Đáng tiếc Hoắc Vu Phi đứng bên cạnh nhìn hai người nhận nhau, lúc này sắc mặt đã đen như đít nồi thì không nghĩ như vậy.
"Tôi nghĩ anh không phải là khách du lịch?" Chỉ nghĩ qua cũng biết được sẽ
không có chuyện ‘khéo’ như thế. Louis, người đang nắm quyền trong đại
gia tộc đột nhiên biến mất, đám người dưới sẽ không thể tránh được cảnh
tranh quyền đoạt lợi, anh cũng không tin Hugo - thân là một trong hai
người thừa kế, lại có thể không chút lo lắng, ung dung đến Seattle dạo
chơi tình cờ gặp được bọn anh.
Hugo cười cười, không nói gì. Hoắc Vu Phi nhìn ra được bề ngoài anh ta chỉ đi có một mình, nhưng thật ra
xung quanh đầy thuộc hạ. Không đoán ra được đối phương có ý gì, anh chỉ
có thể duy trì mức cảnh giác cao nhất. Hugo dường như cảm thấy buồn cười trước hành vi trông gà hóa cuốc của anh, cũng thẳng thắn thừa nhận: "Dĩ nhiên không phải. Nghe nói em trai tôi đã gây cho hai người không ít
phiền toái, tôi là anh trai nó cũng nên đến hỏi thăm một chút chứ...
Đúng không, Molly?"
"Em..." Đường Tương Mạt còn chưa kịp mở miệng, một đôi cánh tay đã cố gắng nhanh chóng tách hai người ra.
Gia tộc Jennifer Lopez này đúng là không có lấy một người tốt! Đầu tiên là
em trai chỉnh người ta đến suýt chết, sau anh trai lại giả mù mưa sa
chạy tới vờ an ủi, mở miệng đều là Molly này Molly nọ, ai biết được
trong hồ lô của bọn họ bán thuốc gì chứ?
Hoắc Vu Phi khó chịu,
nhưng không có cách nào khác, chỉ trưng ra bộ mặt cảnh cáo: tôi mặc kệ
anh là bạn trai cũ hay là gì của cô ấy, bây giờ cô gái này là của tôi,
anh muốn làm gì còn phải xem ông đây có đồng ý hay không!
"Nếu không ngại chúng ta có thể kiếm chỗ nào đó ngồi một lát được không?"
Hugo chỉ một quán cà phê ngoài trời gần đó, Hoắc Vu Phi nghiêng mặt, "Giữa chúng tôi...."
"Được, đi thôi." Đường Tương Mạt kéo anh đi. Dù thế nào, Hugo cố ý chọn xuất
hiện vào lúc này nhất định là vì có chuyện quan trọng muốn nói với cô,
mà cô cũng tò mò lâu rồi.
Vì vậy dưới sự không tình nguyện của Hoắc Vu Phi, ba người cùng đi tới quán cà phê.
Hoắc Vu Phi không yên lòng, còn sai người thừa kế gia tộc Jennifer Lopez đi
mua cà phê, cũng may tính tình Hugo hòa nhã, không có nổi nóng mà móc
súng ra ngay giữa đường.
Đường Tương Mạt không thể làm gì khác,
đành mặc kệ anh dính sát mình. Thẳng thắn mà nói, cảm giác được người
đàn ông mình yêu để ý cũng không tồi, cho nên cô chỉ cười không nói gì.
Hugo lại có chút kinh ngạc với cảnh tượng này, "Anh còn tưởng rằng em
không thích bị người khác bám lấy."
"Đúng vậy." Cô không có phủ
nhận, liếc nhìn người đàn ông nào đó đang buồn bực vì bị đuổi sang ngồi
bàn khác, "Nhưng nếu em không cho anh ấy đi cùng, chỉ sợ em sẽ bị anh ấy ăn tươi nuốt sống mất." Giống như ngày đầu gặp nhau trong bệnh viện,
người đàn ông không biết xấu hổ bày ra đủ loại thủ đoạn.
