Nữ Vương Và Trung Khuyển

Chương 10: Chương 10: So chiêu




Buổi sáng ngày thứ hai, Hứa Mạt từ trong lòng Lục Tử Hoành tỉnh lại, hai người cùng ngủ trên một chiếc giường......

“A, tên đáng ghét! Anh sao lại không nằm dưới sàn? A, quần áo của em đâu......”

Hứa Mạt phát hiện quần áo trên người cô đã đổi thành một chiếc váy ngủ, sắc mặt không tốt đứng lên nhìn chằm chằm Lục Tử Hoành, dùng ánh mắt chỉ trích anh tối hôm qua có hành vi gây rối.

Lục Tử Hoành hôn nhẹ lên trán Hứa Mạt, thấy ánh mắt cô nhiệt liệt lên án anh liền nói: “Là anh muốn ôm em ngủ, quần áo trên người em cũng là anh tự động thay, đều là anh tự làm hết......”

“Em cho phép anh làm?” Hứa Mạt nhíu mày: “Em chỉ nhớ là cho phép anh được tưởng tượng ra chứ không nhớ là đồng ý cho anh động tay động chân lên người em?”

“Anh không có vi phạm vào lời nói của em nha!” Lục Tử Hoành vừa nói vừa mở ra chăn mỏng, để lộ ra đôi chân dài: “Em nhìn xem, anh vẫn mặc quần đây này.”

Hứa Mạt ôm ngực, xem thường nói: “Anh cũng có thể mặc lại quần vào khi em chưa thức giấc.”

Lục Tử Hoành hết đường chối cãi. Tối hôm qua bị Hứa Mạt chuốc cho say khướt, có làm cái gì, trên thực tế anh cũng nhớ không rõ.

Hứa Mạt nhịn xuống ý cười nơi khóe miệng, đánh nhẹ một cái lên đỉnh đầu anh, chỉ vào dấu hôn trên xương quai xanh: “Lục sắc quỷ, anh nhìn xem.... Nơi nơi đều là dấu dâu tây do vết cắn hôn của anh, anh còn dám nói không làm chuyện xấu gì với em à!”

Lục Tử Hoành hoàn toàn mơ hồ, cũng hoài nghi bản thân mình chẳng lẽ đã làm... Chẳng lẽ anh thật sự say rượu làm loạn....

Lục Tử Hoành nhớ tới đêm qua mình mơ mộng xuân, trong mơ có Hứa Mạt... Này, không lẽ mỗi ngày nhớ thương nên tối đến đi ngủ tiềm thức tự động tư xuân....?

Lục Tử Hoành không nhớ rõ, Hứa Mạt lại nhớ được rành mạch, tuy rằng đang say nhưng thần trí vẫn rõ ràng. Quả thật cô viện cớ lý do rượu kích thích mà hứng trí bừng bừng, quyết tâm bắt buộc Lục Tử Hoành thay đồ cho cô!

Trên cổ cô in đầy dấu hôn kỳ thật là do muỗi gây ra. Phòng nhỏ bình thường không có người ở, thật vất vả mới có hai người sống đến đây, đàn đàn lũ lũ con cháu nhà muỗi nhiệt tình hưởng thụ no say, hơn nữa Hứa Mạt da thịt thơm tho, phá lệ chiêu dụ quân đoàn muỗi đến xơi.

....

Hứa Mạt lôi kéo Lục Tử Hoành tham quan làng chài, đi theo một người ngư dân quen biết lên thuyền ra biển bắt cá. Buổi tối cùng cả nhà ngư dân đó nướng cá ăn trên bờ biển. Thật lâu rồi không được thoải mái như vậy. Hứa Mạt tâm tình tự tại, Lục Tử Hoành lại thường xuyên thất thần, không biết đang nghĩ cái gì.

Ban đêm, Hứa Mạt đem Lục Tử Hoành và đệm chăn từ dưới đất vớt lên, ném ở trên giường: “Muỗi nhiều, anh dồi dào máu nên tới nằm gần chút, để cho chúng nó ăn anh.”

“Được.” Lục Tử Hoành thuận theo ôm Hứa Mạt, đem chăn mỏng phủ kín làn da cô.

Một ngày trôi qua vui vẻ, Hứa Mạt cũng thấy mệt mỏi, yên tĩnh đi vào giấc ngủ. Trời đêm, Lục Tử Hoành mở to đôi mắt, chốc chốc lại khẽ nháy nháy mắt, như thể lòng anh đang ngổn ngang trăm mối.

