Nữ Vương Khủng Bố

Chương 2: Chương 2: Tiểu Thuyết Gia Kinh Dị




Trans: Tuệ Mẫn

___________________________

“An Tình, chúng ta đã chia tay rồi! Cô đừng đến quấn lấy tôi nữa! Đây là đoạn tin nhắn cuối cùng tôi gửi cho cô, cầu xin cô, giữ chút mặt mũi được không! Cô còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi tại sao lại muốn chia tay, tôi tại sao muốn chia tay, chẵng lẽ trong lòng cô không biết! Mặt mũi của tôi đều bị cô làm mất hết rồi! Cô cũng không tự soi gương à, người như cô tại sao không đi chết đi!”

Diệp Đàm hoa mắt chóng mặt xử lý vết thương ở cổ tay, lấy điện thoại ra thì nhìn đến đoạn tin nhắn đã được mở ra này, thời gian là 10 tiếng trước, thông qua đoạn tin nhắn dường như có thể nhìn thấy đến khuôn mặt tức muốn hộc máu của đối phương.

Sau khi đoạn bạch quang đột nhiên lan tràn biết mất cô biến thành nữ nhân “An Tình” này, trong đầu xuất hiện ra rất nhiều rất nhiều ký ức,, thân thể này hình như đã rất lâu rồi không ăn gì, sau khi dùng hộp thuốc y tế xử lý tốt vết thương, cô vừa nấu mì vừa bắt đầu sắp xếp lại những ký ức đó.

An Tình mắc chứng bệnh ám ảnh xã hội (sợ hãi giao tiếp) rất nghiêm trọng, cả ngày nhốt mình ở trong phòng, không muốn đi đâu cả, mà bạn trai Cảnh Khuynh của cô ấy là quen biết nhau thông qua mạng xã hội từ nửa năm trước, biết được cô ấy mắc chứng bệnh ám ảnh xã hội cũng không để tâm, nhưng theo thời gian ngày một trôi qua, hắn ta ngày càng mất kiên nhẫn với người bạn gái này, sau khi An Tình cùng hắn tham gia buổi tụ hội bạn cùng lớp của hắn, sự mất kiên nhẫn này đạt đến đỉnh điểm.

“Cô có biết không, tất cả mọi người đều nghĩ rằng cô mắc bệnh tâm thần! Bọn họ đều đang thương hại tôi! Cô thật là làm cho tôi mất hết mặt mũi!”

“Chúng ta chia tay đi!”

Đối phương giống như là vứt bỏ phiền toái vậy, nói xong liền không thể đợi được mà bỏ đi, mặc kệ An Tình níu giữ cũng không hề quay đầu, An Tình cảm thấy bản thân làm hỏng bét mọi chuyện, vô cùng chán nản, ba lần bốn lượt muốn tìm bạn trai nói chuyên rõ ràng, nhưng bạn trai cô ấy lại bị cô ấy dây dưa đến nỗi hoàn toàn mất kiên nhẫn, sau khi gửi tin nhắn liền block luôn đối phương.

An Tình dưới sự tan vỡ lựa chọn cắt cổ tay tự sát.

Diệp Đàm vừa mới nhìn vào trong gương, An Tình là một người tái nhợt gầy yếu giống như âm hồn, đầu tóc hận không thể che phủ hết toàn bộ khuôn mặt, mặt tái nhợt như 1 tờ giấy, cơ thể thổi 1 cái sẽ ngã, cái chết của cô ấy có thể không phải là do cắt cổ tay tự sát, tuy rằng lúc cô đến đã chảy rất nhiều máu nhưng tuyệt đối không đến độ phải chết.

“Vì vậy đây là đột tử sao.....”

Trước khi cắt cổ tay tự sát, cô ấy đã có 1 ngày 2 đêm không ngủ rồi.

Mùi thơm của mì bay đến, cô múc 1 bát mì, ngồi trước bàn ăn, từ từ ăn, cô hiện tại đói đến sắp ngất rồi, cô không muốn chết 1 lần nữa.

Đợi cô chậm rì rì ăn hết nửa bát mì, cô đột nhiên cảm thấy không đúng, cho dù có đói hơn nữa, lúc này cũng nên có cảm giác no no rồi, nhưng bây giờ cô giống như là chưa ăn qua mì vậy, cảm giác đói khát ở khắp nơi như muốn đem cả người cô cắn nuốt.