Cô nói
cười ríu rít, ánh mắt nhìn người đàn ông kia ngập tràn hạnh phúc, tràn
đầy tình ý. Hugo nhìn cảnh này, không biết mình có nên cảm thấy ghen tỵ
không? Không phải vì anh còn giành tình cảm cho cô, mà là... đã từng có
một người dùng ánh mắt chứa chan tình cảm như thế nhìn anh, đôi mắt màu
vàng lấp lánh giống như ánh mặt trời...
"Hugo?"
".... Không có gì."
Hugo lắc lắc đầu, nụ cười nơi khóe miệng như mang theo nỗi chua xót. Đường
Tương Mạt có chút áy náy, vừa rồi lúc đi tới quán cà phê cô nhận ra chân Hugo hình như đi không vững, bước chân lảo đảo, nhưng anh không cầm
gậy, những thuộc hạ ẩn nấp bên cạnh cũng không chạy tới giúp, cô nghĩ
mình không nên xen vào chuyện của người khác nên không hỏi.
Có điều lần gặp mặt này hẳn là có liên quan với việc anh biến mất một năm nay, và chiếc nhẫn Louis ngày đêm muốn tìm lại.
"Xin lỗi, chiếc nhẫn kia... em làm mất rồi."
Không dám nói là mình làm mất ở đâu, Đường Tương Mạt chỉ đành nói đơn giản.
Không ngờ Hugo nghe xong lại không có phản ứng gì, "Mất rồi thì thôi.
Thứ đó… không có là tốt nhất."
Thái độ hoàn toàn trái ngược của
hai anh em khiến lòng hiếu kỳ của Đường Tương Mạt được đẩy lên đỉnh
điểm. Lòng hiếu kỳ có thể giết chết một con mèo đó! Nhưng cô không phải
là mèo, cũng không cầm tinh con mèo, lại càng không nuôi mèo, cho nên…
cô hỏi một chút chắc không sao chứ?
"Chiếc nhẫn kia... rốt cuộc có ý nghĩa gì thế?"
Cô vừa hỏi xong, ngay cả Hoắc Vu Phi đang chán chường ngồi bên bàn bên kia cũng liền tỉnh táo lại, vội vàng vểnh tai lên.
Hugo cười nhạt một tiếng, sớm có dự cảm cô nhất định sẽ hỏi, huống chi là
anh đã kéo cô liên lụy vào chuyện này, anh cũng nên có trách nhiệm giải
thích với cô, "Em có biết ma túy đá không?"
Đường Tương Mạt đang
mờ mịt không hiểu thì Hoắc Vu Phi bên kia không cam lòng dự thính, liền
kéo ghế sang ngồi cùng, "Ma túy đá, có công thức hóa học vòng benzene
gốc amin, hay còn có tên gọi là methamphetamine. Cùng dạng gây nghiện
giống Cocaine, Heroin, Thuốc phiện, nhưng cách tinh chế lại khác, dựa
vào phản ứng liên hợp mà tạo thành. Trước kia cảnh sát Mexico đã từng
càn quét được một đường dây buôn bán ma túy đá ở Guarda..."
"Chính là chuyện đó." Hugo tán thưởng cười cười, "Thật ra trước khi cảnh sát
hành động, chỗ đó đã bị Louis theo dõi, khu vực Tam giác vàng vẫn còn
duy trì người của Lão đại, chúng tôi là người trung gian buôn bán cho
nên số lượng người cũng có hạn. Louis biết được ở đó đang chế tạo loại
ma túy đá mới nên phái người đi nằm vùng... Có lẽ quá trình cụ thể như
thế nào tôi nghĩ hai người cũng không muốn nghe, tóm lại Louis thành
công, lấy được cách điều chế, sau đó đuổi tận giết tuyệt, để cho cảnh
sát giải quyết. Nhưng nó quá hung ác, đối phương cũng có thế lực hùng
hậu, để đảm bảo an toàn, tạm thời nó không thể đưa dạng ma túy đá mới
này ra được..."
