Hải Nam, Đức Hoàng và Khánh Dương đều đến nhà của Lan Phong. Cả ba đều biết nếu đến vào lúc này thì sẽ không tránh khỏi những lúc chạm mặt với người ấy.
Lan Phong lấy chai XO và bốn chiếc ly đặt xuống bàn. Anh rót rượu rồi nâng ly lên, tựa hẳn người vào ghế sofa.
-Quanh đi quẩn lại thì cũng chỉ có bốn đứa ngồi đây và uống rượu cùng nhau.- Lan Phong nhếch môi.
-Cậu cũng biết tâm trạng của tụi này đang thế nào mà.- Khánh Dương nhướng mày.
-Mình nhớ rất rõ, có một lần Vũ Đằng đã hỏi mình rằng nếu như người mình thích đi thích một người khác lại còn rất thân với mình thì mình phải làm sao? Bây giờ mình mới hiểu rõ cảm giác đó.- Đức Hoàng cười gượng.- Ấy mà lúc đó mình còn trả lời cậu ấy một cách bình thản nhất, êm đẹp nhất. Mình chỉ nghĩ là an ủi Vũ Đằng thôi, nhưng không ngờ nó lại áp dụng vào chính bản thân của mình.
-Các cậu đang trách mình?- Lan Phong nhíu mày.
-Không đâu, nếu như đang trách cậu thì tụi mình đã không đến đây. Đã nói là nhường Vũ Đằng cho cậu thì chắc chắn sẽ không hối tiếc nữa. Nhưng không phải vì thế mà cậu có thể làm cho Vũ Đằng tổn thương.- Hải Nam nhấp một ngụm rượu.
-Đúng thế! Vũ Đằng mà buồn thì mình sẽ cướp cậu ấy về bằng cách quang minh chính đại nhất.- Đức Hoàng buông lời đe dọa.
-Biết rồi, các cậu nói mãi.- Lan Phong lại rót rượu vào ly.
-Đã là anh em tốt thì dù có bất kỳ chuyện gì thì vẫn sẽ là bằng hữu tốt của nhau. Cạn!- Khánh Dương nâng ly rượu lên.
*Keng*
Họ nhất định sẽ luôn là bạn tốt. Không điều gì có thể chia rẽ họ được ngay cả Vũ Đằng_cô gái mà cả bốn người đến yêu thương hết mực. Vả lại họ cũng không thuộc loại người vì một nữ nhân mà mất đi tình anh em trong suốt bấy lâu nay của họ.
*King...Kong...*
Tiếng chuông cửa vang lên, Lan Phong lấy điện thoại và gọi. Anh biết tổng là ai đến.
“Cậu đến đúng không?”
“Uhm, là mình đây.”
“Cậu chờ mình một lúc, mình ra ngay.”
Anh ngắt máy rồi đứng dậy ra ngoài. Hải Nam, Đức Hoàng và Khánh Dương nhìn nhau, họ cũng đã biết ai sẽ đến đây.
Lan Phong mở cổng, anh khẽ cong môi cười.
-Không mời mình vào sao?- Vũ Đằng nhíu mày.
-Cậu vào đi, mình chỉ sợ là cậu vào rồi sẽ ngại.
-Cậu đang ở trong đó với cô nào à?- Cô mím môi.
-Uhm!- Anh gật đầu.
-Vậy thôi mình về đây. Còn đây là bữa xế của cậu, mẹ bảo cậu mấy bữa nay về trễ chắc chưa nấu gì nên bảo mình đem qua.- Cô đưa cho anh túi thức ăn.
-Cảm ơn cậu!- Anh cầm lấy.
-Uhm, mình về đây! Tạm biệt cậu!
Vũ Đằng gượng cười rồi quay lưng đi. Thực sự bây giờ cô đang rất buồn, rất rất buồn luôn. Nhưng cô cũng không phải là gì của anh, bởi vậy không thể nào lên tiếng được.
Lan Phong nhìn cô, anh khẽ cong môi và kéo tay Vũ Đằng, ôm cô vào lòng.
-Sao cậu không hỏi rõ hơn? Chỉ nghe như thế thôi rồi bỏ đi à?
Vũ Đằng đỏ bừng mặt, cô vội nắm chặt vạt áo của anh.
-Từ nay về sau cậu không được ngốc như thế nữa. Mình chẳng có một người con gái nào khác ngoài cậu đâu.- Anh tựa cằm lên vai cô.
-Nhưng giữa mình và cậu...- Cô ấp úng.
-Một ngày gần nhất, cậu sẽ là bạn gái của mình.
Lan Phong kéo tay cô vào trong. Vừa vào phòng khách thì Vũ Đằng đã nhìn thấy Hải Nam, Đức Hoàng và Khánh Dương cũng nhìn cô chằm chằm.
Bây giờ Vũ Đằng mới hiểu rõ lời của anh nói. Anh chỉ lo cô sẽ ngại khi thấy ba người này. Cô nhìn Lan Phong rồi nhìn ba người họ, mỉm cười.
-Chào các cậu!
-Chào Vũ Đằng!- Cả ba cùng đồng thanh.
Không khí chợt im lặng, lắng xuống. Vũ Đằng mím môi, lẽ ra cô không nên đến đây vào lúc này. Vũ Đằng ái ngại, hai tay của cô đan vào nhau. Lan Phong vừa nhìn qua là đã nhận định được tình thế, anh nhìn cô và khẽ nói.
-Cậu vào bếp lấy giúp mình đĩa trái cây nhá!
