Hứa Mạt chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như lúc này, có được vài người vệ sĩ thật là tuyệt. Ngay tại lúc cô đứng trên một chiếc giày cao gót còn lại, xa xa nhìn xe của mình phóng đi thì hai anh chàng vệ sĩ kịp thời xuất hiện. Cô không nhớ nổi hai vệ sĩ này tên là gì, cô đối với những người nhân viên râu ria này từ trước đến nay không để ý lắm. Hai vệ sĩ báo tên mình ra nhưng bất hạnh thay, lần này Hứa Mạt cũng chẳng để ý mà nhớ tên người ta.
Hứa Mạt trở về Hứa gia nghỉ ngơi một lát, buổi tối cô còn có hẹn, tối nay mời tiệc mấy nhà báo cùng chủ biên tập và phóng viên ban sáng. Đổi lại cả đời trước của cô luôn liều lĩnh tự ý làm theo ý mình, nhưng khi trải qua nhiều thăng trầm cùng mất đi, cô đã không thể như lúc trước chỉ biết tùy hứng, chỉ biết ích kỷ của riêng mình.
Giang Dịch Thần thế nhưng lại không tới. Giang Chấn Hoa lấy lý do công ty đột nhiên có việc gấp muốn xử lý, sẽ tới trễ một chút. Hứa Mạt đoán được vì sao Giang Dịch Thần đột xuất có việc gấp, khẳng định đang ở cùng Từ Tiểu Cẩn. Hôn ước đã khôi phục, Từ Tiểu Cẩn tất nhiên thương tâm không thôi. Hiện nay, cục diện lại trở về như lúc ban đầu, cô cùng hai người kia lại dây dưa không rõ. Thực làm người ta ghê tởm.
Hứa Mạt đại khái đến cho có lệ liền xin phép ra về. Hứa Minh Sơn biết rõ tính tình Hứa Mạt, cô đến đã là khó có được nên không nói gì nhiều, liền cho lái xe đưa cô trở về.
Hứa Mạt rời đi, Giang Dịch Thần khoan thai đến chậm. Hai người xem như vừa vặn lỡ mất nhau, buổi sáng mới xảy ra tranh chấp lúc này không gặp nhau, tránh cho một phen thuốc súng bay mù trời.
....
Sáng sớm ngày thứ hai, Hứa Mạt thu thập vài món quần áo, vụng trộm ra cửa, tính toán đi tới bờ biển tìm Lục Tử Hoành.
Chỉ cần qua hai ngày, tin tức cũng chầm chậm phai nhạt. Cô cũng không phải đại nhân vật gì nổi tiếng, mọi việc sẽ dần ổn định và không còn ầm ĩ nữa.
Giang Dịch Thần lấy xe của cô chạy mất, cô cũng lười vào gara lấy xe khác, tránh cho bác Trung nhìn thấy lại hỏi han này nọ, vì thế cô trực tiếp ngồi tàu điện ngầm.
Hiện tại đúng vào giờ cao điểm, mọi người chen nhau đi làm nên xe điện ngầm càng đông và chật chội. Hứa Mạt không để ý lắm, cũng không bài xích người khác đụng cô, nhưng nếu kẻ đó mà tỏa ra mùi mồ hôi đứng gần cô là không xong với cô đâu!
“Này, anh cách tôi xa một chút!” Hứa Mạt ôm cánh tay lạnh lùng đối diện với cái mũi sáng bóng của tên đàn ông kia. Tên đàn ông đang vịn tay vào móc tròn trên xe, hở ra cả mảng lông nách rậm rì đen như mực, cúi đầu nhìn cô nhân tiện dâng tặng một “Hương thơm“.
Gã đàn ông kia lần đầu gặp được một cô gái xinh đẹp, nhưng lại mở lời nói với hắn không mấy thiện cảm, kết quả hắn cũng không vui đáp trả: “Làm sao?”
Hứa Mạt chỉ chỉ nách hắn: “Anh nói đi?”