“Sao lại thế này?”

Cô nâng đầu, ấn đường từ từ vặn lại, đúng vào lúc này, điện thoại đột nhiên reo lên, cô nhìn vào điện thoại hiển thị, nhấn nút nghe, giọng nói điên cuồng của đối phương truyền đến, “Tổ Tông!! Bà Cô!!! Bản Thảo đâu! Bản thảo phải nộp đâu!! Cô muốn tôi đêm hôm khuya khoắt treo cổ trước cửa nhà cô phải không!!!”

Lời này tựa như một cái chốt mở, 1 đoạn ký ức lại xông ra, An Tình cả ngày đem mình nhốt ở trong phòng lại có thể nuôi sống bản thân, là bởi vì cô ấy là 1 nhà tiểu thuyết, tuy là lượng tiêu thụ bình thường, cũng chưa bao giờ nổi tiếng qua, nhưng dựa vào tiền nhuận bút cũng miễn cưỡng nuôi sống được bản thân.

Mà cái người gọi điện thoại này lại chính là biên tập của cô ấy, đối phương cho rằng với tài hoa của cô ấy không nên sống 1 cuộc sống tạm bợ như vậy, nên đã thuyết phục cô ấy tham gia vào 1 cuộc thi đấu tiểu thuyết, “Cuộc thi đấu này là do ông chủ của 1 nhà Truyền thông tổ chức, chính là vì muốn làm con gái của ông ta vui vẻ, đương nhiên, điều này không quan trọng, quan trọng là, tiền thưởng không những rất dày, hơn nữa quan trọng là tuyên truyền a! Tuyên truyền! Tất cả những tác giả vào được 10 hạng đầu đều sẽ được quảng cáo miễn phí trên app, hơn nữa còn có cơ hội ký hộp đồng điện ảnh và truyền hình, cô nghĩ thử xem a, ký 1 bản, cô có thể nuôi bản thân mình bao lâu! Coi như là ký không được, đây vốn dĩ cũng là 1 cơ hội tốt để nâng cao độ nổi tiếng, chỉ cần cô có thể vào được 10 hạng đầu, đạt được nguồn tài nguyên tuyên truyền, tôi liền có thể thuyết phục tổng biên tập của chúng tôi quảng cáo cho bộ tiểu thuyết này của cô!”

Dưới việc biên tập uốn ba tấc lưỡi thuyết phục, An Tình cuối cùng cũng miễn cưỡng nhận lời rồi, trình độ của cô ấy vẫn có thể đảm bảo được, thông qua vòng loại, cũng có thể tiến vào 100 hạng đầu, hiện nay đã muốn 100 tiến 50 rồi, bản thảo của An Tình vẫn không thấy bóng dáng.

Có thể nghĩ đến lúc này biên kịch điên cuồng đến mức nào.

Sau khi Diệp Đàm nhớ lại liền bất giác trầm mặc. Cô không biết tại sao bản thân lại biến thành An Tình, cũng không biết sẽ tiếp tục như vậy trong bao lâu, cô phải làm dự tính xấu nhất. Bởi vì An Tình vô cùng tự bế (tự kỷ), sau khi chia tay với bạn trai cũ cũng không còn qua lại với người thân mật nào khác trong hiện thực, vẫn rất dễ dàng đóng giả, nhưng cô không nghĩ đến An Tình cư nhiên là 1 nhà tiểu thuyết.

Văn phong là thứ mà không phải chỉ nhìn 1 lần liền có thể nhìn ra.

Đương nhiên, đây là cấp độ càng cao, về trình độ cơ bản, Diệp Đàm..... viết văn thường thường.

Cô viết tiểu thuyết? Biên tập đang điên cuồng đầu bên kia điện thoại không nghe thấy trả lời cũng không cảm thấy kỳ lạ, An Tình chính là như vậy, Hắn hít sâu 1 hơi, “Cô viết được bao nhiêu rồi? Còn bao nhiêu?”

Rất tiếc, An Tình bận rộn chia tay với bạn trai cũ, vốn muốn viết tiểu thuyết vừa khoảng 10 vạn chữ đến bây giờ đến cái bóng cũng không thấy.