Vũ Đằng gật đầu, cô nhanh chóng vào bếp. Hải Nam, Đức Hoàng và Khánh Dương cùng đứng dậy. Đức Hoàng vỗ vào vai của Lan Phong và nói.
-Tụi mình về đây!
-Uhm, phải bảo vệ Vũ Đằng cho tốt đấy.- Khánh Dương mỉm cười.
-Biết rồi mà.- Lan Phong nhíu mày khó chịu.
-Về thôi, cậu nên lựa lời mà an ủi Vũ Đằng đi! Mình biết cô ấy đang rất khó xử.- Hải Nam đẩy gọng kính lên.
-Uhm, được!
Cả ba không nói gì nữa, họ cùng nhau ra về. Lan Phong tiễn họ xong thì vào phòng khách và thả người xuống sofa.
Vũ Đằng trở lại, trên tay còn bưng đĩa trái cây. Cô khựng người lại khi thấy phòng khách chỉ còn lại một mình Lan Phong. Suy nghĩ hồi lâu thì Vũ Đằng bước đến, đặt đĩa trái cây lên bàn và ngồi xuống sofa. Cô mím môi, cúi gằm mặt, hay tay siết chặt lấy vạt áo của mình không buông.
-Các cậu...
-Tụi mình vẫn bình thường, không có gì đâu.- Anh ngồi gần lại và vuốt lọn tóc của cô.
Cô vẫn cúi đầu, không nói với anh một lời nào nữa.
Lan Phong nhíu mày, anh nâng mặt của cô lên. Không ngoài dự đoán, cô đã khóc, khóc ngay trước mặt anh. Anh thở dài rồi ôm cô vào lòng và vỗ về.
-Vũ Đằng nín đi! Sao cậu khóc mãi thế? Cậu mà khóc là xấu lắm ý.
-Có phải...hức...tại mình mà...các cậu mới thế không? Hức...- Cô nói trong tiếng nấc.
-Không, không phải do cậu đâu! Tụi mình vẫn là bạn như lúc trước mà.
Vũ Đằng ôm chặt Lan Phong, nước mắt của cô đã thấm đẫm vai áo của anh. Lan Phong để đầu cô tựa vào lồng ngực và khẽ nói.
-Ngày mai sẽ bắt đầu kì nghỉ hè rồi, cậu đi cùng mình đến một nơi có được không?
-Uhm! Nhưng mà đi đâu?- Cô lí nhí.
-Bí mật.- Anh mỉm cười, nhẹ hôn lên trán của cô.
Trời bắt đầu đổ mưa, cơn mưa ào ạt xối xuống. Không hiểu sao từ khi gặp nạn trong cơn mưa ấy thì Vũ Đằng rất sợ mưa, như là một nổi ám ảnh của cuộc đời cô. Vũ Đằng càng nép sát người vào Lan Phong, cả người của cô chợt run lên. Lan Phong nhíu mày, anh vỗ vỗ lưng cô.
-Để mình lấy xe đưa cậu về.
-Thôi...mình không về đâu! Mình...mình...- Cô nói đứt quãng.
-Sao thế?
-Mình sợ lắm! Vũ Đằng sợ lắm Phong à!
Vũ Đằng ôm lấy anh cứng ngắc. Lan Phong gật đầu, anh đảo mắt một lúc lâu.
Vũ Đằng lúc trước là một người rất bạo gan, chuyện gì cũng dám làm. Tính tình lại ương ngạnh, không nể sợ một ai hoặc thứ gì. Nhưng nay chỉ là một cơn mưa thôi cũng làm cho cô sợ hãi như thế rồi. Không lẽ, đêm hôm ấy_ngày Vũ Đằng gặp tai nạn lại là duyên cớ biến đổi cả cuộc đời của cô?
Vũ Đằng gục đầu lên vai của Lan Phong. Cô muốn về nhà. Cô muốn gặp lại Phụ Hoàng, Mẫu Hậu và cả tỷ tỷ của mình nữa. Thực sự là cô đã thử tất cả mọi cách rồi nhưng chẳng thấy kết quả khả quan gì cả. Chẳng lẽ cô sẽ mãi mãi ở lại nơi này sao?
Vũ Đằng vẫn lưỡng lự, nữa muốn về, nữa thì không muốn. Nếu trở về thì cô sẽ gặp lại mọi người nhưng cô không thể rời xa Lan Phong. Cô đã lụy tình anh rồi. Cô đã hoàn toàn dựa dẫm vào anh. Liệu khi cô xa anh rồi thì anh sẽ ra sao đây? Cô không muốn nghĩ đến ngày đó một tí nào cả.
Lan Phong khẽ cười, anh bẹo má cô.
-Mình đưa cậu lên phòng nhé! Cơn mưa này lớn lắm, có lẽ sẽ kéo dài đến sáng đấy.
-Uhm!- Vũ Đằng gật đầu.
Lan Phong bế sóc cô lên và đưa vào phòng riêng của anh. Đặt cô xuống giường rồi đắp chăn lại cẩn thận, anh hôn nhẹ lên trán cô.
-Ngủ ngon!
Lan Phong vừa đứng dậy, định ra ngoài thì Vũ Đằng đã kéo tay anh lại.
-Phong đừng đi! Ở lại với Vũ Đằng được không?
-Uhm, thôi được rồi, mình sẽ ở lại với cậu.
Lan Phong nằm xuống giường và ôm lấy Vũ Đằng. Khi anh nhìn xuống thì đã thấy cô đã thiếp đi. Anh bật cười, càng ôm cô chặt hơn nữa.
Cô gái này đúng là dễ ăn, dễ ngủ và dễ nuôi...