Nữ Vương Khủng Bố

Chương 3: Chương 3: Tiểu Thuyết Gia Kinh Dị




Trans: Tuệ Mẫn

___________________________

Cho dù đã ngủ qua một giấc, biên tập vẫn còn nhớ rõ cái cảm giác sởn tóc gáy khi vừa xem xong, thậm chí lúc xem mở đầu hắn cũng không hề nghĩ đến văn phong của Xuyên Hạ lại đột nhiên thay đổi, sau khi xem xong, hắn cố nén cảm giác run rẩy xem lại 1 lần nữa, lúc này mới phát hiện văn phong của cô có sự biến đổi rất lớn, cơ hồ như đã thay đổi thành 1 con người khác.

Sự kìm nén giữa các hàng chữ trước đây đã không còn nữa, hành văn ngắn gọn, cơ hồ không có hình dung từ dư thừa, lý lẽ sắc bén, nhưng tổ hợp hành văn như vậy, từ đầu xem đến đây, lại làm người ta không khỏi cảm thấy sợ hãi, đem chính mình nhập vai vào nhân vật chính, không khí kỳ dị vờn quanh người.

Biên tập lải nhải: “ Cô trước đây không viết là do muốn viết khủng bố hả? Thay đổi đề tài? Tôi xem hiệu quả không tệ?” Đâu chỉ là không tệ a! Loại miêu tả không khí khủng bố này đã hơn xa trình độ trước kia của cô, thẳng tiến tiêu chuẩn hạng nhất, làm biên kịch đều không khỏi nghĩ thầm, làm sao mà trước đây cô ấy nghĩ luẩn quẩn như vậy, một hai phải viết thể loại tiểu thuyết hiện thực đô thị? Đổi thành lối viết này, đề tài khủng bố này, cứ như là hổ thêm cánh.

Thành thực mà nói, trước đây biên kịch chỉ nghĩ rằng cô có thế tiến vào 20 hạng đầu đã tốt lắm rồi, dù sao thì mức độ cạnh tranh kịch liệt hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, Xuyên Hạ còn không đạt được đến trình độ như vậy, nhưng mà bây giờ thì khác rồi a! Nếu cô có thể duy trì trình độ hiện tại, hiển nhiên có thể tiến vào 10 hạng đầu.

Nghĩ đến đây, hắn lại cẩn thận dặn dò nói, “ cứ dựa theo phong cách này mà viết tiếp, không cần lại đi viết đề tài trước đây nữa.”

Khủng bố là đề tài tiểu chúng (thiểu số), nhưng có 1 bộ phận người tuyệt đối trung thành a, hơn nữa viết loại đề tài này nổi tiếng rồi, bán bản quyền rất dễ dàng. Xuyên Hạ là một nhà tiểu thuyết hiện thực đô thị hạng 3, nhưng nếu duy trì trình độ hiện tại thì sẽ là 1 nhà tiểu thuyết khủng bố hạng nhất, không nói đến lượng tiêu thụ, chỉ cần đem cái danh hiệu này ra, công ty xuất bản của họ liền có đề tài để đi tiếp thị rồi.

Biên kịch liền ảo não tại sao trước đây không nghĩ đến việc thử để cô đổi đề tài khác xem sao. Xem cuốn này, lại xem trước kia, rõ ràng là lãng phí thiên phú a!

Trước khi ngắt điện thoại còn không quên lại nhắc nhở, “ nhanh viết tiếp theo đi! Sau khi viết xong nhớ gửi cho tôi!”

Diệp Đàm cổ quái nhìn di động, cái cảm giác đói khát đó vẫn còn, cô cố nén cảm giác đói khát đi xem lại bản thảo ngày hôm qua, ngữ văn, viết văn, sáng tác văn của cô ngoại trừ văn nghị luận ra thì đều đạt điểm bình thường, lời văn bình dị mộc mạc, đơn giản lưu loát, ưu điểm duy nhất là logic chặt chẽ, kết cấu hoàn thiện.

Bây giờ một người biên tập mỗi ngày làm việc với chữ viết khen cô viết tốt, chế tạo bầu không khí tuyệt vời? Thậm chí còn ám chỉ cô viết tốt hơn so với trước đây, cũng tức là viết tốt hơn An Tình.

