Nữ Vương Thét Chói Tai!

Chương 6: Chương 6: Nữ vương thác loạn (6)




Edit: Thích Đào Hố - tuyetvoi_

Beta: Sa Nhi - Shadowysady

#nuvuonggaothet

=========================

Không hổ là nữ quỷ, tiếng thét thê lương vang vọng cả chân trời, xé rách tan cả mặt đất, quả xứng với cái danh “Quỷ khóc sói gào“.

Chúc Ương bỗng thấy hơi lo lắng cho ả, không biết nếu ả thét quá thảm thì có khiến bản thân cũng bị đánh tan theo luôn không, nói cho cùng thì thông thường, quỷ hồn hẳn là thứ khá yếu ớt mơ hồ mới phải.

Đến người mà phải chịu kinh hách còn sợ đến hồn phi phách tán nữa là, huống chi quỷ này còn chẳng có thực thể.

Hiển nhiên đây cũng chỉ là suy đoán của Chúc Ương, trước lúc này, thậm chí Chúc Ương còn chẳng hề hay biết trên đời sẽ thực sự có quỷ nữa là, cho nên những điều thường thức kia cũng chưa chắc đã áp dụng được với tình huống chân thực đang hiển hiện ngay trước mặt cô, chuyện này đều đã vượt quá lý giải thông thường từ lâu rồi.

“Được rồi, gào cái gì mà gào? Quỷ bây giờ đều không được huấn luyện thực tập nghiệp vụ à? Bản thân là quỷ mà gào rú cái rắm á.”

Nữ quỷ còn đang thét chói tai lại đột nhiên nghe thấy một giọng nói bình thản từ đằng sau cánh cửa truyền đến.

Ả trợn trừng mắt quay ngoắt đầu lại, đã thấy ngay con bitch kia khoanh tay đứng ngay sau mình, trên người chỉ mặc độc một chiếc quần lót.

Mặc dù để trần nửa thân trên, nhưng con bitch này dường như chẳng thèm quan tâm, vẫn cực kỳ ngạo mạn tùy tiện, chẳng thấy mất tự nhiên tí nào.

Hai cánh tay khoanh lại cũng vừa vặn che khuất đi bộ ngực, đôi chân dài duỗi ra, một chân còn ung dung gõ gõ mũi xuống sàn nhà.

Nếu là người bình thường, trong tình cảnh này có lẽ đều sẽ cảm thấy xấu hổ chật vật, nhưng với Chúc Ương mà nói thì lại là một cảnh đẹp mỹ mạo.

Tựa như bức chân dung bán nude nghệ thuật của nhiếp ảnh gia, giờ phút này hiện lên vô cùng sống động. Bối cảnh là căn phòng đơn sơ tối tăm tràn ngập phong vị cổ xưa, nhìn không thấy ánh mặt trời, giờ phút này lại bởi vì có cô đứng ở đây mà khiến cho thời gian lắng đọng hiện ra khung cảnh huyền mỹ.

Nữ quỷ nghiến răng nghiến lợi, sự ghen tỵ dường như có thể ngưng tụ thành ngàn châm, nhưng cảm giác thảng thốt e sợ vì lãnh địa của mình đang bị xâm chiếm còn mạnh hơn thế.

Rõ ràng trước đây những kẻ bị kéo vào đây chỉ cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng, chìm trong tăm tối không nhìn thấy được ánh mặt trời. Cứ thế bị ả tùy ý tàn phá trong mơ, từ đó đến trước ngày gặp đại nạn cũng chỉ có thể chịu trận, bị ả từng bước tra tấn lăng trì tâm lý, cuối cùng tinh thần sẽ triệt để sụp đổ, bị ả cướp lấy tính mạng dễ như trở bàn tay.

Chúc Ương thấy nữ quỷ trợn mắt nhìn cô trừng trừng nhưng lại không nói lời nào, sự ác độc tràn ngập trong ánh mắt như có thể hóa thành thực chất, nhưng chẳng qua ả cũng chỉ ỷ lại vào việc đây là mộng mà làm bậy ——

Đoán chừng cái vòng này được tạo ra là để cho người ta bị hãm sâu vào trong mộng cảnh, không cách nào thoát được khỏi cảm giác tuyệt vọng, thế cho nên Chúc Ương đã biết rõ bản thân mình đang rất tỉnh táo trong mộng cảnh, logic và tư duy hoàn toàn không bị trở ngại.

