Sáng sớm, sau khi đưa Vũ Đằng về Đông gia thay trang phục thì Lan Phong đã điều khiển xe đưa cô ra khỏi ngoại ô thành phố.
Vũ Đằng ngồi trên xe, tựa người vào ghế và kéo tay áo của anh.
-Phong, mình đi đến bao giờ? Đã hơn hai giờ rồi đấy!
-Cậu mệt thì chợp mắt một chút đi, chúng ta đi khoảng 45 phút nữa là đến rồi.- Anh nhìn cô bằng ánh mắt thật ôn nhu.
-Sao lâu vậy? Cậu chạy nhanh hơn được không?- Cô chu môi nói.
-Mình đã chạy với vận tốc nhanh hơn bình thường nhiều lắm rồi đấy. Nếu nhanh hơn nữa thì sẽ rất nguy hiểm.
-Mà nếu chạy vận tốc bình thường thì bao lâu mới đến vậy?- Vũ Đằng thắc mắc.
-Khoảng 6 giờ trở lên.- Anh ung dung nói.
-Hả? 6 giờ sao? Xa nơi chúng ta sống lắm đó.
-Uhm cậu ngủ đi, đến nơi thì mình gọi.
Vũ Đằng gật đầu, cô tựa người vào ghế và nhắm mắt lại. Khi thấy cô đã ngủ say thì anh mới tắp xe vào lề đường. Cởi áo vest ra và khoát lên người cô, anh mỉm cười rồi lại cho xe rời đi.
Lan Phong cho xe vào ngôi biệt thự rộng lớn, ở cách rất xa trung tâm thành phố. Anh đưa tay lay lay Vũ Đằng.
-Vũ Đằng dậy đi! Đến nơi rồi kìa.
Vũ Đằng tĩnh giấc, cô đưa hai tay lên dụi dụi mắt. Lan Phong mỉm cười, anh áp tay vào hai bên má của cô.
-Chắc cậu đã mệt lắm rồi ha.
Vũ Đằng chu môi rồi gật gật đầu. Cô lười biếng chòm người đến, gục đầu vào vai anh. Lan Phong vuốt lọn tóc của cô, anh biết rõ tính tình của con lợn ròm này mà. Đã ngủ rồi thì ngủ đến thẳng giấc mới thôi.
-Dậy nào, để một lúc nữa mình cho cậu ngủ bù nha. Còn bây giờ thì vào trong nào.
Vũ Đằng gật đầu, cô he hé mở mắt ra. Lan Phong cầm tay cô lên và đeo vào một chiếc vòng cẩm thạch.
-Phải có cái này thì cậu mới vào được.
Vũ Đằng theo sau anh vào trong. Lan Phong vẫn nắm tay của cô thật chặt, không hề có ý buông ra. Vừa vào đến đại sảnh thì cô đã thấy một người đàn ông trông bộ vest đen đang xem tài liệu gì đó, người phụ nữ ngồi ở ghế kế bên ông nữa, bà ấy hình như đang xem lại trang sức của mình. Còn cậu con trai ngồi đối diện bà không làm gì hết, anh ta chỉ trưng ra bộ mặt kiêu ngạo của mình, chẳng có gì hay ho cả.
-Con đến rồi sao?- Tiết lão gia ngước mắt lên nhìn Lan Phong.
-Cuối cùng thì cũng tìm về đây. Huh, tôi nói với ông rồi mà, có sai đâu.- Thụy Cơ_nhị phu nhân dửng dưng nói, chẳng thèm liếc mắt một cái.
-Chào anh hai, mừng anh về nhà!- Tiết Tịnh Xương nhướng mày.
Tiết Tịnh Xương (16 tuổi) là nhị thiếu gia của Tiết gia. Do là con của vợ thứ cho nên không có địa vị gì cao. Cũng do tính tình vô dụng, ham chơi cho nên luôn trốn tiết, bỏ học. Bây giờ chỉ ở nhà và không còn đi học nữa. Lúc trước mang tên Tiết Lan Hinh nhưng do Lan Phong đã phản đối vì từ đệm Lan là tên của mẹ anh.
Lan Phong không ngó ngàng đến hai người họ, anh nhìn Vũ Đằng rồi nhìn Tiết lão gia và lên tiếng.
-Đây là Vũ Đằng, bạn gái của tôi.
-Vậy à? Hai đứa ngồi đi.
-Thôi, không cùng đẳng cấp.- Anh nhếch môi.
-Mày mới nói gì đó?- Nhị phu nhân gắt lên.