Trầm mặc, Trầm mặc.

Biên tập từ trong sự trầm mặc này cảm thấy có 1 linh tính không tốt, bỗng nhiên sinh ra 1 suy nghĩ đáng sợ, âm thanh cũng bất giác thấp lại, “Cô ngàn vạn đừng muốn nói với tôi....”

“Tôi có thể bỏ cuộc không?” Diệp Đàm dứt khoát đánh gãy anh ta.

Biên tập ở đầu bên kia hoàn toàn rơi vào tĩnh mịch, dường như cách điện thoại vẫn có thể cảm nhận đến 1 cổ hơi thở tuyệt vọng.

Sau 1 lúc lâu, Biên tập online, “Tôi ù tai rồi thì phải, nghe lầm rồi, tôi nghe lầm rồi.....”

“Không nghe lầm, Tôi muốn bỏ cuộc, Tôi..... viết không ra.”

Biên tập 1 lần nữa rơi vào trầm mặc, nửa giây sau, Biên tập: “Xuyên Hạ, Cô sắp phải đóng tiền thuê phòng rồi phải không.”

“Sinh hoạt phí của cô còn lại bao nhiêu?”

“Cô còn nhớ lúc trước thiếu tôi 2 vạn đi.”

........

An Tình chính là nhờ tiền nhuận bút sống qua ngày, vì tham gia thi đấu và yêu đương, cô ấy đã rất lâu không viết truyện ngắn rồi, cuốn tiểu thuyết dài tập trước đó bán không tốt lắm, vì để mua quà cho bạn trai, cô ấy mượn biên tập 2 vạn đồng, tiền thuê phòng phải đóng cả 1 năm là 3 vạn 5, trong thẻ hiện nay chỉ còn dư lại 3 ngàn đồng.

Thời kỳ đầu khi tham gia cuộc thi đấu này sẽ không có tiền nhuận bút, nếu như lần này cô được tiến vào 50 hạng đầu thì sẽ nhận được tiền nhuận bút cao hơn 20% so với giá thị trường.

Diệp Đàm vừa nhớ lại đoạn này: “.....”

Giọng nói của Biên tập vẫn hòa nhã dễ gần, “Ngoan, đừng cáu kỉnh nữa, cách ngày nộp bản thảo còn có 5 ngày, cô vẫn còn thời gian. Tôi tin cô, cô có thể làm được.”

Cảm giác đói vẫn kéo dài, lời nói của Biên tập như bùa đòi mạng, Diệp Đàm 5 phút sau vẫn là ngồi trước máy vi tính. . Được copy tại ( TRUМtr uyen.о г g )

Cô cũng không thực sự nghĩ rằng sẽ đi tham gia, cô hiểu rõ trình độ của mình, cuộc thi đấu tiểu thuyết lần này so với trong tưởng tượng còn kịch liệt hơn, người tham gia cũng nhiều hơn tưởng tượng, có thể trong phạm vi toàn quốc đi đến bây giờ, trình độ đều không thấp, người viết văn bình bình như cô đi tham gia, chính là tự rước lấy nhục.

Cô là muốn viết 1 đoạn cho Biên tập xem thử, để anh ta xem thử trình độ của cô như thế nào.

Cô vừa mở tài liệu trước đây của An Tình ra xem để tìm hiểu về văn phong của cô ấy, vừa nghĩ về tiểu thuyết cỡ vừa lần này, không hạn chế đề tài, kỳ ảo, tiểu thuyết nhẹ, khoa học viễn tưởng... toàn bộ đều không hạn chế, số lượng chữ yêu cầu trong khoảng 10 vạn chữ đến 12 vạn chữ.

An Tình trước đó viết là tiểu thuyết tình yêu đô thị, không phải dạng hài kịch đô thị nhẹ nhàng, mà là mang theo sắc thái hiện thực, đọc cả cuốn khiến cho người ta cảm thấy đặc biệt kiềm nén, áp lực, vì vậy lượng tiêu thụ không tốt.

Lượng tiêu thụ của An Tình không tốt, cô đoán chừng là do bán không ra.

Cô xem đoạn mở đầu trong vài cuốn tiểu thuyết của An Tình, thử bắt chước theo, giống thật mà là giả, cuốn cùng lại xóa từng dòng từng dòng đi.