Đường Tương Mạt chỉ nghe thế đã hiểu toàn bộ, "Cho nên anh ta copy dữ liệu vào chip, giấu vào trong chiếc nhẫn..."
Hugo gật đầu, cười khổ, "Sau đó, giao cho anh."
Một lúc lâu sau cô không lên tiếng nói gì, lúc này mới giải thích được nỗi
hận của Louis từ đâu mà đến. Một người làm việc cẩn trọng, thủ đoạn như
vậy lại có thể đưa thứ quan trọng như thế cho anh trai song sinh của
mình, đủ thấy được anh ta tin tưởng anh trai mình như thế nào, cuối cùng nhận lại được lại là sự phản bội...
Bỗng dưng, một hình ảnh
tưởng như đã biến mất trong trí nhớ lại hiện lên, cô không nhớ được rõ
ràng, chỉ biết là có người nằm quằn quại trên sàn, khàn cả giọng kêu:
"Anh hai... Anh hai, sao anh lại phản bội em..."
Hồi lâu sau, Đường Tương Mạt mới thoát khỏi cảm xúc đau khổ, tuyệt vọng đó, cô nói, "Louis... hẳn là rất thích anh."
"Anh hiểu." Hugo cười chua xót, đôi mắt vàng u uẩn, không có chút ánh sáng
nào. Từ nhỏ, Louis đã luôn dính lấy người anh trai sinh đôi này, thậm
chí chỉ cần anh nhăn lông mày, Louis liền hiểu được anh đang không vui,
sẽ nhất định làm đủ mọi cách để anh vui vẻ trở lại.
Rõ ràng là
em, nhưng lại thay anh gánh phần tăm tối dơ bẩn của gia tộc. Năm mười
hai tuổi, Louis lần đầu tiên ra tay giết người, dù nó không nói ra,
nhưng buổi tối lại không dám ngủ một mình, bị ác mộng làm thức giấc, anh đều nhìn thấy, nhưng lại nhu nhược không dám ngăn cản, vì sợ chính mình có một ngày cũng trở thành như vậy...
Dần dần, Louis càng ngày
càng trở nên lạnh lùng, càng ngày càng hung ác, khiến cho anh sợ hãi chỉ muốn tránh đi. Anh chạy trốn tới Miami, Louis không nói gì, ngầm cho
phép. Cho đến khi anh không chịu đựng được việc chiếc nhẫn kia có thể
giết hại hàng nghìn, hàng vạn người nữa mà đem cho đi...
Louis
tức giận trả thù anh, nhưng không có ý định giết anh. Phí Đức Nam là tâm phúc nhiều năm của anh, nghĩ rằng anh em anh nạy ra tường, liền nghĩ
cách ngầm phá hoại việc buôn bán của Louis, đáng tiếc kết cục cuối cùng
lại thành ra như vậy.
Hugo nghĩ lại, không khỏi bùi ngùi, thở dài rất nhẹ, lại mang đầy hối hận không nói thành lời, "Trong đời anh chỉ
làm sai đúng hai việc, một là anh không nên để nó gánh vác những việc
kia, hai là anh tặng lại chiếc nhẫn cho em, khiến nó thất vọng.... Cũng
may, bây giờ anh đã có được cơ hội chuộc lại sai lầm."
Dứt lời,
anh đứng dậy, trước khi Hoắc Vu Phi kịp kháng nghị, đã hôn cô theo phép
lịch sự, "Anh lấy danh dự gia tộc Jennifer Lopez ra để đảm bảo, sau này
em về Miami sẽ rất an toàn. Anh biết em rất thích nơi đó, lâu rồi không
trở về hẳn là rất nhớ."