-Tự mà hiểu.- Anh càng siết chặt tay của Vũ Đằng.
-Anh hai à!- Tịnh Xương bước đến trước mặt anh.- Đã là anh em thì phải chia sẻ cho nhau một chút chứ.
Theo ánh mắt của Tịnh Xương thì anh thấy hắn đang nhìn Vũ Đằng.
*Bốp*
Lan Phong đấm thật mạnh vào mặt của Tịnh Xương. Đê tiện thật mà.
-Mày làm gì đấy? Ai cho mày đánh Tịnh Xương?- Nhị phu nhân vội đứng ở giữa cả hai.
-Lan Phong đánh đúng lắm.- Tiết lão gia lên tiếng.- Chẳng biết một phép tắc nào.
-Nhưng cũng phải từ từ mà nói chứ. Tịnh Xương tôi chưa dám động mà nó đã đánh như thế rồi.- Bà ta liếc nhìn Lan Phong.
Lan Phong nhếch môi, anh hừ lạnh.
-Chỉ có hành động thì nó mới hiểu thôi. Vì người có ăn có học như tôi có nói đến đâu thì người có ăn nhưng không học như nó cũng chẳng hiểu.
-Mày...- Nhị phu nhân trừng mắt.
-Ta đã chết rồi à?- Một tiếng nói vang vọng ở phía sau.
Mọi người cùng nhìn lại. Nhị phu nhân và Tịnh Xương đều cúi đầu.
-Cửu gia!
-Chào ông nội.- Lan Phong khẽ cười.
-Uhm!
Tiết cửu gia đi qua hai mẹ con nhị phu nhân chỉ gật đầu lạnh nhạt một cái. Nhưng khi đứng trước Lan Phong thì ông mới mỉm cười và xoa đầu của anh.
-Cháu trai của ông nói hay lắm.
-Cửu gia! Người...- Nhị phu nhân ấp úng.
-Nếu đã giỏi sinh sự như thế thì sao lại không giỏi trong việc học hành. Nếu con trai của cô siêng năng, chăm chỉ thì sẽ không bị Lan Phong nói nặng lời như thế.- Tiết cửu gia gắt lên.
Tiết lão gia hừ lạnh, tức giận bỏ lên phòng. Thụy Cơ cũng vô cùng tức giận nhưng trước mặt Tiết cửu gia thì không thể làm gì. Bà vội kéo Tịnh Xương lên lầu.
Tiết cửu gia liếc nhìn họ rồi nhìn Lan Phong bằng ánh mắt đầy yêu thương. Ông nắm chặt tay của Lan Phong và vuốt tóc anh.
-Con càng lớn càng giống Vĩnh Lan như đúc.
-Dạ, con biết hôm nay nội về nước cho nên con đến đây và dắt theo Vũ Đằng, bạn gái của con. Con nhớ rất rõ, nội vẫn thường hối thúc con mà.- Anh mỉm cười.
-Đúng đúng, để nội xem con có lừa nội không nhé.
Tiết cửu gia nhìn Vũ Đằng, cô ái ngại cúi đầu chào ông.
-Con chào ông!
-Uhm, có đeo vòng cẩm thạch là đúng rồi.- Ông vui vẻ gật đầu.- À thôi, chúng ta ra khu vườn của ông đi. Ông muốn xem chúng còn tươi tốt như lúc ông còn ở đây không.
Lan Phong gật đầu, anh nắm tay Vũ Đằng rồi kéo cô đi theo ông. Vũ Đằng nhíu mày cô khẽ hỏi anh.
-Lan Phong, chuyện này là như thế nào?
-Một chút nữa mình sẽ nói rõ với cậu.- Anh nháy mắt làm cho Vũ Đằng mất kiểm soát đỏ ửng mặt.
Vũ Đằng nắm chặt tay của anh. Cô rất thích sự ấm áp từ tay của anh truyền đến.
Tiết cửu gia đưa cả hai đi sâu vào trong vườn. Ông đã cho cô xem rất nhiều loại hoa quý hiếm mà cô chưa từng biết.
Đến nơi sâu nhất và cũng được trang hoàng đẹp nhất ở đây thì ông mới ấn nút cho lồng kính hình cầu mở ra. Bên trong là một cành hồng màu xanh dương loang dần ra thành màu trắng tuyệt đẹp. Vũ Đằng mê mẩn mỉm cười nhìn cành hoa.