Cô đối diện với màn hình vi tính, sau một lúc lâu, trong đầu chớp nhoáng qua hình tượng của An Tình trong gương.

Trước đây Cô đã xem qua 1 màn không thể tưởng tượng như thế kia, cũng đã trải qua sự việc không thể tưởng tượng như thế này, trên thế giới này có rất nhiều việc không thể dùng khoa học để giải thích được, nếu như thần linh thật sự tồn tại, vậy quỷ hồn thì sao? Cô nhập vào thân thể này, An Tình đã chết rồi, nhưng linh hồn của cô ấy đâu? Linh hồn của cô ấy đã trở về địa phủ, hay vẫn như cũ không cam tâm mà quanh quẩn ở chỗ này?

Nếu vẫn quanh quẩn ở đây, có phải cô ấy vẫn đang chăm chú nhìn vào người đã chiếm lấy thể xác của cô ấy là cô không?

Linh cảm cứ bỗng nhiên đến như vậy, cô nhìn vào màn hình vi tính, cuối cùng cũng có nội dung để viết, ngón tay ấn trên bàn phím, chữ từ từ tràn đầy màn hình máy tính.

........

Cô gửi 3 vạn chữ đã viết xong đến hộp thư của Biên tập, lại gửi tin nhắc nhở anh ta, duỗi duỗi eo, nhẫn nhịn cảm giác đói bụng ở khắp nơi mà leo lên giường, mê mê man man ngủ 1 giấc.

Biên tập thức khuya lâu như vậy, trong lúc đó còn điên tiết qua 1 lần, nhìn nhìn thời gian, chuẩn bị bò lên từ máy tính trước mặt, nhưng hòm thư bỗng nhiên truyền đến âm thanh nhắc nhở, hắn thuận tay mở ra, nhìn thấy người gửi thư, hắn không nhịn được lộ ra nụ cười u ám, “Thật sự 1 2 phải là tôi cầm dao từ phía sau buộc Cô viết....”

Trước đó không phải nói muốn bỏ cuộc, không muốn viết, viết không ra sao? Nhưng bây giờ mới bao lâu đã gửi cho hắn rồi, quả nhiên nhóm tác giả này cần phải thúc 1 phen mới được.

Thật là, không thể đúng hạn nộp bản thảo cho hắn sao?

Tên Tiểu thuyết “Sau Lưng”

Được, rất phù hợp với phong cách đặt tên trước đây của Xuyên Hạ, hắn xem xuống tiếp, hắn đã liên tục làm việc rất lâu rồi, đôi mắt khô khốc, chuẩn bị xem mở đầu rồi đi ngủ đợi lúc tỉnh lại tiếp tục xem, nhưng vừa mới xem vài hàng phía trước, hắn bỗng nhiên nổi da gà......

Đợi đến khi Diệp Đàm tỉnh lại liền phát hiện điện thoại có vài cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều do Biên tập gọi đến, còn có gần 20 đoạn tin nhắn chưa xem, toàn gửi đến sau khi cô ngủ không lâu, mở ra đoạn tin nhắn gửi đến sớm nhất.

“Đoạn tiếp theo đâu! Đoạn tiếp theo đâu! Cô chỉ viết 1 vạn chữ? Phong cách cũng đổi rồi? Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là đoạn tiếp theo đâu!!”

Diệp Đàm chớp chớp mắt, lại tiếp tục mở những tin nhắn phía dưới toàn bộ đều là dò hỏi về nội dung của đoạn tiếp theo, đại khái cũng cảm thấy là cô đi ngủ rồi, sẽ không trả lời anh ta, cuối cùng không cam tâm nói “Sau khi viết xong đoạn tiếp theo nhất định phải ngay lập tức gửi cho tôi xem! Cách ngày cuối cùng nộp bản thảo vẫn còn mấy ngày! Cô chỉ viết nhiêu đây không cảm thấy áy náy sao!”

Diệp Đàm là nghĩ cho anh ta xem thử văn phong của cô, lối hành văn, đánh tan đi ý nghĩ để cô tham gia thi đấu của anh ta, vì vậy chỉ viết đoạn mở đầu 1 vạn chữ, nhưng anh ta cư nhiên cảm thấy như vậy cũng được?

PS: Xuyên Hạ là bút danh của An Tình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.