không phải là vệ sĩ của em, chúng ta là người yêu, không phải sao?
Hoắc Vu Phi giật mình.
Bởi vì anh không biết nên trả lời thế nào dưới ánh mắt trông đợi của cô.
Không phải anh lâu ngày thành yêu công việc này, có điều trừ làm vệ sĩ của
cô, sau này anh còn có thể làm gì nữa đây? Anh hiểu Đường Tương Mạt
không cần anh phải gánh vác chuyện tương lai, nhưng ít nhất, anh nên có
thứ gì đó của mình, một chút sự nghiệp, không thể ngay cả cuộc sống của
mình cũng đợi cô cung cấp được. Đây là một vấn đề cần phải giải quyết,
anh phải suy nghĩ kỹ...
Seattle nằm ở miền Tây nước Mỹ, giáp với
Canada, khí hậu ấm áp. Khác với Miami ồn ào náo nhiệt, Seattle mang đến
cho người ta một cảm giác yên tĩnh thanh bình dễ chịu, khí hậu nhiều mưa cũng làm cho Seattle mang một cái tên khác: thành phố mưa. Đường Tương
Mạt rất thích cái tên này, lại càng thêm yêu thích thành phố này, có
điều thứ làm cô thích thú hơn nữa chính là trụ sở của nhà sách ảo Amazon cũng được đặt ở đây.
Cô vừa xuống máy bay liền duỗi người, ngồi
máy bay suốt mười tiếng đồng hồ khiến toàn thân cô đều mệt mỏi. Hoắc Vu
Phi kéo hành lý, nghĩ đến phải dẫn vợ tương lai về gặp mẹ, thật ra trong lòng vẫn có chút khẩn trương.
Hai người đi ra khỏi sân bay, đang định gọi xe thì đột nhiên một người đàn ông vóc người cao lớn đội mũ
che kín hơn nửa khuôn mặt đi tới. Đường Tương Mạt vốn không hề chú ý tới người đàn ông này, là Hoắc Vu Phi theo bản năng che chắn trước người
cô, "Sir?"
Khóe miệng người đàn ông nhếch lên thành một độ cong
vô cùng quyến rũ. Mặc dù đã lâu không gặp, anh ta cũng gầy đi rất nhiều, nhưng Đường Tương Mạt vẫn nhận ra được, "Hugo...."
"Hi, Molly." Anh kéo cao vành mũ lên, để lộ ra khuôn mặt mệt mỏi nhưng vẫn không giấu được nét anh tuấn.
So với Louis lạnh lùng ngạo mạn, Hugo mang lại cho người ta cảm giác dịu
dàng như gió xuân. Cô không giấu được kinh ngạc: "Anh... Anh không bị
làm sao chứ?"
Dù sao cũng là rơi vào tay gã Louis giết người
không chớp mắt ấy, cô thực không dám có ý nghĩ lạc quan về ‘kết quả’ của người bạn trai cũ. Hôm nay gặp được nhau nơi quê người, cho dù em trai
người bạn trai cũ đã làm gì với cô, vẫn là chuyện vui.
======
Chú thích:
(*)Tương nhu dĩ mạt, bất như tương vong vu: câu trích trong điển cố của Trang Tử.
Nguyên văn: Phù hộc bất nhật dục nhi bạch, ô bất nhật kiềm nhi hắc. Hắc bạch
chi phác, bất túc dĩ vi biện; danh dự chi quán, bất túc dĩ vi quảng.
Tuyền hạc, ngư tương dữ xứ vu lục, tương hu dĩ thấp, tương nhu dĩ mạt,
bất nhược tương vong vu giang hồ. [Trang Tử, Thiên Vận]
【Dịch】Con
thiên nga đâu tắm mỗi ngày vậy mà nó vẫn trắng; con quạ đâu nhuộm mỗi
ngày mà nó vẫn đen. Trắng đen là bản sắc tự nhiên của chúng, đâu cần
phải biến đổi. Sự quán tưởng đến danh dự đâu có làm cho mình lớn hơn.
Khi suối cạn, cá chen chúc với nhau trong bùn. Ở đó phun nhớt dãi làm
ướt nhau, sao bằng ở sông hồ mà quên nhau.
Chuyện kể rằng có hai con
cá bị sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn, hai con cá nhỏ dùng miệng hà
hơi ấm cho nhau, tình cảnh như thế làm cho người cảm động.
Nhưng sinh tồn như thế không phải là bình thường, thậm chí là tội nghiệp. Đối với
hai con cá mà nói, lý tưởng nhất là chúng bơi được ra biển rộng lớn vô
tận, mỗi con có nơi thuộc về riêng bản thân chúng. Cuối cùng, bọn chúng
quên mất vùng nước cạn kia. Mỗi con ở một phương, sống hạnh phúc, quên
đi lẫn nhau, quên đi những ngày sống dựa vào nhau.
Bình: Con cá quên
được, có khi có thể sống bình yên. Còn nếu như trong hai có một con
không quên được thì sao? Con người đối với tình cảm cũng như thế…”Tương
nhu dĩ mạt”, có lúc cần thiết cho sinh tồn, không còn cách nào khác.
“Tương nhu dĩ mạt” làm người cảm động nhưng “tương vong vu giang hồ” –
quên hết chuyện trước kia cũng là cần thiết.
Có thể lãng quên, có thể bỏ qua cũng là một hạnh phúc.