Bên cạnh cũng có vài hành khách nhìn vào cái mớ lông nách ấy mà nhíu mày. Tên đó mặt mũi nhăn lại không nhịn được hừ một tiếng, nhích sang bên cạnh.
“Anh nhích ra góc đó, chỗ kia ít người.” Hứa Mạt chỉ chỉ một góc khuất trong xe. Tên đàn ông này trừng mắt nhìn cô nhưng vẫn di chuyển qua góc đó.
Bé trai tầm 5 đến 6 tuổi đang ngồi trong lòng mẹ, cùng mẹ đọc báo tàu điện ngầm, chỉ chỉ vào Hứa Mạt nói: “Mẹ ơi, cái chị kia hình như xuất hiện trên báo “Vị tiểu thư giàu có kiêu ngạo“.”
Chung quanh có vài người hành khách đều nhìn lại. Hứa Mạt kinh nghi (kinh ngạc và nghi ngờ).Hôm qua rõ ràng không có mời báo phóng viên tàu điện ngầm......
Hứa Mạt với tay lấy tờ báo tầu điện ngầm, vừa thấy -- “ Thiên kim Hội trưởng cùng Giang đại thiếu gia bên trong xe “kích – tình”, tin đồn hôn ước vỡ tan là tung tin vịt“. Ảnh chụp kia đúng là cảnh Giang Dịch Thần ép cô ở trong xe diễn cảnh tượng ái muội.
Hứa Mạt thấy người người chung quanh đều nhìn về phía cô, cô vội vàng lôi kéo vài sợi tóc ngăn trở trước mặt, yên lặng chuyển đến gần nam nhân hôi nách trong góc. Anh hôi nách nhìn cô hừ lạnh một tiếng........
****
Lúc Hứa Mạt đến ngôi nhà bên bờ biển là mười giờ đúng, mặt biển trong vắt lấp lánh ánh sáng mặt trời. Trong phòng nhỏ, giường đã được thu thập gọn gàng, trên bàn không thấy tờ giấy nhỏ cô để lại, hẳn là anh đã đọc nó rồi. Nhưng..... Lục Tử Hoành đâu?
Hứa Mạt trong trong ngoài ngoài tìm khắp nơi, chính là không thấy bóng dáng Lục Tử Hoành đâu cả. Hứa Mạt nhớ tới trên báo viết về cô và Giang Dịch Thần, trong lòng bỗng hoảng loạn vô cùng. Hứa Mạt lấy di động gọi cho Lục Tử Hoành, liên tục gọi nhưng không thấy mở máy.
Đường ven biển uốn lượn, gió biển cuốn sóng biển rào rào âm vang. Đi tìm khắp nơi chung quanh đều không thấy Lục Tử Hoành, điện thoại cũng không mở máy. Hứa Mạt trong lòng phiền chán, hướng tới mặt biển hô to một tiếng: “Lục -- Tử -- Hoành --”
Tiếng gọi ầm ĩ hòa vào tiếng gió biển không người đáp lại. Biết rõ không có đáp lại, Hứa Mạt vẫn tiếp tục hô, có lẽ cô không phải đang gọi tên Lục Tử Hoành nữa mà đang phát tiết phiền muộn trong lòng. Nhưng đúng lúc cô gọi tên anh lần nữa thì hình ảnh Giang Dịch Thần đang tay trong tay với Từ Tiểu Cẩn trong đầu cô.
Đáng giận, Lục Tử Hoành không rõ lại đi nơi nào a......
Hứa Mạt bỗng nhiên bị người từ phía sau ôm lấy.
“Lục Tử Hoành.” Hứa Mạt tuy rằng không thấy người nhưng lại có thể xác định chính là anh.
“Làm sao em biết là anh?” Lục Tử Hoành hỏi.
“Bởi vì khi anh ôm em cánh tay anh luôn cố ý tránh không chạm vào ngực của em nha.” Hứa Mạt nói xong ngữ khí lại chậm lại.
“...... Có sao, chính là...... Vừa vặn thuận tay mà thôi.” Lục Tử Hoành có chút mất tự nhiên.