Lần này, nét mặt Hoắc Vu Phi còn cứng đơ
hơn đá. Hugo đang định rời đi, Đường Tương Mạt đột ngột hỏi: "Louis....
anh ta không sao chứ?"
Hugo sững sờ, sau đó mỉm cười, "Nó rất tốt."
Anh không biết rốt cuộc Louis đã gặp phải cú sốc gì, nhưng không sao. Sau
khi tỉnh lại, Louis bị mất trí nhớ như trở lại thiếu niên thuần khiết
không dính máu tanh, không còn cố đè nén tâm tình của mình nữa, đôi mắt
vàng lấp lánh sáng chói như ánh mặt trời. Nó không cần phải ẩn thân
trong bóng tối nữa, những chuyện đó, để cho anh làm đi.
Em trai thân yêu của anh.
Hugo rời đi.
Khiến hai người bị bỏ lại dưới ánh nắng dịu nhẹ của Seattle trầm mặc một lúc
lâu, Đường Tương Mạt mới mở miệng, "Thật may mắn..."
"Hả?"
Cô cười một tiếng, "Thật may mắn là em làm rơi chiếc nhẫn xuống bồn cầu,
nếu không, em không chỉ có một lần thê thảm như vậy đâu."
Vẻ mặt
cô vui mừng, dáng vẻ hài lòng, Hoắc Vu Phi nhìn cô, cũng cười lên. Không hổ là nữ vương của anh, anh thật sự thích khí thế này của cô. Anh cầm
tay cô, "Còn có anh đây, trước khi muốn làm gì em, cần phải vượt qua thi thể của anh rồi hãy nói!"
"Sau đó anh lại khiến em thành dạng gì nữa hả?" Đường Tương Mạt lườm anh, cô vẫn còn chưa quên lần trước anh làm loạn đâu nhé!
Hoắc Vu Phi cười hắc hắc hai tiếng, ngay sau đó nhớ thái độ không chút đề
phòng của cô với Hugo, vẫn có chút bất mãn, "Em thật không có chút tinh
thần cảnh giác nào cả. Người của gia tộc Jennifer Lopez đều khốn kiếp
cả!"
"Em biết anh ấy sẽ không làm hại chúng ta."
"Em cảm ứng được?" Giọng Hoắc Vu Phi rất chua.
Đường Tương Mạt không nói gì, đây không phải dựa vào năng lực, mà chỉ là suy
đoán thuần túy mà thôi. Dù sao ở Seattle, trời cao hoàng Đế ở xa, thế
lực của gia tộc Jennifer Lopez không thể vươn đến tận nơi này, nếu muốn
làm gì sao không đợi bọn cô quay về Miami rồi tính. Hugo không ngu ngốc, cũng không nhàm chán như vậy.
A, cô thiếu chút nữa quên mất, "Năng lực của em biến mất rồi."
".... Sao cơ?"
Đường Tương Mạt nhìn vẻ mặt kinh ngạc như bị cửa sắt đánh trúng của anh, vô tội cười cười, "Em chưa nói sao?"
"Mẹ nó... Tốt nhất là em nên nói rồi." Hoắc Vu Phi chỉ còn chưa lật bàn lên thôi, cô gái này muốn anh giật mình đến chết no luôn hả? "Từ lúc nào... Sao lại như vậy?"
"Không biết, có lẽ là do sử dụng quá mức. Từ sau vụ Louis đã không còn cảm ứng được gì nữa."
"Đây là chuyện bao lâu rồi..." Hoắc Vu Phi á khẩu không nói lên lời.
Đường Tương Mạt cười khổ, cô thử rất nhiều lần, xác nhận không chỉ tạm thời
mất đi, mà thật sự đã không còn nữa. Năng lực này đã theo cô ba mươi mốt năm, giúp cô cảm ứng được bao nhiêu cảm giác tốt xấu, cô từng oán giận
vì sao mình không thể sống đơn giản hơn, ngây thơ hơn? Có lẽ như vậy rất vui vẻ.... nhưng bây giờ, cô không nghĩ như vậy rồi.
