Nữ Vương Thét Chói Tai!

Chương 7: Chương 7: Nữ vương thác loạn (7)




Edit: Thích Đào Hố - tuyetvoi_

Beta: Sa Nhi - Shadowysady

=========================

Chúc Ương vội vàng ngập chặt miệng lại, tuy đã biết trước 7 ngày nữ quỷ chẳng thể làm được gì thật sự. Nhưng bắt đầu từ ngày thứ 5 đã có thể xuất hiện vào ban ngày, bất kể chỗ nào cũng có thể hiện hình, điều này quả thực làm người ta khó mà phòng bị.

Thật ra, năng lực của nữ quỷ làm sao không mạnh được? Cũng không hẳn vậy, mặc dù không thể so sánh với Sadako hàng thật của người ta, nhưng theo sự khủng bố ngày một gia tăng, đầu tiên là thình lình gặp phải ma quỷ, sau đó trong mơ bị quấy rỗi cho không thể yên giấc, cuối cùng đến ngay cả ban ngày ở khắp mọi nơi cũng phải thấy bản mặt ma quỷ kia.

Nếu đổi thành người khác, trong quá trình chuyển biến từ nhẹ đến nặng này, đã đủ để tâm thần từng chút từng chút bị lăng trì, đã vậy còn thêm cả dự báo ngày thứ bảy cận kề cái chết, chỉ vậy thôi cũng đủ để phá huỷ tinh thần của một người, thậm chí với một vài người còn chịu không nổi, còn chưa đến ngày thứ bảy đã tự kết liễu mạng sống của mình rồi.

Mà Chúc Ương, không biết có phải là do ngày ấy ở trong nhà Chu Lệ Na, cô vốn đã đặt toàn bộ hy vọng để chấm dứt những chuyện đáng sợ này, thế nhưng lại bị ả nữ quỷ chơi bẩn gạt quy tắc sang một bên để cố ý nhằm thẳng vào mình, bởi thế mà sợi dây thần kinh nào đó chập mạch rồi hay sao, tâm lý cũng như có thứ gì đó bắt đầu biến dạng.

Tóm lại, lúc này Chúc Ương đã muốn chơi đến cùng, quyết tâm đùa chết con đĩ quỷ kia, có khi còn hoàn toàn chẳng thua kém gì tâm tình lúc trước của ả nữ quỷ, vì thế cô chẳng còn sợ hãi, trông thấy hình ảnh này cũng chả thấy có gì kinh khủng, chỉ thấy khó chịu ghê tởm vô cùng.

Chu Lệ Na giơ cái nĩa mãi một hồi lâu mà Chúc Ương vẫn chẳng động đậy gì, đành hỏi: “Sao vậy? Không phải cậu muốn ăn nho sao? Ăn nè!”

Lời này đi vào trong tai Chúc Ương lại bỗng thay đổi cả thanh âm và cường điệu, giọng nói vừa khô khan cứng ngắc lại vừa âm dương quái khí, cứ như đang thúc giục cô mau nuốt tròng mắt ghê tởm kia vào mồm.

Chúc Ương phải xác nhận lại xem ả quỷ xấu như chó này chỉ đơn thuần là đang khống chế giác quan của mình hay là có thể làm ảnh hưởng được cả Chu Lệ Na.

Dù sao hai điều này trên bản chất khác nhau vô cùng lớn, nếu con đĩ này có thể khống chế hành động của người khác, khiến người khác công kích cô thì phải làm sao bây giờ?

Chúc Ương bèn ra lệnh: “Chu Lệ Na, cô ăn đi.”

Chu Lệ Na sững sờ, tuy không biết vì sao nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời nhét nho vào miệng.

Dưới thị giác của Chúc Ương lại thành con ả nữ quỷ xấu bẩn há miệng nhai lấy tròng mắt hư thối, chất lỏng nhầy nhụa ứa ra, hình ảnh cực kỳ ghê tởm khiến người ta cũng bị ám ảnh mất.

Nuốt xong rồi lại còn cố ý nở nụ cười khủng bố kia ra khiêu khích, ở kẽ răng còn dắt cả bựa răng nữa.

Chúc Ương nghĩ thầm: Ả quỷ này quả thật là bất chấp tất cả rồi, đoán chừng là do tối hôm qua thấy cô sợ ghê tởm buồn nôn hơn là sợ bị quỷ doạ, nên hôm nay nó dứt khoát bỏ mặc tất cả để thay đổi biện pháp, sử dụng khẩu vị nặng để khiến cho cô phải ghê tởm buồn nôn đi.

Vì thế Chúc Ương quyết định thay đổi tác chiến ngay tức khắc, ở trong trường học người tới lui, rõ ràng sẽ gây bất lợi cho cô.