Lúc Hứa Mạt sắp ngủ say, nghe thấy Lục Tử Hoành thở dài một hơi, lẩm bẩm: “Lần đầu tiên a...... Mình cứ như vậy mà mơ hồ làm, một chút ấn tượng đều không có...... Aiiiiiz....!”

Hứa Mạt thiếu chút nữa cười to ra tiếng, nguyên một ngày anh nghĩ tới chuyện tối qua?! Cô còn tưởng anh bị làm sao ý chứ!

Hứa Mạt đánh lên ngực Lục Tử Hoành một phen: “Đồ ngốc! Anh lần đầu tiên sao chỉ như vậy được!”

Lục Tử Hoành bị Hứa Mạt nói như vậy, đầu tiên là kinh hỉ, sau lại quẫn bách, giải thích nói: “Không, không có, anh nói là...... Lần đầu tiên rời bến đánh cá, là nói chuyện này.....”

Lục Tử Hoành học cái gì cũng đều rất nhanh, nhưng duy nhất nói dối thì dù đã trải qua một đời thêm đời này nữa cũng đều học không tốt.

Hứa Mạt nhíu mày lại đập anh: “Em nói tới chuyện bắt cá nha, anh lại nghĩ tới cái gì đen tối vậy, sắc quỷ?”

“......” Rõ ràng sẽ không là...

....

Buổi sáng tiếp theo, Lục Tử Hoành tỉnh lại thì không trông thấy Hứa Mạt đâu. Trên bàn có lưu lại mảnh giấy: “Sắc quỷ, em có việc muốn xử lý, đi trước. Hai ngày này không nên xem TV, cũng không được đọc báo và cũng không cần tới trường làm gì. Chờ em --- Chủ nhân của anh – Hứa Mạt.”

Lục Tử Hoành cầm tờ giấy mơ hồ đoán ra được chuyện gì đó, mi nhăn lại thành một đoàn.

Cô ấy có địa vị quá cao, anh chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cô, chờ đợi là cả một quãng đường mệt mỏi, anh muốn cô bay xuống bên cạnh anh. Anh sẽ bắt lấy cô, không cho cô rời đi, dù hi vọng mong manh nhỏ như hạt cát nhưng anh vẫn muốn giữ cô thật chặt không buông tay.

Chỉ khi trở thành một người đàn ông cường đại mới xứng sóng đôi cùng cô.......

Lục Tử Hoành tay nắm chặt thành hai đấm, trong đôi mắt thần sắc phức tạp.

****

Cuộc họp báo công khai với các ký giả được diễn ra tại khách sạn Đái Duy Tư. Chỉ mời các nhà báo, đài truyền hình cùng các phương tiện truyền thông đại chúng có uy tín, đều là những người lúc trước đưa ra phân tích và chộp tin về vụ việc hai nhà Giang - Hứa nháo hủy hôn trong bữa tiệc sinh nhật Cao Tĩnh. Đài truyền hình vốn cũng đồng ý lời mời nhưng Hứa Mạt kịch liệt yêu cầu hủy bỏ không cần cho giới truyền hình tham dự.

Giang Dịch Thần và Hứa Mạt, hai người đơn giản giải thích sự tình hôm đó, nói rõ hôn ước vẫn tiếp tục, cũng công bố đám cưới tại ngày mười một tháng sau. Kế tiếp là phần khó khăn nhất khi nhà báo hỏi tới:

“Hứa Mạt tiểu thư, ý của cô là nói, lần trước trên du thuyền trong bữa tiệc sinh nhật thiếu gia Cao Tĩnh, công bố cùng Giang Dịch Thần giải trừ hôn ước, vĩnh viễn không gả cho anh ta chỉ là lời nói lúc giận dỗi thôi sao?”

Hứa Mạt cứng ngắc hé môi cười, nhìn Giang Dịch Thần liếc mắt một cái: “Đúng vậy, chỉ là vài lời nói dối mà thôi, tình cảm của chúng tôi tốt lắm. Chỉ là hôm đó náo loạn ầm ỹ vài câu.”

“Nhưng có người chứng kiến tối hôm đó Giang Dịch Thần ôm một tiên nữ váy trắng rời khỏi, không đưa cô trở về, chuyện này giải thích thế nào? Là Giang Dịch Thần bên ngoài ép buộc cô giải trừ hôn ước sao? Tiên nữ váy trắng đó là người thứ ba?”