Hứa Mạt xoay người lại đối diện anh. Gió biển thổi làm tóc mái anh rối loạn, khuôn mặt trẻ tuổi cùng đôi mắt trong suốt chăm chú nhìn vào cô. Hứa Mạt bỗng nhiên cảm thấy như chính mình đang nuôi dưỡng một tiểu tình nhân, dù có trải qua một đời thì đời này anh đều chỉ làm một chuyện – chờ cô.
Hứa Mạt nhẹ nhàng đánh vào ngực Lục Tử Hoành một quyền: “Tên đáng ghét, anh chạy đi đâu vậy! Nửa ngày tìm không thấy anh đâu!”
Lục Tử Hoành cúi người ôm lấy Hứa Mạt, vùi đầu vào gáy cô xoa xoa, hít sâu một hơi, ngửi mùi hương trên người cô: “Anh sai rồi...... Về sau sẽ không để em tìm không thấy anh.”
Hứa Mạt cảm giác được Lục Tử Hoành khác thường. Anh đang khổ sở. Mở miệng lại không biết nên nói cái gì mới tốt. Rất nhiều câu nói nhu tình cô muốn nói cho anh nghe nhưng lại không thốt được ra lời. Cuối cùng cô cái gì cũng không nói mà chủ động ôm lấy anh:
“Ngày hôm qua có “nhớ em” hay không?”
“Có......”
“Bao nhiêu lần?”
“Hai lần.”
“Ít vậy sao.”
“Là em nói, mỗi ngày chỉ được một lần.”
“Ừm, em đều đã quên...... Vậy, hiện tại anh mỗi ngày có thể xét gia tăng số lần.”
“Được......” Lục Tử Hoành gắt gao ôm Hứa Mạt.
....
Hứa Mạt cứng rắn lôi kéo Lục Tử Hoành ở lại bờ biển ngây người hai ngày mới trở lại thành phố.
Lục Tử Hoành từ đầu tới cuối cũng chưa hỏi Hứa Mạt tại sao kéo anh đến bờ biển lại đột nhiên biến mất, phải đi làm cái gì, hai người đều rất ăn ý không nhắc tới chuyện này. Nhưng mà ở chung như vậy, liền cảm thấy có một tia quái dị.
Anh khẳng định đã biết cô cùng Giang Dịch Thần khôi phục lại hôn ước. Hứa Mạt cuối cùng vẫn không giải thích với Lục Tử Hoành chuyện hôn ước giữa cô và Giang Dịch Thần đã được tiếp tục.
Lục Tử Hoành vẫn như cũ trầm mặc mà ôn nhu, biểu cảm đó làm cho Hứa Mạt nhớ tới Lục Tử Hoành một đời kia, lúc đó anh cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn cô. Trong một cái nháy mắt, Hứa Mạt cảm thấy bất luận là qua một đời hay hiện tại, cô đều chân chính không nhìn thấu được lòng của anh.
Hứa Mạt không cùng Lục Tử Hoành tới trường học, mới họp báo thật sự không nên tới trường để dấy thêm sóng gió. Nếu mà tới trường thế nào cũng bị phần lớn sinh viên nhận ra, với cô thì không sao nhưng với Lục Tử Hoành thì thật tàn nhẫn cho anh quá. Mình là bạn gái anh mà lại có chồng chưa cưới, chỉ làm mất mặt anh và làm tăng thêm tin đồn cho người ta bàn tán.
Lục Tử Hoành không bị hứng chịu mũi rìu của dư luận mà có vài tin tức bị rò rỉ từ chuyện tình Giang Dịch Thần và Từ Tiểu Cẩn. Bà Chu tựa hồ lo lắng Hứa Mạt bị Từ Tiểu Cẩn tìm đến nháo loạn, liền hai tới ba ngày đầu khi hôn ước được nối lại luôn kéo Hứa Mạt tới Giang gia, nghĩ cách cho tình cảm của đôi trẻ tăng tiến.
Lục Tử Hoành tốt nghiệp, đang chuẩn bị đi du học ở Mỹ. Hứa Mạt vốn định cùng đi với Lục Tử Hoành nhưng lại bị dính vào hôn ước với Giang Dịch Thần, muốn đi cùng anh nhưng đều không được nữa......