Cô lờ tịt biểu tình của đối phương: “Sao nào? Không nói chuyện được à? Hay tự biết giọng của mình quá khó nghe nên ở trước mặt chị mày thì tự ti, mặc cảm. Đến đến đến, đầu tiên lấy cái váy ngủ của chị đây xuống đã, gặp mặt nhau nhiều lần như thế rồi, tất nhiên chị mày thừa biết cưng ghen ghét chị quá mà.”

Nói xong còn uốn éo lắc bờ eo thon: “Thấy cái dáng người ma mị này của chị chắc cưng cũng không chịu nổi đi?”

Sắc mặt nữ quỷ đã méo mó biến dạng lắm rồi, Chúc Ương vẫn còn tiếp tục sai khiến: “Thất thần làm gì? Ở ngay trên quạt trần kìa, giẫm lên cái ghế rồi lấy xuống —— Ôi, ngại quá, vừa rồi quên không để ý đến chân cưng hơi ngắn, thôi được rồi, để chị tự đi lấy vậy.”

Nói đến đây, rốt cuộc nữ quỷ cũng chịu không nổi nữa, thẹn quá thành giận, chỉ thấy ả há to miệng ả, hàm dưới mở to đến cực hạn, ngày một toang hoác ra, lộ ra bộ răng đen xì và khoang miệng rỗng tuếch hư thối bẩn thỉu vô cùng.

Đầu lưỡi không cánh mà bay, vậy mà trong cổ họng của ả vẫn phát ra được âm thanh “ha ha ha” khàn đặc y như bị thọc tiết, con ngưoi trong đôi mắt cũng đã biến mất không thấy, toàn bộ đều đã biến thành lòng trắng vẩn đục.

Sau đó duỗi đôi tay ra, hướng đến chỗ Chúc Ương muốn tóm.

Lúc này Chúc Ương đang lấy váy xuống, vừa mặc vào xong đã thấy hai cánh tay trắng bệch vươn gần đến mình, mười đầu ngón tay còn co quắp cào cào, móng tay hủ bại đen sì bẩn tưởi.

Cô theo bản năng lập tức duỗi tay ra cản lại, một tay chống trên trán của ả, vì thế con nữ quỷ kia bị khựng lại, đôi tay vẫn cứ vùng vẫy ở giữa không trung nhưng lại không chạm tới được cô.

Bởi vì so với Chúc Ương, cánh tay của ả nữ quỷ kia quá ngắn.

Chúc Ương gấp gáp đẩy một cái, suýt chút nữa phải ghê tởm chết mất, cô chắc chắn đã ấn vào thứ gì đó nhão nhoét dính nhớp rồi, về phần nó là thứ gì thì Chúc Ương thậm chí còn không muốn nghĩ luôn.

Từ bé cô vẫn luôn thích sạch sẽ, yêu xinh đẹp, chiêu dính nhớp kinh tởm này đã phá huỷ lý trí của cô triệt để.

Chúc Ương ra sức đẩy một cái rồi nhanh chóng rụt tay lại, nhân dịp ả nữ quỷ còn đang lảo đảo, cô nhấc luôn chiếc ghế trên mặt đất lên nện thẳng vào đầu con quỷ rồ dại kia ngay tắp lự ——

“Con mẹ nó chứ, bà bảo mày rửa mặt mà mày không rửa, mặt dính đầy thứ bẩn thỉu kinh tởm, mồm thì há to như cống mà răng thì móm hết cmnr, bà vừa không để ý một cái mà tay đã chọc vào mồm mày rồi đấy, tay này của bà còn dùng được nữa chắc?”

“Suốt ngày Sơn trại Sadako, cũng không tự soi mặt trước bãi nước tiểu xem bản thân có đức hạnh gì, người ta là tiểu thư Sadako lúc còn sống là thiếu nữ thanh lệ tuyệt mỹ siêu năng lực, sau khi chết lại càng là đại lão của Quỷ giới, bao nhiêu năm này đều ngồi ở vị trí tối cao có lực ảnh hưởng.”

