Nữ Vương Khủng Bố

Chương 5: Chương 5: Tiểu Thuyết Gia Kinh Dị




Trans: Yue Shui

Beta: Vũ

____________________________________

Chứng cứ cho việc này quá ít, hiện giờ tất cả mọi thứ đều chỉ là suy đoán cá nhân của cô, nhưng sự suy đoán này là sự suy đoán khả thi nhất mà bây giờ có thể lí giải, bất kể là như thế nào thì Diệp Đàm đều không thể bỏ qua.

Lấy sự khủng bố làm thức ăn sao? Hay là độ chú ý?

Cô vô thức nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy tối hôm đó, rõ ràng tối hôm đó cô như là đang xem một cảnh phim điện ảnh vô cùng sắc nét, nhưng vài ngày qua đi, ký ức của cô như bị che phủ bởi một tầng sa mỏng.

......

Phương thức thi đấu mới rất nhanh được đưa đến tay các tiểu thuyết gia, quy tắc ở trên lại càng chi tiết hơn, đại khái là vì suy xét đến trong các tác giả có rất nhiều người có tính khí quái dị, quan tâm mà ghi chú ý ở bên dưới, nếu có nghi vấn (câu hỏi), có thể gọi điện thoại cho ban giám khảo.

Nhưng mà có rất ít người mắc chứng bệnh ám ảnh xã hội như Xuyên Hạ, khi Hà Lan Phong Xa gọi điện đến không ai có dị nghị, phần lớn đều vui vẻ về sự thay đổi này, hy vọng điều này có thể đem lại cho họ thêm độ nổi tiếng, vui vẻ đồng ý với phương thức thi đấu này.

Sau khi xác định không có ai rút lui, tổ tiết mục vừa thành lập liền phái thợ chụp ảnh tìm đến nhà để lấy tài liệu. Đến nhà Diệp Đàm hình như là 1 học sinh đại học vừa tốt nghiệp, thân hình khôi ngô, cường tráng, nhưng trên mặt lại mang theo vài phần ngây ngô.

“Xuyên Hạ lão sư.”

Diệp Đàm gật gật đầu, mở cửa cho hắn tiến vào, thợ chụp ảnh cầm camera bắt đầu chụp những hình ảnh trong phòng, làm người khác chú ý nhất chính là từng dãy từng dãy sách, nhưng không hề lộn xộn, được sắp xếp ngay ngắn trên kệ sách, những nơi khác cũng được thu dọn gọn gọn gàng gàng, đến bút cũng không rơi loạn 1 cây nào.

Vì thêm kịch tính, tất cả các thợ chụp ảnh đều được dặn dò rằng phải đợi đến lúc gần đến nhà tác giả mới gọi điện thoại thông báo, hơn nữa không có khả năng sắp xếp 50 thợ chụp ảnh, mỗi thợ chụp ảnh đại khái phải phụ trách 10 tác giả, cậu thợ chụp ảnh này trước đó đã đến nhà của 3 tác giả rồi, có thể nói, đều rất phù hợp với sự tưởng tượng của người bình thường đối với tác giả, 3 tác giả nam trước đó, đều độc thân, trong phòng lung tung rối loạn, sách và quần áo trộn lẫn với nhau, hoàn toàn trái ngược với nhà của Diệp Đàm, thợ chụp ảnh không cầm được lẩm bẩm, lẽ nào nam nữ khác biệt lớn vậy sao?

Sau khi chụp xong cảnh trong nhà, thợ chụp ảnh đưa 1 tấm thẻ đã chuẩn bị sẵn cho cô, Diệp Đàm nhìn lướt qua, đều là những câu hỏi thông thường, “Tại sao lại lựa chọn con đường viết văn này?”

“ Bởi vì 1 vài điều ngoài ý muốn và cơ duyên trùng hợp.”

“Tại sao lại tham gia thi đấu?”

“ Bởi vì để nâng cao bản thân, đây là 1 có hội rất tốt.”

......

“Cô trước đây vẫn luôn viết tiểu thuyết đô thị đau khổ, tại sao lại đột nhiên thay đổi văn phong? Ở đây có nguyên nhân gì sao?”