Chúc Ương đứng bật dậy, phân phó Chu Lệ Na: “Tôi về trước đây, tiết buổi chiều xin phép nghỉ giúp tôi, chú ý theo dõi Lâm Thiến, đừng để cô ta lười biếng không làm việc.”

Lại sai khiến Tạ Tiểu Manh: “Cô lái xe đưa tôi về nhà.”

Nhỡ đi nửa đường lại bị con ả kia biến thành người đi đường hoặc đèn xanh đèn đỏ thành người chết để doạ cô thì sao, còn thêm cả nguy hiểm tại nạn xe cộ nữa, Chúc Ương mới không muốn mạo hiểm như thế.

Chu Lệ Na không có ý kiến, mấy ngày nay cô ta đã cụp chặt đuôi để làm người, nói chuyện với Lâm Thiến còn khiến người ta thanh thản hơn là đi nói chuyện với Chúc Ương.

Mà hôm nay cũng đã là ngày thứ năm, theo lý thuyết thì nữ quỷ đã có thể hiện hình vào ban ngày, cô nghi ngờ có lẽ Chúc Ương trông thấy nữ quỷ nên mới muốn trở về, cũng không biết nữ quỷ kia đãsử dụng hình dáng gì để xuất hiện trước mắt Chúc Ương.

Nhưng mà Tạ Tiểu Manh lại có phần không muốn lắm, dưới cái nhìn của cô ta, biệt thự của Chúc Ương bây giờ chả khác nào nhà ma cả, trong lòng cô ta thấy rất e sợ.

Chúc Ương nói: “Trong nhà tôi có soái ca đấy, cậu không muốn đi thật sao?”

Có soái ca thì cũng dẹp mọe đi, dù cho lúc này có tâm tư đi săn thì cũng chưa chắc đã cô sẽ có lợi. Mang soái ca ra còn chẳng bằng mang cái dâm uy của con bitch này ra còn hơn.

Tạ Tiểu Manh quyết tâm chỉ đưa Chúc Ương về đến nhà, chứ tuyệt đối sẽ không vào nhà.

Kết quả, vừa dừng xe bên cạnh vườn hoa thì đã thấy một soái ca đang ngồi trên ghế tựa phơi nắng.

Người mà có thể lọt được vào ánh mắt cao ngất của Chúc Ương, lại còn được đánh giá là soái khí xuất trần, vậy thì tuyết đối là đạt được trên cả tiêu chuẩn.

Tạ Dịch còn trẻ như vậy mà đã kinh doanh ra được tên tuổi Thiên Sư khá nổi, tướng mạo và khí chất tuyệt đối là một thứ không thể thiếu trong đó.

Tạ Tiểu Manh lập tức trợn tròn cả mắt, lập tức quên sạch ngôi nhà ma của Chúc Ương ra sau đầu.

Chúc Ương cũng không thèm để ý đến ả bitch này đang lên cơn “lứng” mong manh, vừa vào cửa đã vội đi tìm bản băng ghi âm kia.

Tạ Dịch vừa vào đã thấy cô nghịch ngợm thứ này, tiện mồm nói: “Không phải cô đã nói ngày thứ 5 ả có thể nhảy ra doạ người bất cứ khi nào à? Sao cả một buổi sáng rồi vẫn chẳng thấy đâu, giờ cô đã bắt đầu nhớ thương nó rồi à?”

Chúc Ương không thèm quan tâm đến Tạ Dịch, trái lại đi trở về phòng khách hô to: “Này ——, có đây không? Có thì hiện ra, nhập vào thân thể hai người này cũng được, hay là cần chị phải chuẩn bị dưa hấu hay bóng rổ làm môi giới cho mi biến thành người chết thế?”

Trong phòng lặng ngắt như tờ, vốn dĩ hai bên đã từng chào hỏi qua nhau rồi, mà Tạ Tiểu Manh mới chỉ vừa vào bắt chuyện với Tạ Dịch được hai câu, đã bị hành động này của Chúc Ương doạ cho suýt xón ra quần.

“Cô thật định gọi ả ra à?”

Chúc Ương đợi một lúc lâu mà nữ quỷ vẫn không hiện hồn, liền nói tiếp: “Sao nào? Đừng thẹn thùng thế, ban nãy ở trường học chẳng phải còn phóng khoáng lắm sao? Hay phải gọi bằng nickname chuẩn thì mới chịu ra vậy?”

“Cô em sún răng? Lò nước mũi? Nấm móng? Quỷ Vô Diệm? Này ~~~, ra đây phát nào.”