Bởi vì dựa vào nó, cô mới bảo vệ được người quan trọng nhất của mình.
Hoắc Vu Phi bĩu môi, "Không có cũng tốt. Có anh ở đây rồi, em cũng không cần năng lực ấy nữa."
Tốt cơ đấy! Cô buồn cười, dấm này anh cũng muốn ăn sao? Nhưng anh nói không sai, mặc dù tràn đầy nguy hiểm, nhưng cuộc sống sau này, cô tin tưởng
người đàn ông này sẽ luôn bên cô, cùng cô đón nhận tất cả...
Cô sẽ không còn chỉ có một mình, đơn độc bước đi.
Ông trời, cảm ơn ông.
Hồi cuối
Một năm sau, Miami.
Bách hóa Đường Nhân ở Đài Loan đã đi vào quỹ đạo. Trong thời gian này, Đường Tương Mạt thân là cố vấn phải chạy đi chạy lại giữa Đài Loan và Miami,
rốt cuộc hôm nay cũng được rảnh rỗi, cho phép mình nghỉ ngơi một tháng,
cùng Hoắc Vu Phi thân mật, không bước chân ra ngoài.
Mà dù cô có
muốn đi ra ngoài cũng không có sức lực. Hoắc Vu Phi không hổ là lính đặc vụ, thể lực dồi dào đến khiến người khác tức giận, cô ‘rèn luyện’ cả
năm trời cũng không theo kịp được. Triệu chứng dị ứng kia của anh cũng
đã bớt đi nhiều, không có chỉ mới tiếp xúc thân mật là liền nổi ban đỏ
nữa, thật đáng mừng.
Ngày hôm đó, Đường Tương Mạt đột nhiên tỉnh
giấc, trong lúc mơ mơ màng màng, cảm giác có người xuống giường, đi vào
phòng tắm tắm rửa. Có lẽ vì từng ở trong quân đội cho nên tuy Hoắc Vu
Phi làm việc tùy hứng, nhưng thói quen sinh hoạt lại rất quy củ, cho dù
hôm trước làm loạn đến khuya, sáng hôm sau cũng không ngủ nướng.
Dần dà, cô cũng có thói quen ngủ sớm dậy sớm. Có điều hôm nay cô thực sự
rất mệt, cô mơ màng, nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm, rồi lại
ngủ thiếp đi.
Không biết bao lâu, cổ cô chợt tê ngứa, giống như bị người ta gặm cắn vậy.
Người nọ hôn từ cần cổ non mềm của cô xuống phần da mềm mại dưới lớp chăn.
Đường Tương Mạt bị quấy nhiễu tỉnh giấc, nhếch môi cười. Người đàn ông
này kể từ khi bệnh tình chuyển biến liền rất thích thân mật với cô, dĩ
nhiên là vẫn không dám làm quá... trừ phi muốn sau khi làm xong bị nổi
ban đầy người.
Cô rất hưởng thụ, định giả vờ ngủ, lại thấy anh
không hề có dấu hiệu ngừng lại, không khỏi bất đắc dĩ, "Anh là Vampire
sao? Đang tìm chỗ để cắn vào hút máu hả?"
"Anh đang đếm xem anh
hôn bao nhiêu cái em mới chịu tỉnh." Hoắc Vu Phi đã sớm biết cô chỉ giả
vờ ngủ, hô hấp rõ ràng là đã tỉnh, "Đáp án là 105 cái."
"Được rồi. Em ngủ tiếp đi. Vừa rồi Gege gọi điện tới, nói con cô ấy bị bệnh, sợ rằng hôm nay không đến cửa hàng được."
Cô nhướn mắt: "Cho nên hôm nay anh phải đi làm?"
"Đúng vậy. Coi như số em gặp may, anh cũng không muốn đưa em vào quan tài đâu."