Vốn dĩ Diệp Đàm nghĩ rằng chỉ cần biên kịch xem xong sẽ biết rằng để cô bỏ cuộc là hành vi đúng đắn như thế nào, hiện tại xem ra cô vẫn phải tiếp tục viết tiếp.

Mở đầu của “Sau lưng” là nữ chính tỉnh lại ở trên giường, lại ngoài ý muốn đánh mất đi toàn bộ ký ức, nhìn căn phòng vừa xa lạ vừa quen thuộc này, thông qua manh mối trong phòng và một vài bức ảnh, cô biết được tên của chính mình, cũng biết được tình trạng của 1 vài mối quan hệ.

Bạn bè và người bạn trai bận rộn công việc sau khi biết cô mất ký ức đều đối xử với cô ôn nhu cẩn thận, chỉ dẫn cô quen thuộc với mọi thứ xung quanh, có vẻ như sinh hoạt đã quay lại quỹ đạo bình thường, nhưng nữ chính lại cảm giác có chỗ nào đó không đúng, dường như có người nào đó liên tục nhìn trộm cô, ánh mắt ác độc, giống như là muốn giết chết cô vậy.

Cô cảm thấy sợ hãi, trong lúc ngủ mơ thường xuyên bị bừng tỉnh, thổ lộ với bạn bè, cãi nhau với bạn trai, lắp đặt camera giám sát, nhưng không có ai tin cô cả, mỗi người đều cho rằng cô đang phát điên. Bạn trai dưới tình huống kiệt sức buộc miệng thốt ra, “ Cô tại sao lại trở thành bộ dạng như thế này!”

Hoá ra ở khoảng thời gian trước khi cô mất ký ức tinh thần cũng không ổn định như thế này, làm bạn bè và bạn trai mất hết kiên nhẫn, vốn dĩ tưởng rằng sau khi cô mất ký ức đã tốt hơn, không ngờ rằng lại bắt đầu rồi.

Không có ai tin lời nói của cô cả, nữ chính đau khổ không thôi.

Hơn nữa điều làm cho người khác càng thêm sợ hãi là, tầm mắt kia càng ngày càng mãnh liệt, dường như cách cô càng ngày càng gần.

.......

Sau khi biên kịch xem xong đoạn này, toàn thân lại nổi da gà 1 lần nữa, run run, không những không biến mất mà ngược lại càng mạnh mẽ hơn.

“Này cũng quá khủng bố rồi....”

Hắn nuốt nuốt nước miếng. Kỳ thật đến bây giờ 6 vạn chữ cũng không có miêu tả bất kỳ cảnh khủng bố nào cả, tất cả mọi thứ đều tồn tại trong suy nghĩ chủ quan của nữ chính, so với việc bị một thứ gì đó quấn lấy, cô càng giống một người bệnh tâm thần, ảo tưởng có một thứ gì đó nhìn chăm chú vào sau lưng mình. Nhưng không khí cũng quá thích hợp rồi, cảm giác nhập vai cũng quá mạnh rồi, một mực xem tiếp, sau lưng thật sự như có 1 thứ gì đó đang nhìn mình.

Tạo ra bầu không khí khủng bố như thế này có thể gọi là hoàn mỹ.

Bản thân hắn không phải là người mê tiểu thuyết khủng bố, nhưng cũng sẽ có lúc mua 1 2 quyển về xem để điều tiết tâm tình, dù sao thì làm 1 nhà biên kịch mỗi ngày phải duyệt vô số bản thảo, mỗi ngày xem đến cay mắt những nội dung vượt xa trí tưởng tượng của con người, nhưng nếu đem những cuốn tiểu thuyết khủng bố mà hắn xem trước đó đi so với cuốn chưa hoàn thành này thì đều là cặn bã a.

Hắn có 1 loại dự cảm, Xuyên Hạ lần này có thể sẽ nổi tiếng rồi.

......

Dưới sự thúc giục của biên kịch, cô dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành thiên tiểu thuyết này, sau khi biên kịch xác nhận không có sai sót nào liền đem thiên tiểu thuyết này gửi cho ban giám khảo.