-Đây là cành hoa đầu tiên và cũng là cành hoa duy nhất mà ông tặng cho bà nội của các con. Ông rất quý nó vì trên thế giới này không bao giờ tìm được cành thứ hai đâu.- Ông nhìn cành hoa, mỉm cười hiền hậu.
-Nội đã giữ nó lâu như thế sao?- Vũ Đằng nhẹ nhàng lên tiếng.
-Uhm, nội giữ nó lâu rồi! Chủ yếu là cho Lan Phong đó.- Ông gật đầu.
Vũ Đằng đỏ mặt, cô khẽ đưa mắt nhìn Lan Phong.
-À mà thôi, ông vào trong đây, hai đứa cứ tự nhiên nhá.- Ông mỉm cười rồi quay lưng đi.
-A, dạ! Con chào ông!- Vũ Đằng cúi đầu.
-Lại đây ngồi nào!- Lan Phong kéo cô đến chiếc xích đu treo ở bên dưới cây cổ thụ lớn.- Cậu lên đi.
Vũ Đằng gật đầu, cô ngồi lên xích đu và nắm hai bên dây thừng thật chặt. Lan Phong nhẹ đẩy xích đu cho nó di chuyển. Chiếc xích đu ấy một lúc một bay cao đưa Vũ Đằng tít ở trên trời. Niềm vui và hạnh phúc đang hòa thành một, chỉ khi được ở bên một nửa còn lại thì mới nhìn thấy được màu hồng của cuộc sống này.
Lan Phong dừng lại, không đẩy nữa. Khi xích đu ngừng hẳn thì anh mới ôm lấy bả vai của Vũ Đằng từ phía sau.
Vũ Đằng nắm tay của anh. Không biết một thời gian nữa_lúc cô phải quay lại nơi mình đáng thuộc về thì cô phải biết làm thế nào khi không có anh bên cạnh đây. Tuy giữa hai người chưa có gì hết nhưng bản thân cô đã xem Lan Phong như một nửa của mình rồi. Bắt cô quên anh, bắt cô phải xa anh,...tuyệt đối cô không thể làm được.
Lan Phong nhắm mắt, anh hôn nhẹ lên tóc của cô.
-Vũ Đằng đồng ý làm người yêu của Phong nhé!
-Uhm! Mình đồng ý!- Vũ Đằng gật đầu không một chút do dự.
-Cậu hãy mãi ở bên mình được không?
Vừa nói xong, anh liền hôn lên môi của cô. Vũ Đằng nhắm mắt, cô đưa tay áp vào bên má Lan Phong. Một giọt nước mắt rơi ra từ mắt của cô rồi khô ngay.
Vũ Đằng không chắc chắn là bản thân của mình sẽ bên cạnh anh được bấy lâu nhưng ngày nào vẫn còn ở đây thì ngày ấy cô sẽ vẫn luôn luôn ở bên anh.
...
Trời chập tối, Tiết cửu gia cho người làm một buổi tiệc nho nhỏ ở cạnh hồ bơi để tiếp đãi Vũ Đằng. Cùng lúc đó, Vũ Đằng với Lan Phong vừa ở vườn hoa trở về. Vừa trông thấy thì cô rất ngạc nhiên. Đặc biệt hơn là có cả Tô Thảo.
Lan Phong đưa Vũ Đằng đến trước Tiết cửu gia, anh cũng khá bất ngờ trước sự an bài này của ông.
-Ông không cần phải làm vậy đâu ạ.- Vũ Đằng lễ phép nói.
-Đã sắp là người nhà rồi, con còn khách sáo sao?- Ông nhíu mày.
-À dạ không.- Cô vội lắc đầu.
-Vậy thì được!- Ông gật đầu.- À mà tối nay trong biệt thự còn có hai phòng thôi. Một phòng là để cho Vũ Đằng và cháu gái của Thụy Cơ là Tô Thảo còn một phòng là cho Lan Phong.
-Ông, không được đâu!- Lan Phong phản đối.
-Sao lại không được?- Ông không khỏi thắc mắc.
-Chuyện riêng thôi nhưng dù cho thế nào đi chăng nữa thì con vẫn không để Vũ Đằng ngủ cùng cô gái đó.- Anh càng phản ứng kịch liệt hơn.
-Vậy Lan Phong sẽ ngủ cùng Vũ Đằng sao?- Ông nhìn cả hai một cách thích thú.
-Dạ!- Anh gật đầu cái rụp.
-A, thôi ạ! Con ngủ cùng Tô Thảo cũng được.- Vũ Đằng mím môi.