“Mày cho rằng mình cũng xứng để so với người ta chắc? Mày xứng chắc? Mày xứng cái rắm! Mày là sơn trại thì người ta đã là người đẹp, khi còn sống thì người ta cũng đã nổi danh ở trong phim Quảng Đông rồi. Ha, bà phát hiện mày chỉ là một con ngu dân không chút tài năng nhưng mà mí mắt nhìn lên lại cao ngất cơ, sao mày không đi giả mạo Nhiếp Tiểu Thiến luôn cho rồi?”

Cũng không biết có phải do trong đây là ở trong mơ nên tất cả phẫn nộ chẳng tốn chút thể lực nào, loại cọng bún với sức chiến đấu chỉ 5 điểm như Chúc Ương thế nhưng có thể cầm ghế phang đến uy vũ sinh phong.

Đợi đến khi cô phang nữ quỷ thoả thuê xong mới hất tóc đứng dậy, nữ quỷ đáng thương đã bị phang dẹp lép thành con tôm, thân người cong cong cố hết sức lết về phía, miệng còn phát ra âm thanh “ư ử” giống hệt như khóc.

Kỳ thực bản lĩnh của nữ quỷ đã tiến hóa đến kéo được người vào mộng cảnh cũng không phế đến vậy, chỉ là ngay từ ban đầu đã bị con bitch kia giành trước tiên cơ, đánh đòn phủ đầu cho sợ vcđ.

Chính là cái tình huống “oan gia ngõ hẹp” - kẻ nào ra tay trước thì kẻ đó thắng, mà nơi này lại là mộng cảnh, thế giới tinh thần bao trùm, ở nơi này ai chiếm thế chủ đạo trước thì người đó sẽ là chúa tể.

Ngay từ đầu nữ quỷ cứ lề mề như vậy đã khiến mình mất đi quyền chủ động, chẳng qua nó cũng chủ quan cho rằng con đũy này không hiểu quy tắc, nên mới ôm ấp ảo tưởng muốn quyết đấu với Chúc Ương một trận mà thôi.

Đổi lại thành người khác, bị nữ quỷ kéo vào trong mộng cảnh đã bị sợ chết khiếp chi phối là đã vào tròng rồi, sau đó toàn bộ thế giới trong mộng cảnh sẽ bị ả ta điều khiển tùy ý, ả thậm chí còn có thể cho mi trải nghiệm cảm giác bị đuổi giết cả một đêm hay kinh qua cả vạn cách chết là thế nào.

Cũng tương tự như thế, ả bitch Chúc Ương sau khi nắm giữ được quyền chủ đạo, đã đạt được địa vị tuyệt đối áp chế, cho nên nữ quỷ chỉ có thể ở trong mơ bị cô đập cho như gián mà chẳng thể chống cự.

Nữ quỷ bị đánh sợ chết khiếp, thừa dịp con bitch này không để ý liền gấp rút thoát ra khỏi mộng cảnh, một phen sỉ nhục này, nó còn sẽ ghim mãi trong tim.

Ả đã mài sẵn móng tay chờ đợi ngày thứ bảy sắp đến rồi, mau đến nhanh lên để nó còn có được cơ thể thật, lúc đó nó muốn lập tức làm thịt con đũy đáng chết này luôn và ngay.

Nữ quỷ vừa đi, Chúc Ương cũng lập tức từ trong mộng cảnh tỉnh lại, lúc này cảnh bên ngoài cửa sổ đã tờ mờ sáng.

Cô bật dạy nhảy phắt xuống giường, vội vã chạy thẳng vào trong phòng vệ sinh liều mạng kì sạch bàn tay phải của mình, dù đó chỉ là mơ nhưng lúc đó cô vẫn vô cùng tỉnh táo, cái cảm giác nhơ nháp dính dính kinh tởm kia thật sự ám ảnh.

Không biết Chúc Ương đã kì cọ bao lâu, mãi đến khi cảm giác đã bớt ghê tởm mới thôi, buổi sáng ăn bữa sáng cũng không muốn dùng tay của chính mình luôn vì quá căm ghét.

Thế là, dì giúp việc phải bón cho cô!