Tạ Tiểu Manh và Tạ Dịch chỉ cảm thấy có phải Chúc Ương đã lên cơn rồi hay không, đang định ngăn cô lại thì đã thấy Chúc Ương đứng lên đi đến trước TV, còn ngồi rất gần, gần đến nỗi tưởng chừng như là có thể đối mặt với người cách một màn hình TV để nói chuyện luôn.

Cô nàng bật nguồn, hình ảnh phát ra là căn phòng âm u, chờ đến khi nữ quỷ đi đến ngồi xuống trước bàn trang điểm, sau đó qua tấm gương phản chiếu, thấy ánh mắt ả đối mặt nhìn chằm chằm vào người bên ngoài, Chúc Ương lại vội vàng pause lại chỗ này.

“Không sao cả, kể cả mi không ra thì ta cũng biết mi có thể thấy từng tiếng nói cử động của ta, so với không nhìn thấy mi để ta phải nói với không khí, hiện giờ cũng miễn cưỡng tạm chấp nhận vậy.”

Nói xong thì móc ra điện thoại di động, nhưng mà lấy ra rồi lại ngại màn hình quá nhỏ, vì vậy sai Tạ Dịch lấy máy chơi game của hắn đến đây.

Chúc Ương thuần thục mở ra diễn đàn của trường, Lâm Thiến tuy đần nhưng làm việc vẫn khá chuyên nghiệp nhanh nhẹn.

Thời gian mới qua một lát, topic đã được đăng lên, cũng đã có hơn mấy trăm bình luận, topic còn được gắn mác H.O.T đỏ tươi ở đuôi, biểu hiện đây đang là chủ đề nóng hổi.

Chúc Ương đắc ý mở topic đó ra, áp sát vào đối diện với ánh mắt của con nữ quỷ kia trong TV: “Đến đến đến, ta biết mi bị nhốt trong cái căn phòng âm u này cũng lâu rồi, trong lòng khổ sở nên tâm lý sinh ra biến thái vặn vẹo đi, vì thế mới phải khai thông cho mi chút, đỡ phải suốt ngày đi gây phiền phức cho mỹ nữ như ta.”

“Là con gái mà, dù cho có là quỷ thì cũng phải có phong cách, mi nhìn Nhiếp Tiểu Thiến người ta đi, còn có cả Sadako tỷ tỷ nữa, chẳng phải là thanh danh vang xa sao? Mi định đi trên con đường Sadako này thì lòng tôi đây cũng có thể hiểu cho, nhưng mà vẽ không ra hổ lại biến thành chó là không có được.”

“Cho nên hôm nay ta giúp mi tìm ra một hướng đi mới nha, có biết “nổi như cồn” là như nào không? Đã không có điều kiện để đi trên con đường làm thần tượng thì chúng ta đây đi con đường thành nghệ sĩ hài, tuyệt đối có thể giúp mi mở ra một con đường tắt ngay tại Quỷ Giới.”

Chúc Ương đoán rất chuẩn, hiện giờ nữ quỷ đều có thể cảm nhận được nhất cử nhất động của cô từ mọi nơi mọi chỗ, huống chi con bitch này còn mở cả TV, thật sự nữ quỷ có không muốn nhìn thấy cũng khó.

Thế là cả một buổi chiều này, nữ quỷ bị bắt phải nhìn tất tần tật những lời chế giễu có liên quan đến nó, nào là má nào trong nước lại đạo văn nữ quỷ kinh điển trong phim ma của người ta thế, sau nữa đã biến chuyển thành trào phúng, dug mạo này thế mà cũng có thể leo lên làm nhân vật nữ chính được à.

【 Trong nhà chắc có mỏ chắc? Cái dung mạo này làm tôi phải gạt thẳng cái suy đoán dùng quy tắc ngầm luôn và ngay. 】

【 Không đúng, đã có tiền thì còn đi đóng phim làm gì, cớ sao không đi phẫu thuật thẩm mĩ đi? Nhiều tiền như thế cho dù là làm răng, cắt khoé, gọt cằm, nâng mũi —— Chà! Nói thế thì đúng là không chỗ nào không cần phải sửa.】

【 Lầu trên, thím có phải đã hiểu lầm về trình độ phẫu thuật bây giờ rồi đi? Đến Thượng Đế còn không làm được việc gì đi gây khó xử cho bác sĩ người ta thế?】

【 Lệch sóng rồi lệch sóng rồi, đang thảo luận con hàng này có tài đức gì để so với người ta cơ mà, cứ người đẹp là có thể cùng đẳng cấp chắc? Suy đoán hợp lý nhất đó là chiếu phim rác trước rồi dùng chiêu trò PR. 】

【 Diễn đàn đại học thì PR được mấy chứ? Có cần thiết phải làm vậy không? Tôi đại biểu, dù sao tôi cũng sẽ không thèm đi xem.】