Là ai khiến tôi như vậy hả? Đường Tương Mạt tức giận trừng mắt nhìn anh,
đáng tiếc đôi mắt đỏ làm mất đi lực sát thương. Hoắc Vu Phi thấp giọng
cười một tiếng, cắn lên miệng cô, "Chờ anh về."
"Ừ."
Một
năm này, xác định cô không bị gì nguy hại nữa, Hoắc Vu Phi liền chấm dứt hợp đồng với Kình Thiên. Lúc mới đầu, anh ăn không ngồi rồi, ngày ngày
rảnh rỗi, anh đi theo Đường Tương Mạt, dù có một trăm Hoắc Vu Phi cô
cũng nuôi nổi, nhưng nửa năm trước, anh đột nhiên hào hứng nói với cô:
"Anh rất ưng một cửa hàng bán súng, chủ cửa hàng là một quý bà, bà ta
cũng muốn về hưu rồi, anh khuyên mãi bà ấy mới đồng ý bán lại cửa hàng
cho anh..."
Bà lão đáng thương...
Đường Tương Mạt mặc
niệm, có thể đoán được ‘khuyên’ của anh không phải bình thường. Bởi vì
cô biết anh đã tính toán từ lâu rồi, chuẩn bị những thứ cần thiết. Lúc
đầu cô sợ anh chỉ nhất thời hứng thú, không làm được lâu cho nên mới
không hỏi đến. Mà hôm nay đã giải quyết xong mọi chuyện, vẻ mặt anh đầy
sự hưng phấn, khuôn mặt sáng rỡ khiến cô không dời mắt được. Sau đó anh
sửa sang lại cửa hàng một chút, mời bạn bè đến, chính thức khai trương
lại.
Anh tự làm tất cả, cô cũng không nhiều chuyện giúp đỡ, cô
tin người đàn ông này có thể làm được hết. Vừa khai trương chưa được một tuần, đám người cho rằng anh là người phương Đông dễ bắt nạt, dưới sự
‘dạy dỗ’ của anh đều thay đổi hoàn toàn. Bây giờ gặp anh đều cung kính
chào một tiếng "anh Phi", hoặc là đi đường vòng để tránh gặp phiền phức.
Có điều, vì chuyện này mà thời gian hai người bên nhau bị giảm đi rất
nhiều. Tháng trước, Hoắc Vu Phi thuê một bà mẹ đơn thân giúp anh trông
coi cửa hàng. Bối cảnh người kia cũng rất đặc biệt, hiểu được vung đao
múa thương tuyệt không phải là người đơn giản, Đường Tương Mạt rất thích cô gái kia, còn cả đứa con gái mặt búng ra sữa của cô nữa.
"Lát nữa anh sẽ gọi điện hỏi xem cô ấy có cần gì không, nhờ người đưa đến cho cô ấy."
"Chờ một chút, anh ra ngoài với kiểu tóc này hả?"
"Sao thế?"
Anh nhếch lông mày, hôm nay anh cột hai nhánh dựng đứng, tạo hình thật sự
rất kinh hãi, nhưng người trong cuộc dường như không ý thức được. Từ khi cô nói anh thích kiểu tóc nào thì cứ buộc như thế, anh càng thêm không
khách khí với cô, ba lần năm lượt liền làm đầu viên kỳ quái, tiếp tục
như vậy nữa, cô thật sự sợ lòng yêu thích dành cho anh sẽ không còn
nhiều nữa...
Đường Tương Mạt mệt mỏi ngã xuống giường, "Không có gì.... Đi đường cẩn thận."
Cô hối hận! Thật hối hận... Nhưng, cũng chỉ có thể như thế, anh thích buộc kiểu gì thì buộc kiểu ấy, cô không ngăn cản. Dù sao, cô chỉ cần phụ
trách một chuyện là được rồi.
Chính là.... cởi nó ra.
HẾT TRUYỆN