Tạ Dịch từ trong phòng đi ra ngoài ăn sáng, vừa thấy bộ dáng này của cô thì thở ngắn than dài: “Lần tôi nhìn thấy cái cảnh được bón cơm này đó là hồi đứa cháu chưa đến ba tuổi của tôi và cô con gái chết não của một vị khách hàng đấy.”

Chúc Ương lườm hắn một cái, nói chuyện mộng cảnh đêm qua cho hắn.

Tạ Dịch sau khi nghe xong thì trịnh trọng nói: “Cô đã có định hướng nghề nghiệp cho tương lai chưa? Nếu vẫn chưa có, hãy đi tìm hiểu nghề Thiên Sư bắt quỷ một chút nhé? Thu nhập nghề này cũng cực kỳ phong phú nha, bằng sự quyết đoán tay không xé quỷ sống này của cô, hai chúng ta nhất định sẽ có tiền đồ rộng mở trong tương lai.”

Chúc Ương chỉ cười nhạo, há miệng nuốt viên ô mai mà dì giúp việc đút cho: “Anh có muốn đi thăm quan toà biệt thự xa hoa sang trọng của tôi để tỉnh táo lại chút không?”

“Mà kể cả nếu có một ngày tôi thật sự luân lạc vào cái nghề bắt quỷ kiếm ăn, thì tôi cũng việc gì phải tìm một kẻ vô dụng đến cản trở tay chân mình làm gì?”

Tạ Dịch quả nhiên đã săm soi khắp căn nhà, dựa theo giá bất động sản của thành phố này, ngôi biệt thự này ít nhất cũng phải có giá ngàn vạn.

Thế nhưng cũng chỉ là mua riêng cho con gái ở để đi học, cho dù Chúc gia này chưa phải danh gia hào môn, thì chí ít cũng thuộc hàng thổ hào siêu có tiền.

Buổi sáng Chúc Ương đến trường học, do tối hôm qua đã bị thật sự bị hành động của nữ quỷ làm cho phát tởm kinh lên được, cho nên Chúc Ương cảm thấy rất cần thiết phải cho con đĩ quỷ kia cũng nếm được cái tư vị này ——

Nhìn đi, phang người ta cả một đêm, thế nhưng còn tổng kết ra mình là người bị hại.

Chúc Ương đưa điện thoại đến trước mặt Chu Lệ Na, Chu Lệ Na đã trải qua hết thảy nên cũng biết rõ quy luật trong đó.

Lúc cô ả đến trường mà chân cũng vẫn còn run lẩy bẩy, chỉ sợ Chúc Ương bị dọa trong mơ xong sẽ đến tìm cô tính sổ.

Kết quả, vừa đến đã thấy Chúc Ương ném một xấp giấy vẽ ra: “Tôi không biết vẽ tranh, cô vẽ đi, vẽ hết cái bản mặt con chó cái kia trong ấn tượng của cô ra. À, còn có tối hôm qua con đĩ kia dám biến thành người đẹp trước mặt tôi, cô chắc sẽ tượng tượng ra được bộ dáng người đẹp của ả nhỉ? Cũng vẽ hết ra cho tôi.”

“Hành động nhanh nhẹn lên, tôi muốn thấy trước giữa trưa đấy.”

Chu Lệ Na rất muốn khóc, nếu được, cô ta mong muốn cả đời này cũng không muốn nhớ lại nữ quỷ kia lần nữa, nhưng rõ ràng Chúc Ương không cho phép cô ta từ chối.

Chu Lệ Na đành phải ôm trái tim run rẩy vẽ từng chi tiết trong ấn tượng kia ra, mà theo lệnh của Chúc Ương thì phải chọn lúc ả nữ quỷ kia xấu nhất, trạng thái “low” nhất mà vẽ.

Tuy rằng dung mạo ả nữ quỷ vốn cũng chẳng ra gì lắm rồi.

Đến giờ ăn trưa, Chu Lệ Na hoảng hốt giao mấy trang giấy vẽ cho Chúc Ương, chị em xung quanh thấy thế cũng phải hoài nghi không biết Chúc Ương có bị trúng tà thật không.

Chúc Ương xem xét một chút, rất hài lòng gật đầu khen ngợi Chu Lệ Na: “Không hổ là tài nữ ngành mỹ thuật, bộ dạng chết bầm mà tôi muốn giống y hệt chẳng sai chút nào.”