Nhìn đến câu hỏi này, Diệp Đàm khẳng định câu hỏi này không phải là những câu hỏi tuỳ tiện tìm đến thông thường, mà là dựa vào tình huống của mỗi cá nhân mà quyết định

“.....Đại khái là do tôi nằm mơ thấy ác mộng, trước đây luôn do dự không biết phải viết gì, sau khi gặp ác mộng câu chuyện đó liền tự nhiên xuất hiện.”

Sau khi thợ chụp ảnh phỏng vấn xong tất cả các tác giả, trên trang mạng lại cập nhật thông tin cơ bản của tác giả, mà số lượng nhấp vào trang mạng này cũng ngày một tăng lên, làm tổ tiết mục càng có lòng tin vào nó.

Một khi quyết định chế tác thành tiết mục, có rất nhiều thứ phải suy xét một lần nữa, người của tổ tiết mục vừa xem lại tài liệu thực tế của thợ chụp ảnh chụp lại, vừa nhỏ tiếng thảo luận

“Trên người Long Tam có rất nhiều đề tài a, học sinh cấp 3, vị thành niên, có thể tạo hình thành thiên tài thiếu niên, Huyết Tường Vi miễn cưỡng có thể được xem là một vị mỹ nữ, viết tiểu thuyết ngôn tình đô thị có lượng tiêu thụ không tệ, đã hơi nổi tiếng trên mạng, mỹ nữ tác giả- cái điểm này cũng có thể tuyên truyền....”

Bọn họ là muốn tìm điểm bạo phát của tiết mục, nhưng mà vẫn phải tổng hợp với thực lực của tuyển thủ, 2 người mà họ đang thảo luận đều giành được thành tích không tệ, xét về tạo hình, có thể thành 1 điểm tuyên truyền không tồi.

“Xuyên Hạ như thế nào?”

Đột nhiên có người đề nghị, chỉ vào 1 máy camera hứng thú bừng bừng nói: “Cô ấy đẹp hơn Huyết Hải Đường nhiều đi, chỉ là không trang điểm, sau khi hóa trang chắc chắn là mỹ nữ, khí chất của cô ấy cũng vô cùng xuất chúng, lầm lì, lạnh nhạt, trước đây có xuất bản qua 7 cuốn sách, lần này văn phong có sự thay đổi lớn, dường như đang thay đổi loại hình, viết tiểu thuyết khủng bố, bây giờ độ nổi tiếng do khán giả bình chọn đã xếp hàng thứ 7 rồi, phản ứng của giám khảo cũng không tồi.”

Hiện nay có ít người viết khủng bố, con gái viết tiểu thuyết khủng bố lại càng ít, bây giờ trong số các tác giả viết tiểu thuyết khủng bố thành danh chỉ có một người là phụ nữ.

Những người khác xem qua đánh giá, một lát sau, có người nhăn mi

“Khủng bố là đề tài ít người yêu thích, bản thân cô ấy nhìn cũng không giống người sẽ phối hợp với tổ tiết mục....”

Hắn vẫn chưa nói xong đã có người không khách khí mà phản bác lại

“Anh ngược lại đi tìm 1 người vừa có tài vừa có thể phối hợp với tổ tiết mục lại có đề tài có thể khai thác đi a.”

Bọn họ lúc trước là làm 1 tiết mục ca hát tuyển chọn ca sĩ, chỉ là theo tỷ suất người xem truyền hình dần dần rớt xuống mà bị buộc phải cắt ngang, đã quen với những ca sĩ tham gia tuyển chọn đủ loại dằn xé, bức bách, các loại đoạt độ chú ý, lại đối diện với đám người trạch nam, trạch nữ không giỏi giao tiếp này khiến người ta rất tuyệt vọng, có thể tìm đến 1 điểm tuyên truyền đã coi như không tệ rồi.

Sau vài phút trầm mặc, người phát biểu ý kiến vừa nãy ho nhẹ 1 tiếng

“Xem ra mọi người đều không có ý kiến rồi, đưa Xuyên Hạ liệt vào danh sách ứng cử viên tuyên truyền đi.”

Đợi 2 ngày sau, Diệp Đàm nhận được 1 thông báo, bọn họ phải đến phòng chụp hình studio quay 1 đoạn phỏng vấn cá nhân, Hà Lan Phong Xa còn lặng lẽ nói cho cô 1 tin tức

“Nếu có thể tiến vào 25 hạng đầu, tổ tiết mục vì hiệu quả tiết mục sẽ quay 1 đoạn phim ngắn.”