Mấy ngày này anh đang bận nhiều việc, hai người một tuần không có gặp mặt nhau. Ngay cả Hứa Mạt chủ động đi gặp anh, anh cũng uyển chuyển tỏ vẻ không có thời gian. Hôm nay, Hứa Mạt đột nhiên nhận cuộc gọi đến từ một số điện thoại xa lạ, thế nhưng đầu bên kia không có tiếng trả lời. Hứa Mạt đang muốn tắt máy, đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nói một phụ nữ trung niên: “Xin hỏi có phải là Hứa Mạt tiểu thư không?”
“Là tôi. Cô là?” Hứa Mạt cảm thấy giọng nói có chút quen tai.
“Tôi là mẹ của Tử Hoành......”
Là mẹ của Lục Tử Hoành gọi tới, hẹn cô bảy giờ tối đến tiệm café Colorbar ở Thượng Tân Phố gặp mặt. Hứa Mạt từng đi qua tiệm đó. Đấy là một cửa hàng trang trí đơn giản, sạch sẽ tuy có hơi nhỏ chút.
Giang Dịch Thần có vẻ không tính đem xe trả lại cho cô, Hứa Mạt chỉ có thể lấy chiếc Maserati Coupegt màu đỏ để đi. Vừa khởi động xe ra khỏi gara cô liền nghĩ lại cho xe quay trở về, gọi taxi đi Thượng Tân Phố.
Đến Colorbar đồng hồ mới chỉ tới 4h50, nhưng ở trong góc của quán đã nhìn thấy bà Dương Thục Du ngồi đó hướng Hứa Mạt cười. Hứa Mạt tiến tới cười với bà:
“Cháu chào bác.”
“Hứa tiểu thư, ngồi đi.”
Dương Thục Du cười rộ lên làm cho khóe mắt xuất hiện những nếp nhăn, hơn nữa mái tóc hoa râm, nghiễm nhiên trở thành bác gái đã qua nhiều sóng gió. Hai vợ chồng Dương Thục Du đều là giáo viên dạy ở trường tiểu học, bà là giáo viên dạy ngữ văn.
Hứa Mạt thấy bà tóc bạc loang lổ được chải chuốt gọn gàng liền nhớ tới khi Lục Tử Hoành mất, bà ấy ở linh đường tóc tai bù xù khóc ngất gọi tên con trai vô cùng thương tâm, trong lòng cô dâng lên một cỗ áy náy nghẹn ngào.
“Hứa tiểu thư, bác hôm nay mạo muội hẹn gặp cháu là vì Tử Hoành......”
Dương Thục Du không nói thẳng vào vấn đề chính, mà là nhắc tới một số chuyện trong nhà bọn họ. Hứa Mạt nghe được sự thật liền không tin nổi tai mình.
Bà kể rằng, một nhà ba người bọn họ đã từng chen chúc cùng sống trong ký túc xá trường học chỉ vỏn vẹn 30 thước vuông (~ 30 m 2). Tử Hoành ở các kỳ thi đều đứng hạng nhất, giấy khen dán kín hết trên tường. Sau này nhà có chút tiền liền chuyển đến ngôi nhà đang ở bây giờ. Lúc Lục Tử Hoành được mười ba mười bốn tuổi, bởi vì một bạn nữ sinh mà tranh chấp đánh nhau với đàn anh lớp trên tới nỗi máu chảy đầm đìa.
Hứa Mạt theo từng hồi ức của Dương Thục Du thấy được người mẹ yêu thương con trai hết mực. Suy nghĩ bay về những ký ức đời trước, Hứa Mạt biết, Dương Thục Du cũng không phải mẹ đẻ của Lục Tử Hoành. Cô chỉ gặp mẹ anh lần đầu tiên và duy nhất tại đám tang anh. Người phụ nữ đó son môi đỏ, đeo khuyên tai vàng, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, người đó cô rất quen thuộc, rất giống Lý phu nhân của giới thượng lưu.