【 Được rồi được rồi được rồi, người ta đã không biết xấu hổ nhét cái bản mặt này đi PR, với phần vô sỉ này, tôi mạnh dạn đề cử cho ả ta đứng hạng nhất được không?】

【 Đúng đúng, nhanh tiến vào chuyên mục kế tiếp đi, không phải bảo là thi photoshop lãnh tiền thưởng à? Photoshop một cái là có cơ hội cầm 10.000 tệ đó, đồ cần mua vẫn đang xếp bẹp trong giỏ hàng sao, vật phẩm game không đủ mê người sao? Nhanh nhanh nhanh!】

Chúc Ương ở bên cạnh còn chân thành an ủi: “Không sao, mi đừng thấy bây giờ mình bị chế giễu mà buồn, chẳng phải có câu nói cứ đụng đến đáy thì có thể bật ngược hay sao? Loại motif này bây giờ đầy đường kia kìa, không sợ bị chửi, chỉ sợ không có người chửi. Đó đó! Nhìn mà xem đã có người bắt đầu công bố ảnh chế rồi này, hiệu suất thật cao nha.”

“Để tôi xem nào, chà tấm này là người chết trong tủ lạnh trên đầu cắm ngọn nến, tấm này là xuất hiện trong WC, chữ trên ảnh là mượn giấy vệ sinh mà làm, hahaha hài hước phết nhỉ. Ôi tấm này cũng hay này, miệng mi há to quá được chế thành có con chuột chạy thẳng vào trong.”

“Khụ khụ khụ! Không ổn, con chuột này béo qua chui không vừa phải không? Oa nè ~, người này càng là nhân tài, trồng hoa trong ổ sâu răng, trả lại cho mi một bộ răng thơm mát thân thiện với môi trường nhé.”

“Ta chấm tấm này, muốn cho người anh em này đi cửa sau quá, hạng nhất thì quá trái ý dân có vẻ không ổn lắm, chí ít cũng phải đưa người anh em này lên hạng ba.”

Chúc Ương cầm màn hình vừa xem vừa cười, vui tươi hớn hở ngã ngửa ngã nghiêng. Còn Tạ Dịch và Tạ Tiểu Manh chỉ biết đứng đực ra nhìn cô công kích tinh thần con nữ quỷ suốt cả một buổi trưa, hình ảnh trên TV vốn từ tĩnh đã chuyển thành động, trên khoé miệng ả quỷ bỗng dần dần ứa ra máu sau đó là chảy tòng tọc.

Rõ ràng là bị lên cơn điên đến nội thương!

Mà con nữ quỷ cũng từ bất động chuyển sang sinh động hẳn lên, nó vươn tay như muốn chui từ trong TV ra ngoài để bóp chết con ả ngay trước mặt nó——

Bóp chết nó! Bóp chết nó! Bóp chết nó!

Rõ ràng nó đã ở ngay trước mắt, chỉ cách một centimet mà thôi, nhưng sao không thể ra ngoài được? Chỉ còn nốt ngày mai thôi là sang ngày thứ bảy rồi, nhưng con nữ quỷ lại chỉ cảm thấy, dù có là một giây thôi thì nó cũng không nhịn nổi.

Tạ Dịch và Tạ Tiểu Manh thẫn thờ nhìn suốt buổi trưa, chứng kiến con bitch này dùng đủ thể loại ngôn từ phong phú hình ảnh xuất sắc để nhục nhã nữ quỷ.

Đầu năm nay còn xuất hiện cả bạo lực internet với quỷ quái nữa à? Moá nó chứ, đúng là chưa từng thấy cách làm bẩn bựa này bao giờ.

Đến tận khi con nữ quỷ bị tức đến nội thương mà không có cách nào xả ra, chỉ có thể ôm hận mà bỏ chạy.

Khoé miệng Tạ Dịch khẽ co giật: “Này này, Chúc Ương, kỳ thật tôi cảm thấy hình như cô đang có sự hiểu nhầm về tình cảnh của mình thì phải?”

Tạ Tiểu Manh cũng tràn đầy đồng cảm: “Đúng vậy, hiện giờ mình còn cảm thấy, rõ ràng ả nữ quỷ kia mới là người bị tra tấn lấy mạng sau 7 ngày, mình, mình thấy cô ả giờ đáng thương quá.”

Đống chuyện xảy ra suốt mấy ngày nay, nếu cẩn thận sắp xếp lại từng chuyện, CMN rõ ràng Chúc Ương mới là con ả sắm vai ác thì có.

Chúc Ương lia mắt quét bọn họ một cái, đứng dậy nói: “Được rồi, đi ăn cơm đi! Ngày mai là có thể phá đảo được rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.