Trans: Tuệ Mẫn
Beta: Tiểu Vũ
___________________________________
Nhìn vào câu cuối cùng làm Lily không nhịn được mà rùng mình một lần nữa.
Cũng không nhịn được hoài nghi, tại sao cô lại không có ấn tượng nào về người này, nếu lối hành văn không được xem là lão luyện, nhưng những bộ phần khác hoàn toàn có thể bù đắp chỗ thiếu sót đáng tiếc này, cô thậm chí có thể khẳng định, trong lúc đọc truyện, sẽ không có ai để ý đến lối hành văn.
Những người khác cũng lần lượt xem xong, đều thể hiện sự thán phục hệt như Lily, năng lực xây dựng khủng bố này thật là tuyệt vời!
“Tôi đến bây giờ vẫn còn cảm thấy phía sau lưng âm u!”
“Đúng vậy! Ý tưởng cũng không được xem là mới, nhưng cứ cảm thấy âm u, đột nhiên vừa nãy có vật gì đó rơi từ kệ để đồ xuống, dọa tôi sợ đến nỗi thiếu chút nữa từ trên ghế nhảy dựng lên.”
.......
Bọn họ vừa trao đổi, đều không nhớ ra người này, hiện nay chỉ còn dư lại 100 người, mặc kệ thế nào nhưng ít ra thì trước đây cũng phải có tí ấn tượng a, có người nhanh tay tìm ra bài văn tham gia thi đấu trước đây của cô ấy, xem không đến 3 chương, cả người liền sụp đổ, “Phong cách chuyển biến cũng quá lớn rồi!”
Lối hành văn có sự giảm sút, nhưng năng lực khống chế cốt truyện lại tăng lên vèo vèo.
Trước đây cô ấy phải băn khoăn luẩn quẩn trong lòng bao nhiêu mới đi viết tiểu thuyết đô thị hắc ám?
Lily: “Tôi thích tiểu thuyết này, Tôi cảm thấy nó hoàn toàn có đủ thực lực để vào vòng tuyển 3 hạng đầu lần này.”
“Phản đối! Tôi thừa nhận thiên tiểu thuyết này rất xuất sắc, nhưng ưu điểm và khuyết điểm đều thể hiện rất rõ ràng, 3 hạng đầu qua rồi!”
Người trước đây vừa khen ngợi tiểu thuyết này lập tức trở mặt, Lily không sợ 1 chút nào, hai bên bắt đầu khẩu chiến. Biên tập bởi vì tiểu thuyết này mà lòng tin tăng mạnh thêm vào Xuyên Hạ, tỉ mỉ quan sát động thái của ban giám khảo, sau khi nghe đến tiểu thuyết này có hy vọng vào 3 hạng đầu, tim lập tức đập thình thịch thình thịch.
Không thể đợi được mà gọi điện thoại cho Diệp Đàm, nói tin tức tốt này cho Diệp Đàm biết, Diệp Đàm: “....” Cô bắt đầu nghi ngờ chất lượng của cuộc thi đấu lần này.
Biên tập: “ Nghe tôi nói, lần này cô có thể không vào nổi 3 hạng đầu, nhưng điều này không có nghĩa là không còn đường sống nào khác, Cô hãy cố gắng nỗ lực! Sau này biểu hiện thật tốt, đợi đến khi cô vào 10 hạng đầu, tôi sẽ xin với tổng biên tập, cô cũng ở công ty xuất bản của chúng ta được 3 năm rồi, làm thế nào cũng nên có 1 bài phỏng vấn cá nhân!”
Hắn là muốn tuyên truyền cho Diệp Đàm trên tạp chí có lượng tiêu thụ tốt nhất của họ, nhưng vẫn còn phải xem cụ thể.
Tuy rằng hắn vẫn có chút tiếc nuối vì không thể vào 3 hạng đầu, nhưng suy nghĩ theo hướng khác, không vào được cũng không thể xem là chuyện xấu, theo như thông tin mà hắn biết, phương thức thi đấu đã có điều thay đổi rồi.
Hắn đột nhiên có ý tưởng, “Việc này có chút phiền phức, không thể nói rõ qua điện thoại, chúng ta gặp mặt đi?”