Cô cầm lấy không chút ngượng ngùng rồi ném toẹt đống giấy vẽ xuống trước mặt Lâm Thiến, vênh váo ngạo mạn nói: “Cô, cầm mấy bức tranh này đi scan rồi đăng lên diễn đàn, lập luôn một chủ đề.”

“Nội dung chủ đề là bầu chọn “ Top 10 ả ma quỷ xấu gái nhất mọi thời đại “, gom hết tất cả nữ chính trong và ngoài nước trong phim kinh dị ra hết, để mọi người bình chọn.”

“Nhưng sau lưng thì phải khống chế được hướng gió của dư luận, chủ yếu có hai điểm, một là mỉa mai phun nước bọt chê ả Sadako “tông dật” này có tài đức đẹp xấu gì mà leo được lên bảng xếp hạng, sau đó lại ngầm đẩy tay cho ả ta lên bảng xếp hạng, cuối cùng kêu gọi mọi người photoshop, ai photoshop chế ả ra trông hài và hoang đường nhất, mất hết được sự đáng sợ, lấy top 3 người tiền thưởng từ 2000 đến 1 vạn tê. Yên tâm, tiền sẽ do tôi chi.”

“Tuy nhiên, tất cả mấy thứ này phải xong xuôi trong ngày hôm nay, trưa mai sẽ hết hạn.”

Lâm Thiến đần thối cả ra, lại thấy Chúc Ương vỗ vỗ vai mình: “Tóm lại tôi muốn cô đem đống này lập thành chủ đề hot nhất toàn bộ diễn đàn trường trong vòng một ngày, trưa mai thì đợi tôi thông tri tiếp.”

“Không, không phải chứ!” Lâm Thiến vội vàng đẩy đống giấy vẽ ra: “Mấy thứ kỳ quái này là sao ậyv? Chúc Ương, có phải cậu thật sự bị quỷ ám hay không? Tài nguyên ngành tin tức của mình đâu có phải đề làm mấy cái trò vớ vẩn này?”

Chúc Ương cười như không cười nhìn cô ả: “Tôi cho rằng cô nên lập tức hành động để chủ đề bùng nổ và phát tán đi chứ không phải lãng phí thời gian ở đây dò hỏi tôi đâu.”

“Trừ khi cô không muốn đến party của tôi vào cuối tuần này nữa.”

Lâm Thiến ngẩn cả ra, không được mời đến hoạt động tập thể thì cũng chả khác nào bị đá khỏi Hội Chị Em, huống hồ lúc đó đàn anh Trình cũng sẽ đến, cô còn phải đề phòng ả Chúc Ương, xem xem ả liệu có định ngấm ngầm giở trò chơi cô hay không nữa.

Cho nên dù cô ta rất bất mãn nhưng vẫn phải đi làm việc Chúc Ương giao.

Chúc Ương đuổi Lâm Thiến đi rồi tiếp tục ăn cơm, trên tay vẫn còn cái cảm giác ghê tởm nên dù đã giữa trưa nhưng vẫn cần phải có người bón cho mình.

Hôm nay, người ngồi bên phải cô vừa vặn là Chu Lệ Na, cho nên cô nàng lập tức bị biến thành nha hoàn bón cơm.

Trên đĩa salad có mấy quả nho căng mọng trong suốt, thật khiến người vừa nhìn đã muốn cắn.

Chúc Ương lập tức sai khiến: “Lấy nho.”

“Được!” Không hiểu vì sao âm thanh giọng nói của Chu Lệ Na lại bỗng nhiên hơi âm trầm khàn khàn.

Chúc Ương đang chuẩn bị há mồm ra thì bỗng thấy gương mặt của Chu Lệ Na, từ mái tóc dài lượn sóng màu nâu thời thượng, lại đột nhiên biến thành từng sợi thẳng tuột đen tuyền.

Gương mặt xinh xắn cũng biến thành cứng ngắc tầm thường, khoé môi còn nhếch ra một nụ cười ác độc âm hiểm.

Quả nho đang được cắm vào chiếc nĩa cô ta giơ trên tay kia, lại cũng thình lình biến thành một tròng mắt người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.