-Mình đã nói là không được mà.- Anh bỗng lớn tiếng với cô, sau một lúc thì anh hạ giọng xuống.- Mình không an tâm để cậu ngủ cùng cô ta.
-Vầy đi, Vũ Đằng ngủ cùng Lan Phong nha.- Ông thì thầm vào tai của anh.- Căn phòng bí mật mà ông chỉ con đó.
-Dạ, con biết rồi!
Ông gật đầu rồi quay đi.
-Hai đứa chơi vui vẻ nhé!
Vũ Đằng giật giật khóe môi. Cô phồng má rồi đánh vào anh.
-Cậu đấy, những lời như thế mà cũng nói với ông được. Ngượng chết mất thôi!
-Vậy sao?- Anh bật cười.- Để mình đi lấy rượu cho cậu ha.
Vụ Đằng gật đầu rồi một mình đứng ở gần bờ hồ. Cô đã suy nghĩ rất nhiều về mối quan hệ của gia đình anh. Những hành động của Tiết cửu gia cho thấy ông không ưa gì nhị phu nhân, thế sao ông lại giữ bà ấy ở lại?
-Chào con dâu tương lai.- Giọng của Thụy Cơ vang lên sau lưng cô.
Vũ Đằng quay lại thì thấy Thụy Cơ và Tô Thảo đang đứng đấy. Cô không biết làm gì khác ngoài việc cúi đầu chào.
-Con chào bác.
-Uhm, con đến đây với mục đích gì thế? Với lại những đồ vật ở đây đều rất đắt giá đấy, mỗi thứ đều trên cả triệu đôla.- Bà cố tình nhắc khéo.
-Xin lỗi, có lẽ bác đã hiểu lầm gì đó rồi. Con đến đây cùng Lan Phong thì bác cũng phải biết mối quan hệ của hai đứa chứ.
-Họ tên cô là gì? Nay bao nhiêu tuổi?- Bà ưu nhã hỏi.
-Con tên Đông Vũ Đằng, nay 17 tuổi.- Cô khẽ cười.
-Đông Vũ Đằng?- Bà suy nghĩ hồi lâu rồi bật cười.- Bác cứ tưởng ai thì ra là con gái rượu của Đông lão gia. Con cứ vui chơi thoải mái nhé!
Vũ Đằng nhìn sắc thái của bà thay đổi đến chóng cả mặt. Thì ra những người có địa vị cao thì sẽ được cung kính như thế này sao?
Bà mỉm cười rồi đặt tay của mình lên tay của cô.
-Con hợp với Lan Phong lắm ý. Sau này phải thực hạnh phúc mới được.
-À, cảm ơn bác.- Cô cười trừ.
-Uhm, bác đi đây.
Bà vẫy tay rồi quay đi. Tô Thảo bước đến bên cô và mỉm cười.
-Nhanh thật, mới đây mà đã nghỉ hè rồi.
-Uhm, nhanh thật đấy! Mình cũng không ngờ có thể gặp cậu ở đây.- Vũ Đằng gượng cười.
-Ơ...lưng cậu có gì này.- Tô Thảo ra vẻ ngạc nhiên.
-Áo mình có gì sao? Cậu xem giúp mình nha.
-Uhm!
Tô Thảo phủi phủi lưng áo của Vũ Đằng rồi dùng một lực vừa đủ, đẩy cô xuống hồ bơi.
*Ùm*
Vũ Đằng giẫy giụa dưới nước, cố gắng ngoi lên bờ.
-Tô Thảo...cứu...cứu mình...
Tô Thảo vẫn dửng dưng đứng đó cho đến khi Lan Phong ra mới làm như hốt hoảng.
-Lan Phong, cậu mau cứu Vũ Đằng đi!
Lan Phong vội lao xuống hồ và đưa Vũ Đằng lên bờ. Gối đầu Vũ Đằng lên đùi mình, anh lo lắng sơ cứu cho cô. Lan Phong đã cố hết sức, cho dù anh nén ngực thế nào, có hô hấp nhân tạo đến đâu thì cô vẫn không tĩnh lại, cứ nằm im bất động.
-Không ổn rồi, gọi cấp cứu ngay!- Tiết lão gia ra lệnh.
-Dạ!- Người hầu liền chạy vào gọi cấp cứu.
Lan Phong bế sóc Vũ Đằng lên, anh lo lắng đưa cô ra khỏi bể bơi.
-Vũ Đằng, bất cứ chuyện gì đi nữa thì em cũng phải trở về với anh...