Xuyên Hạ không hy vọng bị người khác cho rằng mình có bệnh, che dấu rất kỹ chứng bệnh ám ảnh xã hội của bản thân, kể cả biên tập cũng không biết, hoặc là có đoán ra 1 ít, dù sao thì trước đây hắn cũng mở miệng mời qua, Xuyên Hạ không những không đồng ý gặp mặt, gọi video nói chuyện đều không muốn.
Diệp Đàm lại chỉ chần chờ 1 lát, “ Được thôi, ở đâu?”
Diệp Đàm tuỳ tiện lựa 1 bộ đồ, buộc tóc lên liền ra cửa, đợi đến tiệm cà phê mà biên tập nói, nhìn xung quanh 1 lát, vòng qua 1 chậu cây xanh, đứng trước mặt 1 gã đàn ông đeo kính gọng vàng, “Hà Lan Phong Xa?
Anh ta đang xem điện thoại, nghe thấy tiếng nói ngẩng đầu, giọng nói không che giấu được sự kinh ngạc “Xuyên Hạ?”
Thân thể gầy còm, da dẻ tái nhợt vì nhiều năm không gặp ánh sáng, màu môi đều là màu hồng nhạt không có huyết sắc, đầu tóc gọn gàng buộc ở phía sau, ánh mắt lãnh đạm, nếu nói cả người là 1 bức hoạ màu sắc nhạt nhẽo, nhưng lại có cảm giác tồn tại mạnh mẽ.
Diệp Đàm ngồi xuống 1 lúc lâu vẫn không nghe thấy tiếng động, nhìn thấy anh ta không chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô, “Sao?”
Hà Lan Phong Xa lúc này mới cảm giác được mình đã thất lễ, thẳng thắn, “Cô so với suy nghĩ của tôi không giống nhau lắm.”
Trong suy nghĩ của hắn, cô là một người tái nhợt gầy yếu, e lệ, hướng nội, trầm mặc, nhưng sau khi nhìn thấy Diệp Đàm, hắn lại kỳ quái cảm thấy đây chính là Xuyên Hạ, đây là Diệp Đàm viết “Sau Lưng”, làm người khác không thể giải thích được mà cảm thấy khí chất của cô ấy thật phù hợp với thiên tiểu thuyết đó.
Diệp Đàm nhếch nhếch chân mày, không trả lời, “Quyển tiểu thuyết chuyển đổi loại hình này của tôi, lối hành văn không tính là xuất sắc, khuyết điểm rất rõ ràng, sao lại có cơ hội vào 3 hạng đầu?”
Đây mới chính là nguyên nhân cô đồng ý đến gặp mặt. Chỉ 1 mình Hà Lan Phong Xa nói rằng cô viết tốt, đó có thể là do tiểu thuyết này không thể giải thích được mà đúng với khẩu vị của anh ta, nhưng không thể nào mà tất cả các vị giám khảo đều yêu thích khủng bố được?
“.....Cô rốt cuộc hiểu về bản thân bao nhiêu?” Cô ấy lẽ nào không biết hiệu quả tác phẩm mà do chính bản thân viết ra sao? Hắn dám khẳng định, nếu cô ấy chuyên tâm viết tiểu thuyết khủng bố, tương lai nhất định sẽ có 1 số lượng lớn fan trung thành. Nghĩ thử xem, trước đây cô ấy nghĩ không thông đi viết tiểu thuyết hắc ám đô thị, hắn có điểm tỉnh ngộ rồi, cạn lời đáp, “Lối hành văn có thể luyện, nhưng thiên phú có thể ngộ không thể cầu*.”
Có thể ngộ không thể cầu: ý là có thể thấy được nhưng không thể phát huy tác dụng được.
Sở trường của mỗi người không giống nhau, có người có lối hành văn xuất sắc, có người có tình tiết câu chuyện vô cùng đặc sắc, nếu đem 2 loại này đi so sánh với nhau thì không quá công bằng, nếu bạn nhất định phải nói lối hành văn xuất chúng nhưng tình tiết lên xuống lại không đủ thoải mái, tình tiết vô cùng đặc sắc nhưng lối hành văn không đủ bay bổng thì chính là đang kiếm chuyện.