Bọn họ đây là đã đem nguyên bộ của giới giải trí lấy ra rồi, còn về tốt hay không tốt, vậy thì mỗi người mỗi ý rồi.

Đề thi của vòng thi từ hạng 50 tới hạng 25 đã được gửi đến hòm thư của mỗi tác giả, lần này là bài văn mệnh đề.

“Con người là sinh vật thuộc không gian 3 chiều, bạn có tin rằng có sinh vật đa chiều tồn tại không?”

Ý định ban đầu của Diệp Đàm là muốn kiểm nghiệm suy đoán trước đây của mình, không hề suy nghĩ, lập tức quyết định đề tài.

“Quái Vật”

Tên của tiểu thuyết cứ đơn giản thô bạo như vậy mà quyết định rồi.

Sinh vật thuộc không gian 2 chiều không thể tưởng tượng đến sự tồn tại của sinh vật thuộc không gian 3 chiều, sinh vật thuộc không gian 3 chiều ở hình chiếu của không gian 2 chiều cũng là 2 chiều, như vậy sinh vật thuộc không gian đa chiều ở hình chiếu của không gian 3 chiều cũng là 3 chiều, chỉ là không có biện pháp bị sinh vật thuộc không gian 3 chiều hoàn toàn “Nhận thức”, vì vậy bị cho là đồng loại, thật sự là đồng loại của bạn sao?

Đỗ Oánh Oánh bắt đầu cảm thấy chồng của mình có chỗ nào đó không đúng, tuy rằng anh ta vẫn phong độ nhẹ nhàng như trước đây, đối với cô cũng ôn nhu săn sóc, nhưng mà cô vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Cô đem nghi hoặc giấu ở trong lòng, nói với bản thân rằng là do bản thân nghĩ quá nhiều rồi, có thể là do mẹ của cô bắt đầu nhiều lần hối thúc cô sinh con đi. Cho đến một buổi tối, cô từ trong mơ thức giấc, mở mắt ra liền thấy chồng của mình vẫn chưa ngủ mà nhìn chằm chằm bản thân.

Có thể là do vẫn chưa đóng cửa sổ, cô đột nhiên rùng mình 1 cái.

Tiểu thuyết bắt đầu ở trong không khí kì dị như vậy, nữ chính Đỗ Oánh Oánh từ đêm hôm đó chôn xuống trong lòng một cái gai, coi như là sau này chồng cô có giải thích, cô vẫn như cũ không tin, bắt đầu âm thầm quan sát chồng mình, càng ngày càng phát hiện nhiều chỗ kỳ lạ.

Chồng cô là 1 người thành công, lại không có bạn bè, bạn hợp tác cũng không có, cũng không có bạn học thân thích, kết hợp với trước đây chồng cô nói với cô rằng ba mẹ đều mất, càng thêm cảm thấy kỳ lạ.

Chồng cô mỗi tuần đều phải ra nghĩa trang 1 lần, anh ta không có bà con bạn bè, vậy thì ra mộ viếng thăm ai? Cô không kìm nén được lòng hiếu kỳ âm thầm đi theo anh ta ra nghĩa trang, vào lúc anh ta rời đi, cô lẻn vào nghĩa trang, lúc tìm thấy 1 bia mộ đặt hoa cúc, ở phía trên cô bất ngờ nhìn thấy ảnh của mình.

Đây là....bia mộ của cô!

Hà Lan Phong Xa xem đến nỗi muốn ngừng mà không được, hận không thể làm Xuyên Hạ ngay bây giờ đi viết bản thảo! Còn lo lắng trạng thái tốt trước đây của cô ấy chỉ là Phù Dung sớm nở tối tàn, không ngờ rằng trạng thái của cô ấy càng ngày càng tốt rồi!

Thủ pháp kể chuyện ở đây giống như là kéo tơ phá kén, phối hợp với cảm xúc nhấp nhô của nữ chính, mặc dù không có khủng bố gọn gàng, dứt khoát như cuốn trước, nhưng lại làm cho người ta luôn luôn căng chặt thần kinh.