Ban giám khảo đang trao đổi ý kiến với nhau, cho đến hiện tại, đã có 100 bản thảo gửi đến rồi, những bản gửi đến sớm nhất đều đã được họ trao tay xem hết, phong cách viết văn phải được tích luỹ nhiều nhiều, không thể nào chỉ xem 1 lần là thấy được, đương nhiên, cũng có một loại là ông trời cho cơm ăn ( thiên phú), nhưng mà cho dù là bất kỳ loại nào, đều đã lộ ra ngay từ lúc mở đầu, lần thi đấu này còn có sự tham gia của một số tác giả lâu năm nhưng không nổi tiếng, muốn dựa vào lần này để tranh thủ 1 phen, ban giám khảo đều có tính toán trong lòng, người nào có tiềm lực, người nào có hy vọng đoạt quán quân.

Bọn họ lúc này đang trao đổi về 1 tuyển thủ có hy vọng đoạt giải quán quân lần này, sở trường là kịch quần tượng ( xây dựng hình tượng 1 lớp nhân vật), tuy rằng vẫn còn có chút non nớt, nhưng chỉ cần lại tôi luyện tôi luyện, sau này sẽ là 1 hạt giống tốt. Đột nhiên hòm thư truyền đến lời nhắc, giám khảo nhấp vào xem, nhìn đến Xuyên Hạ, không có ấn tượng, hẳn là 1 người không quá xuất chúng.

Ban giám khảo có 10 người, sở thích của mỗi người không giống nhau, hòm thư là hòm thư chung, 10 người đều nghe đến lời nhắc, nhưng đều không có mở ra xem mà tiếp tục thảo luận xem nên xếp hạng thứ mấy cho vị tác giả sở trường viết kịch quần tượng, có nên cho anh ta hạng thứ 3 không, dựa theo quy định của cuộc thi, 3 hạng đầu tiên lần này có thể trực tiếp tiến vào 10 hạng đầu tiên, không cần tiến hành cuộc thi 50 chọn 10, đợi đến nửa tiếng sau, trong đó có 1 vị cảm thấy phiền rồi, nhìn đến những người khác vẫn đang tiếp tục tranh cãi, dứt khoát mở ra bộ tiểu thuyết này, hôm nay là ngày cuối cùng nộp bản thảo rồi, đuổi deadline a, Xuyên Hạ, nàng mơ hồ có điểm ấn tượng, nhưng ấn tượng không sâu.

Viết là.... tiểu thuyết đô thị? Sau khi xem tên, than thở 1 tiếng, mở ra.

......

Lần tranh cãi chính này là 2 người, 1 người yêu chết được vị tác giả này, người còn lại thì kiên trì rằng anh ta viết không tệ nhưng để tiến vào 3 hạng đầu tiên thì còn miễn cưỡng, có rất nhiều tình tiết xử lý không tốt, 1 người khác rõ ràng viết tốt hơn anh ta. Lúc ban đầu những vị giám khảo khác còn có thể phát biểu ý kiến, nhưng theo thời gian càng kéo dài, ngày càng cảm thấy không kiên nhẫn, 2 ngươi nói qua nói lại, chẳng lẽ không có điểm mới nào sao?

Họ liền nhớ đến Lily ước chừng đã hơn nửa tiếng không phát biểu ý kiến rồi.

“Lily? Sao vậy? Xảy chuyện gì sao?”

Sau khi tag nàng, Lily ước chừng 1 phút sau mới trả lời, lâu đến nỗi người khác cảm thấy thật sự xảy ra việc gì đó ngoài ý muốn, làm cho 2 người sắp đánh nhau cuối cùng cũng dừng lại.

Lily: “ Mọi người có xem “ Sau Lưng” chưa! Nhanh đi xem đi!!”

“Quá quá quá quá quá khủng bố rồi!!”

......