“Cháu là một cô gái tốt, vô luận gia thế hay tài năng đều là vạn dặm mới tìm được một, chính là...... Tử Hoành nhà bác chỉ đơn thuần là đứa trẻ nhà gia đình bình thường, nó không có nhiều lựa chọn lấy thanh xuân đi.........” Dương Thục Du nói những lời thật mịt mờ, cũng thật khó xử, ánh mắt nhìn mặt bàn.
Hứa Mạt trong lòng hiện lên một tia tối tăm.
“Bác à, Tử Hoành làm sao vậy?”
“Nó nói sẽ không đi du học nữa, xin học tiếp hai năm, nó đã quyết không đi là sẽ không đi.....” Dương Thục Du nói không nên lời, bất đắc dĩ cùng chua xót.
Hứa Mạt hiểu được Lục Tử Hoành là vì cô.
Đêm đó, Hứa Mạt tới nhà tìm anh. Đây là cô và anh lần đầu tiên gặp lại sau mấy ngày qua. Không hiểu sao cô cảm thấy anh có chút thay đổi, trở nên thành thục nhiều hơn, thần thái và khuôn mặt làm cho cô nhớ tới anh ở đời trước.
“Anh vì sao không đi du học?” Hứa Mạt chất vấn anh, kỳ thật trong lòng đã có đáp án.
“Không muốn đi.”
“Anh nên đi......” Hứa Mạt nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: “Em có thể chờ anh mà.”
Lục Tử Hoành sâu sắc nhìn Hứa Mạt: “Anh không muốn chờ.”
“Anh!” Hứa Mạt trong lòng tức giận, lại không nghĩ ra lý do gì khiến cô tức giận, anh mặc dù không có nói nguyên nhân, nhưng anh không đi Mĩ đều là vì cô sao.
Hứa Mạt không nói tiếp, lần này cô không lưu lại qua đêm, Lục Tử Hoành đưa cô đến ngã tư: “Anh hãy suy nghĩ lại, em có thể trễ vài ngày sẽ qua Mỹ cùng anh.”
Lục Tử Hoành vuốt ve mái tóc mềm mại của cô: “Anh đã suy nghĩ kỹ rồi. Tiền đồ sau này anh đã tự nắm chắc trong tay mình, với lại thật ra anh cũng không thích học ngành tài chính.”
Lời cần nói cô cũng đã nói hết, trong lòng cô cũng luyến tiếc nhớ thương anh nếu anh đi. Nói muốn cùng anh nhưng tình huống hiện tại nói dễ hơn làm rất nhiều.
Hứa Mạt ngồi trên xe taxi, vừa đi chưa được bao xa, cùng một chiếc xe màu đỏ thẫm Porche lướt sát bên xe cô phóng qua. Hứa Mạt mông lung thoáng nhìn trong xe là một vị phu nhân, một tay nắm giữ tay lái, một tay cầm điếu thuốc lá đang hút giở...... Chiếc xe ấy hướng tới đúng căn nhà của gia đình Lục Tử Hoành.
Bóng đêm đã sâu thêm, trước cửa Lục gia, một chiếc Porche màu rượu đỏ đang đỗ lại. Vị phu nhân nhả ra một vòng khói xám, dập tắt tàn thuốc, gõ cửa. Chỉ chốc lát sau, Dương Thục Du mở cửa, khi thấy người phụ nữ kia nháy mắt sắc mặt đại biến.
“Là cô!” Dương Thục Du thái độ lạnh lùng.
“Tôi đường xa mà đến...... Cô không mời tôi đi vào nhà sao?”
“Nhà cửa đơn sơ chỉ sợ bôi nhọ thân phận tôn quý của cô thôi.”
“Không sao, tôi chính là đến xem con trai tôi mà thôi.” Người phụ nữ cũng không quan tâm tới thái độ lạnh lùng của Dương Thục Du, trái lại tự ý vào nhà.
Dương Thục Du trên mặt tràn đầy đề phòng, muốn ngăn cô ta nhưng không ngăn được.
Lục Tử Hoành đang ở bên trong!