Hứa Mạt cười một tiếng, nhìn cô nữ phóng viên với ánh mắt sắc bén, nở nụ cười, lườm liếc mắt một cái, lời nói sắc bén đáp lại nữ phóng viên mặc âu phục đen kia:“Cô cứ luôn miệng gọi là tiên nữ, cô cảm thấy tiên nữ sẽ là kẻ thứ ba sao?”

Nữ nhà báo mặc bộ đồ đen á khẩu, không nói ra lời, một phóng viên nam khác giơ tay muốn hỏi cô. Thật sự là tiếp nối không dứt nha! Cùng một câu hỏi cô trả lời không dưới mười lần, chỉ cần câu trả lời của cô không theo như mọi người phỏng đoán liền không xong với bọn họ.

Giang Dịch Thần từ đầu tới cuối đều nhìn thưởng thức biểu cảm biến hóa trên mặt Hứa Mạt, có khi phẫn hận, có khi khinh thường, hoặc không kiên nhẫn. Hứa Mạt mang theo ánh mắt khinh thường và chán ghét với hắn, làm hắn thật không thoải mái chút nào. Cô gái này và hắn cùng có bối cảnh hiển hách, một bộ dáng cao quý, lạnh lùng, diễm lệ. Hắn rất muốn nhìn cô tan nát cõi lòng, bộ dáng nhu nhược, điềm đạm đáng yêu... chỉ tưởng tượng một chút cũng thấy thú vị.......

“Hừ, còn chưa xem đủ?” Hứa Mạt trào phúng nhìn Giang Dịch Thần. Cuộc họp báo cũng gần tới thời gian kết thúc, tầm mắt của Giang Dịch Thần vẫn luôn chiếu lên người cô, làm cô thấy phản cảm, vô cùng không được tự nhiên.

“Cô thẹn thùng?!” Giang Dịch Thần tay đút vào túi quần, cười đến có chút hư đốn.

Hứa Mạt trừng mắt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng, sải chân dài mang giày cao gót vàng kim đi về phía thang máy, vào thang máy cô phát hiện hắn ta cũng tiến vào theo. Giang Dịch Thần một tay ôm eo Hứa Mạt, tư thế ái muội cúi đầu như muốn hôn cô. Cửa thang máy đóng lại, Hứa Mạt vội đẩy Giang Dịch Thần ra, thở hổn hển trừng mắt nhìn.

“Đừng chạm vào tôi!” Hứa Mạt gầm nhẹ.

Giang Dịch Thần lườm cô liếc mắt một cái, có chút khinh thường, sửa sang lại cổ áo bị cô làm loạn. Vừa rồi có phóng viên đi theo nên hắn mới làm ra động tác kia. Vừa tại phòng họp báo tỏ ra ân ái, bước ra khỏi phòng liền mỗi người đi một ngả, chỉ có kẻ ngốc mới tin những lời nói mà hắn phát biểu trong cuộc họp báo.

Trong không gian nhỏ hẹp chỉ có cô cùng Giang Dịch Thần, chống lại nhau cả một đời như kẻ thù. Hứa Mạt nhìn chằm chằm vào nền thang máy, Giang Dịch Thần thoải mái dựa vào vách tường thang máy, khóe môi hơi gợn thẳng tắp đánh giá Hứa Mạt.

Thang máy rốt cuộc xuống đến tầng hầm, cô cảm thấy 17 tầng giống như đi 17 vạn năm ánh sáng. Cửa thang máy vừa mở cô liền bước nhanh chân ra ngoài. Giang Dịch Thần chậm rì rì đi theo ở phía sau.

Tầng hầm là nơi đỗ xe của khách sạn. Hứa Mạt tìm thấy xe của mình, vừa mở được cửa xe bỗng nhiên bị ôm lấy. Mùi nước hoa Nile quen thuộc bao phủ lên người cô. Hứa Mạt kinh hãi, tim đập nhanh vài nhịp. Mùi nước hoa này không thể quen hơn, nhưng....: “Anh buông tôi ra.....”

Giang Dịch Thần ôm lấy Hứa Mạt, gắt gao ôm cô ở trong ngực, tay ở trên lưng cô vuốt ve. Hứa Mạt giận dữ, giơ tay muốn bạt tai hắn ta. Giang Dịch Thần thuận tay bắt lấy cổ tay Hứa Mạt, hôn lên, một tay đẩy Hứa Mạt ngã ngồi trên ghế xe, tiến lên nhiệt liệt hôn môi, má, mắt... khắp mặt cô....:

“Giang Dịch Thần, anh điên rồi!”