Có thể trở thành giám khảo, mỗi người đều xem như là có chút danh tiếng trong nghề, bất luận là bản thân viết hay là xem của người khác, đều xem như đã trải qua rồi, vô luận là lối suy nghĩ hay là lối hành văn của “Sau Lưng” đều không thể xem là xuất chúng, thậm chí có thể nói là chỉ vừa đạt điểm tiêu chuẩn, nhưng cứ xem sẽ không nhịn được cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân, làm người ta không nhịn được mà run cầm cập.

Có thể khiến cho cô tiếp tục xem tiếp mà không phải trước tiên chọn lỗi sai, cuốn tiểu thuyết này đã có thể xem như thành công được 1 nửa.

Hơn nữa, loại khủng bố này từ từ tiến dần theo cốt truyện ngày một mở rộng.

Những người khác ngẩn ra, “Sau Lưng”? Có vài người còn chút ấn tượng, đây không phải là tên cuốn tên tiểu thuyết mới nhìn thoáng qua sao?

“Lily ngươi vừa mới xem cuốn tiểu thuyết này sao? Rất khủng bố? Viết rất tốt? Cốt truyện là gì?”

Có người dò hỏi, đã có người nhanh tay đi xem rồi.

Người nói chuyện trong group càng ngày càng ít, những người khác đại khái cũng biết họ đi làm gì rồi, cũng hiếu kỳ mà nhấp vào xem, có thật là hay như vậy không? Cư nhiên khiến cho họ mê mẩn đến vậy? Cư nhiên đến một câu ở trong group cũng không muốn nói?

Muốn xem hết 10 ngàn chữ làm sao cũng phải mất vài tiếng đồng hồ.

Lily xem xong đầu tiên, nhìn vào nhật ký trò chuyện của vài tiếng trước, không nhịn được mà nhập vào 1 hàng chữ, “Mọi người có ai có ấn tượng với Xuyên Hạ này không? Xây dựng được loại không khí khủng bố này, làm sao có thể chỉ là 1 người bình bình vô danh?”

Chính là sau khi xem xong, cô vẫn còn có cảm giác lạnh lẽo từ phía sau.

......

Vào lúc bạn trai rốt cuộc không thể tiếp tục nhẫn nại nữa mà nói chia tay, nữ chính đem chính mình nhốt vào trong phòng, không muốn đi đâu, không muốn gặp ai cả, cái ánh nhìn càng ngày càng gần đó không phải là ý nghĩ chủ quan của cô, cô cũng không mắc bệnh tâm thần mà nó thật sự tồn tại. Nó càng ngày càng áp sát cô, cái ly đặt ở trên bàn đang dịch chuyển, chuông gió không có gió tự động vang, đèn không biết tại sao dập tắt.....

Tất cả mọi thứ đều đang bức điên cô, cô gào thét, ngươi rốt cuộc là ai, tại sao lại đối với cô như vậy, cầu xin nó đừng quấn lấy cô nữa.

Vào lúc cô chìm vào giấc ngủ sau khi uống thuốc ngủ, bóng dáng của 1 nữ nhân xuất hiện bên giường cô, cô ta có 1 khuôn mặt giống hệt cô, nữ chính trong giấc mơ cũng gặp 1 nữ nhân giống hệt như mình, cô ta nói, “tôi chính là cô a.”

Trong giấc mơ cô ta bóp chặt cổ cô, nữ chính trong hiện thực cũng bắt đầu giãy giụa, trong lúc ngạt thở cô đột nhiên nhớ lại toàn bộ.

Đây là 1 cô hồn dã quỷ, nó muốn thay thế cô, cũng như lúc cô thay thế chủ nhân ban đầu của thân thể này vậy, những chuyện cô gặp phải bây giờ giống hệt như những gì trước đây cô làm đối với chủ nhân của thân thể này, cô bức điên cô ta, bức cô ta tự sát, sau đó thay thế cô ta, nhưng tại 1 góc mà cô không hay biết, 1 cô hồn dã quỷ khác đang yên tĩnh quan sát hết tất cả mọi thứ, sau đó đem tất cả mọi thứ trả lại cho cô.

Nếu bạn cảm thấy có tầm mắt đang chăm chú quan sát bạn, bạn nhất định phải cẩn thận, có thể là có quỷ đang muốn trở thành bạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.