Tuy rằng việc yêu cầu tiết lộ nội dung chuyện rất đáng xấu hổ, nhưng Hà Lan Phong Xa vẫn không nhịn được

“Người chồng này không phải người sao?”

Kết hợp với chủ đề lần này: “Sinh vật đa chiều?”

Diệp Đàm không có trực tiếp trả lời:

“Như thế nào? Khủng bố không?”

Hà Lan Phong Xa không cảm nhận thấy có chỗ nào không đúng, hồi tưởng một lần nữa:

“Khủng bố a! Như thế nào không khủng bố!”

Hắn khen ngợi nói:

“Xuyên Hạ, Cô thật sự là thiên tài khủng bố! Cuốn khủng bố trước đây vẫn còn có 1 ít cố tình, cuốn này không có trực tiếp viết cảnh khủng bố nhưng lại càng khiến người khác cảm thấy kỳ lạ.”

Xem những lời văn đó, cứ dường như cảm giác có quái thú tùy lúc có thể bạo phát mà nuốt chửng bản thân.

Vì vậy hắn mới khen ngợi Diệp Đàm là thiên tài khủng bố, người bình thường làm sao có công lực như thế này.

Sau khi viết xong “Quái Vật”, cô đưa trước cho Hà Lan Phong Xa 1 phần, lại gửi đến hộp thư của giám khảo.

Lily bởi vì cuốn tiểu thuyết “Sau Lưng” trước đây mà nhớ cô ấy rất kỹ, nhìn thấy tiểu thuyết của cô ấy đã hoàn thành, lập tức tải về 1 phần.

Đợi sau khi xem xong, cô run run bả vai, rút rút khóe miệng:

“Cuốn trước đây vẫn không thật sự xác định, bây giờ có thể khẳng định rồi, tác giả quá ác rồi, cứ thích chuyển biến a!...Nhưng mà tôi thích.”

Tác giả thích viết chuyển biến nhiều đến nỗi không thể đếm hết, nhưng muốn thay đổi để độc giả không cảm thấy quá đột ngột, quá cố ý thì cần phải có công lực rồi.

Mà cuốn tiểu thuyết này sau khi xem đến kết cuộc lại quay đầu xem một lần nữa, sẽ phát hiện rất nhiều manh mối ám chỉ, có thể nói là kết cuộc không phải là biến chuyển cố ý viết vì nội dung truyện, mà ngay từ lúc đầu đã viết tốt rồi.

So với cuốn trước đây, cuốn này có sự tiến bộ rất lớn.

Lily không hề có bất cứ do dự nào liền giới thiệu cuốn tiểu thuyết này trong nhóm.

“Mọi người có xem tác phẩm thi đấu lần này của Xuyên Hạ chưa? Nhanh đi xem đi! Rất hay đó!”

“So với cuốn lần trước, cuốn tiểu thuyết này có sự tiến bộ rất lớn, Tôi muốn đề cử nó thành hạng nhất của cuộc thi lần này.”

.....

Dựa theo quy tắc cuộc thi, cuốn tiểu thuyết này sau khi được giám khảo xem qua sẽ được đăng lên mạng. Cuốn “Sau Lưng” trước đó thu hút rất nhiều người mê tiểu thuyết khủng bố, xem đến cuốn tiểu thuyết này không ít người đều kinh hô quá đã, họ từ sớm đã chờ đợi tác phẩm mới của tác giả.

“Tôi lấy kinh nghiệm 10 năm đọc truyện của mình đánh cược! Xuyên Hạ cứ duy trì phong cách như thế này, không lâu sau đó sẽ trở thành 1 đại thần!”

“Quá đã nghiền rồi, đã rất lâu không xem đến cuốn tiểu thuyết khủng bố ưu tú như thế này rồi, mong đợi cuốn tiếp theo!”

Đợi lúc cập nhật xong, cái đám độc giả chờ đợi đã lâu này lập tức xông lên,tiểu chúng có nghĩa là trung thành, cứ cho là tác phẩm xếp hạng nổi tiếng đứng đầu hiện nay cũng không được thảo luận kỹ như thế này.

Mà Diệp Đàm một mực chú ý đến bình luận tại trong lúc này cảm giác được sự thỏa mãn chưa từng có.

____________________________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.