Vừa giãy giụa, cô vừa hồ đồ. Hắn ta làm cái gì vậy? Cường bạo cô sao?! Trong nháy mắt, Hứa Mạt nhớ tới một đời kia, hắn cũng từng như vậy thô bạo ở trên người cô phát tiết dục vọng, phẫn nộ, trả thù: “Cô không phải yêu tôi sao? Nghĩ cách muốn chiếm lấy tôi sao? Được, tôi liền bố thí cho cô......”

Buồn cười, hắn bố thí cho cô sự khuất nhục nhưng cô lại từng mong chờ, thẳng cho tới về sau yêu biến thành hận......

“Bốp --” Hứa Mạt rốt cục không nhịn được nữa liền hung hăng tát Giang Dịch Thần hai cái tát như trời giáng. Giang Dịch Thần sờ sờ hai má nóng rát, lửa giận trong lòng bùng lên. Người phụ nữ này thật sự là yêu thích bạt tai.... Hắn vậy mà lại để cô ta đánh hai lần!

Giang Dịch Thần nhìn máy ảnh trong chiếc xe ở xa xa, liếc mắt một cái, hừ lạnh: “Bất quá gặp dịp thì chơi, cô còn tưởng thật, cho là tôi có hứng thú với cô, yêu thương cô sao? Đừng nực cười như vậy. Cô cũng đã sớm biết tôi chỉ yêu Tiểu Cẩn.”

Hứa Mạt cười giận: “Như vậy là tốt nhất! Bị anh yêu sẽ chỉ làm tôi cảm thấy ghê tởm!”

Hứa Mạt bất chấp bên ngoài có người đang chụp ảnh, một phen đẩy Giang Dịch Thần ra liền xông thẳng ra khỏi xe. Cô hung hăng đóng cửa xe lại, tâm tình tức giận muốn hộc máu, mang giày cao gót 8cm cứ thế hầm hầm từ cửa tầng hầm đi ra ngoài đường cái.

Giang Dịch Thần bị Hứa Mạt cắn nát môi, nóng bừng đau đớn, có một chút vết máu lại còn thêm hai cái bạt tai. Cô nàng này thật sự là đòi mạng. Hắn cùng Hứa Mạt tuy rằng từ trước không quen, nhưng nhận thức cũng không phải một ngày hai ngày, trước kia cô đối với hắn đều là cao quý tao nhã, đột nhiên lại thay đổi trở nên...... Trở nên bạo lực như vậy! Nói cắn liền cắn, nói đánh là đánh!

Hứa Mạt đi đến đường quốc lộ mới dừng lại! Bà nội nó, xe kia là của cô mà! Cô chạy cái gì chứ, kẻ phải cút là Giang Dich Thần mới đúng!

Hứa Mạt đang định quay trở về, lại nghe thấy trên đường bên cạnh mình tiếng xe ô tô, cửa kính mở ra có người hướng cô huýt sao – Giang Dịch Thần!

Giang Dịch Thần ngồi trong xe của Hứa mạt, quay cửa kính xe xuống nhìn cô đắc ý cười, động tác không cẩn thận làm vết thương ở miệng nhói đau, chân mày nhíu lại. Giang Dịch Thần mặt trầm xuống hướng Hứa Mạt làm động tác “bái bai”, nhấn chân ga vèo một phát phóng đi:

“Hẹn gặp lại, Hứa đại tiểu thư!”

Giang Dịch Thần lái xe cô đi rồi! A... Ví tiền của cô còn để trong xe, hiện tại trên người không một xu!

“Giang Dịch Thần, anh dừng lại!”

Giang Dịch Thần cố ý thả chậm tốc độ xe, nhìn vào kính chiếu hậu quan sát, thưởng thức Hứa Mạt đang tức giận. Thấy cô tức giận tới giơ chân, trong lòng liền vui sướng, liền thấy Hứa Mạt cởi giày cao gót ném tới!

“Ba........” Trên đỉnh xe vang tiếng giòn vang, một chiếc giày cao gót màu vàng liền cộc lộc lăn xuống tấm kính chắn trước mui xe. Giang Dịch Thần giẫm nhanh chân ga phóng xa khỏi Hứa Mạt, miễn cho cô lại ném giày tiếp. Cô nàng này không khỏi cũng quá nhanh nhẹn dũng mãnh rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.