Điều này phải xem kết quả đánh giá tổng hợp.
Diệp Đàm: “......Rất khủng bố sao?” theo như những gì Hà Lan Phong Xa nói, quyển tiểu thuyết này của cô rất xuất sắc trong việc xây dựng không khí khủng bố, xuất sắc đến nổi khiến cho người khác xem nhẹ lối hành văn của cô.
Hà Lan Phong Xa: “.....Tôi bây giờ đã biết là cô có thực sự hiểu về bản thân mình hay không rồi.” Hèn gì trước đây một mực kiên trì với tiểu thuyết hắc ám đô thị!
Hơn nữa trước đây hắn rõ ràng năm lần bảy lượt khen ngợi khả năng xây dựng không khí khủng bố của cô! Hóa ra trước giờ cô đều không tin sao!
Vì để cho cô ấy có sự nhận thức rõ ràng với sở trường của mình, Hà Lan Phong Xa không thể không khen cô ấy từ đầu tới đuôi một lần nữa, lùi lại một bước mà nói, cứ cho là cô ấy nghi ngờ trình độ của mình, thì cũng nên tin vào các giám khảo a.
Diệp Đàm trong quá trình khen không ngừng lặp lại của biên tập mà cuối cùng cũng lờ mờ bắt được trọng điểm, “Rất khủng bố....”
Những người xem qua đều cho rằng cô viết rất khủng bố, làm người ta sởn cả gai óc.
Đây......
Nhưng chính bản thân cô xem lại không cảm nhận được tí khủng bố nào. Trực giác của cô cho rằng trong này có điều cổ quái, đúng vào lúc định nói bóng nói gió 1 lần nữa, cô vô thức xoa xoa dạ dày của mình.
Từ lúc cô đến nơi này, cảm giác đói bụng liền đi theo như bóng với hình, ăn càng nhiều thức ăn cũng không thể ngăn lại cảm giác đói này, trong lúc ngủ cũng sẽ bởi vì đói bụng mà tỉnh lại, vào lúc cô từng bước thôi miên bản thân, để bản thân thích ứng với cảm giác đói, chính vào lúc vừa rồi, cái cảm giác đói phát ra từ sâu trong linh hồn trong chốc lát liền biến mất hơn 1 nửa.
Vào lúc cô vô thức suy nghĩ, cả người chậm lại nửa nhịp, mà Hà Lan Phong Xa không kịp đưa ra nghi vấn, điện thoại của hắn lại reo lên, hắn cuống quýt nhận điện thoại “Xin chào, đây là...”
Trên mặt hắn ngay từ đầu còn hiện nghi hoặc, theo tin tức bên kia ngày càng lộ rõ, biểu tình từ từ biến thành kinh hỷ, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Diệp Đàm, đợi sau khi cúp điện thoại, hắn liếm liếm môi, “ Nghe tôi nói, Xuyên Hạ, cô có biết vừa rồi ai gọi đến không? Là giám khảo! Cô ấy rất thích tiểu thuyết của cô.”
Ánh mắt hắn dáng lấp lánh, kèm theo kinh hỷ ngoài ý muốn, người vừa rồi gọi điện thoại chính là LiLy! “Sau Lưng” tuy rằng được cô ấy ủng hộ, nhưng lại bởi vì thiểu số mà bị loại trừ khỏi 3 hạng đầu, nhưng Lily lại cực kỳ không phục, tìm đến bạn bè xin số điện thoại của Hà Lan Phong Xa_ Thân là một giám khảo, nhưng cô ấy không nên thân cận với tuyển thủ tham gia thi đấu.
Cô ấy mịt mờ thể hiện sự thưởng thức của mình với Xuyên Hạ, lại hơi tiết lộ tin tức nội bộ.
“Dựa theo những gì cô ấy nói, tác phẩm của các tuyển thủ được lọt vào 50 hạng đầu đều được đăng lên mạng. Đương nhiên, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, sau khi tiến vào 50 hạng đầu, phương thức thi đấu sẽ có một vài thay đổi.”
Lão đại dù sao cũng là lão đại, cho dù là kế hoạch lâm thời chưa thông qua, nhưng những thứ cần chuẩn bị đều chuẩn bị hết rồi. “Kể từ bây giờ những tác phẩm tham gia thi đấu đều sẽ được đăng trên trang mạng này, phương thức bình chọn cũng có sự thay đổi, có thêm điểm bình chọn của độc giả.”
Sau này kết quả cũng không phải do giám khảo tự quyết định, mà là điểm bình chọn tổng hợp cùng với phiếu bầu của khán giả.
“Ngoài điều này ra, sau khi các cô tiến vào 10 hạng đầu, có thể phải tham gia tiết mục ghi hình.” Hiện nay kế hoạch này vừa được thông qua, vẫn cần phải xem xét tình hình phát triển sau này, Lily cũng không tiện tiết lộ quá nhiều, chỉ là mập mờ ám chỉ một chút.
Bắt đầu từ sau khi tiến vào 50 hạng đầu sẽ có thợ chụp ảnh từ tổ tiết mục đến thu thập tài liệu thực tế, không chỉ là để hoàn thiện tư liệu trên mạng, còn có nếu tiết mục này tỷ suất xem không tệ, sau khi chọn ra 10 hạng đầu, ghi hình tiết mục, những tài liệu thực tế này sẽ được phát trong lúc ghi hình tiết mục.
Có thể nói, Lão đại thật đúng là lão đại. Một cuộc thi đấu tiểu thuyết ngay từ đầu không được xem trọng hiện nay mà thật sự sắp chơi ra hình ra dạng rồi.
Điều Hà Lan Phong Xa lo lắng là “Cô khẳng định không có vấn đề gì sao?”
Bị chơi như thế này, độ nổi tiếng của họ khẳng định tăng cao, nếu thuận lợi, sau khi tiết mục kết thúc, độ nổi tiếng của họ ít nhất tăng gấp đôi, những người trước đây không xem trọng cuộc thi đấu tiểu thuyết do một người ngoài hàng tổ chức này sau khi nghe đến tin tức chắc phải hối hận rồi. Nhưng đây cũng có chỗ xấu a.
Xuyên Hạ nhìn như thế nào cũng không giống một người mạnh vì gạo, bạo vì tiền. Cô ấy đã thay đổi từ ngại ngùng hướng nội thành lầm lì quái gở, nhưng bất kể là loại nào, phỏng chừng đều không thích tiếp xúc với người khác, bây giờ phải đối diện với camera, sau này có thể phải đối diện với khán giả.
Cô sẽ đồng ý sao?
Biên tập đương nhiên hy vọng cô sẽ đồng ý, nhưng trong lòng lại không có sự chắc chắn.
Ai ngờ Diệp Đàm lại không hề có sự do dự nào “Được thôi.” Ngón tay quét trên màn hình điện thoại, phía trên chính là trang mạng đăng tải tác phẩm của cô, hiện nay phía dưới tác phẩm của cô đã có hơn 100 bình luận.
“Khủng bố quá! Dọa chết tôi rồi!”
“Xuyên Hạ cô đổi phong cách rồi? Cố lên!”
“Câu cuối cùng dọa chết người a!”
“Đây là tác giả viết tiểu thuyết khủng bố sao? Tại sao trước đây tôi không có ấn tượng? Không, ở phần tiểu thuyết khủng bố xem qua bút danh của cô ấy, nhưng mà xem rất hay a! Ủng hộ cô, Cố lên, tiếp tục tiến lên a!”
......
Bình luận vẫn không ngừng tăng lên, số lượng người đọc cũng đang tăng lên, mà theo sự thay đổi của những số liệu này, cảm giác đói còn sót lại đó cũng biến mất, thậm chí dường như còn cảm thấy một ít cảm giác thoả mãn.
Cô nhớ lại trước đây, cô nghĩ rằng bản thân đã thành công thôi miên chính mình, làm cảm giác đói của bản thân không có mạnh mẽ như trước nữa, có thể không phải do cô thôi miên bản thân, mà bởi vì cảm giác đói thật sự giảm nhẹ rồi?
Dựa theo thời gian mà tính toán.
Đó chính vào lúc sau khi cô nộp bản thảo thi đấu.