Hạng mục biệt thự tiến triển xem như thuận lợi, đồng thời việc tiếp cận công trình cũng hoàn thành. Bước tiếp theo chính là nối đường ray thị trường tiêu thụ. Chỉ là nơi đó rất ẩm ướt, một tháng qua mưa nhiều, vùng trũng thấp ngày càng lớn, ảnh hưởng rất rộng. Chuyện công ty, Hứa Mạt dần dần tiếp nhận một phần, Hứa Minh Sơn cũng dần già đi, việc tiếp theo cần phải tính toán ngày càng nhiều.
Trên buổi họp báo quảng cáo tiêu thụ công trình, Hứa Mạt đồng thời gặp lại Giang Dịch Thần, anh ta so với trước kia đã thành thục hơn rất nhiều. Hai người gặp mặt lên tiếng chào hỏi xã giao. Sau khi kết thúc buổi họp báo hai nhà Hứa, Giang cùng nhau dùng chung bữa cơm, Lục Tử Hành và Tiểu Hi cũng có mặt.
“Con trai em thật ngoan ngoãn” G.iang Dịch Thần trêu chọc khuôn mặt của cậu nhóc, giấu đi bi thương ở đáy mắt.
“Cảm ơn.”
Hai chữ “cảm ơn” khách khí này khiến khoảng cách bọn họ càng kéo xa hơn.
Lúc sắp chia tay, Giang Dịch Thần nhìn Hứa Mạt nhẹ nhàng nói một câu: “Anh rất vui, bởi vì... Em không có vì anh mà gặp chuyện bất hạnh, thấy em hạnh phúc, anh cũng thanh thản.”
Trong lòng Hứa Mạt có chút xúc động, sau đó bình tĩnh lại, không nói gì, ôm con trai đi về phía Lục Tử Hành, Lục Tử Hành mỉm cười chờ cô.
Giang Dịch Thần nhìn theo bóng lưng hai vợ chồng rời đi.
“Dịch Thần, mau lên xe, đừng để cho Lâm tiểu thư sốt ruột chờ đợi, lần đầu tiên gặp mặt đến muộn không tốt.” Mẹ Giang từ trong xe ngoái đầu ra, nhìn con trai mình nói. Lâm Quế Mỹ, là một bác sĩ đã lên chức giáo sư, tối nay cha mẹ hai nhà mang con đến gặp mặt.
Giang Dịch Thần vô cảm lên xe. Xe chuyển bánh, cảnh sắc ngoài cửa xe như bay bay. Dọc
đường đi, Giang Dịch Thần đều thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, người chỉ nghe nói tên, chưa từng gặp mặt Lâm Quế Mỹ đó, Giang Dịch Thần không có chút hứng thú nào.
“Con trai, đến đây, nhìn xem, đây là ảnh của Lâm tiểu thư. Ôi a, bộ dạng thật đúng tiêu chuẩn, đôi mắt này, lông mi này, cùng với nha đầu Hứa gia kia thật là rất giống...”
Giang Dịch Thần rốt cục cũng có phản ứng, cầm bức ảnh lên. Trong bức ảnh là một cô gái xinh đẹp hoạt bát, trên mái tóc dài đang đội một cái mũ bện rơm, nụ cười sáng lạn, phía sau là thảo nguyên bao la cùng trời xanh mây trắng...
Quả thật giống cô ấy....
“Mẹ, mẹ vừa nói cô gái này tên là gì? Đem thông tin cô ấy nói tỉ mỉ cho con một lần đi...”
Mẹ Giang nghe xong trong mắt có ẩn chứa nước mắt cảm động. Một năm, suốt một năm, con
trai bà rốt cục cũng buông xuống...
...
Lưu Thi Ngữ trở về nhà mình ở thành phố S. Sở Nam mỗi ngày đều canh giữ trước con hẻm nhỏ gần nhà cô, chờ cô, đợi cô. Tối nay bên ngoài mưa to gió lớn, Sở Nam trong cơn mưa toàn thân ướt sũng, Lưu Thi Ngữ nhất thời mềm lòng, để cho hắn vào nhà.
Lưu Thi Ngữ tìm quần dài và áo sơ mi của cha mình cho Sở Nam thay. Kết quả là Sở Nam cởi phăng áo sơ mi của mình, thản nhiên thay quần áo trước mặt cô. Lưu Thi Ngữ vội vàng nhắm mắt.
“Em thẹn thùng cái gì? Trên người tôi có chỗ nào em chưa thấy qua?”
Lưu Thi Ngữ vén lại tóc mai, hai người ở cùng trong một phòng, làm cho cô rất khẩn trương, cũng cảm thấy bí bách. Đêm nay cha cô có việc không về nhà, mấy đứa em đều ở kí túc xá trường, trong nhà cũng chỉ có cô cùng Tiểu Nhạc.
“Nga nga, Tiểu Nhạc ngoan, ba ba ôm một cái...”
Lưu Thi Ngữ kinh ngạc quay đầu, thấy Sở Nam bế con trai từ giường trẻ em, bắt đầu học nghề dỗ trẻ. Đại khái là do cha con có thiên tính, Tiểu Nhạc trong lòng Sở Nam yên lặng khác thường, không ngừng dùng đôi tay nhỏ bé nắm lấy cằm hắn, tóc hắn.
Lưu Thi Ngữ giống như trong lòng có một con dao cùn cứa cứa, rất khó chịu, quay lưng lại, không muốn nhìn tiếp.
“Em vẫn yêu tôi, phải không?” Sở Nam mặc dù hỏi, nhưng giọng vẫn vô cùng bình tĩnh.
“Không... Tôi sớm đã nói với anh, tôi không còn yêu anh...” Tất cả đều đã muộn
Sở Nam không tin khẽ cười một tiếng. Đúng lúc này, điện thoại của Lưu Thi Ngữ đổ chuông, màn hình di động hiện lên ba chữ —— “Lãnh Thừa Phong”
Sở Nam liếc mắt nhìn thấy, cầm di động lên, nổi giận: “Lại là anh ta! Em không phải là muốn cùng một chỗ với anh ta sao? Tôi nói rồi, tôi không đồng ý!”
“Tôi muốn ở cùng ai là tự do của tôi! Không cần anh cho phép!”
“Anh sẽ không ly hôn! Em đừng có muốn trốn thoát khỏi anh!” Sở Nam hung hăng dùng tay bắt cổ tay Lưu Thi Ngữ.
“Sở Nam, anh tỉnh táo lại được không? Anh tỉnh lại đi, anh chẳng nhẽ không nhìn ra, tất cả
đều đã muộn sao... Duyên phận chúng ta đã hết, đã đi đến cuối...”
Nước mắt Lưu Thi Ngữ rơi tí tách, Tiểu Nhạc cảm nhận được không khí khác thường cũng oa oa khóc lên, khiến người nghe tan nát cõi lòng.
Sở Nam nhíu nhíu mày, trừng mắt nhìn Lưu Thi Ngữ, trong con ngươi tràn đầy phẫn nộ, còn có đau đớn nhiều hơn, không thể nói ra khổ sở. Hắn là người thích thể diện, cũng không thể lộ ra sự yếu đuối của mình. Khổ sở, chỉ có thể đem điều này biến thành thương tổn người khác, che dấu nội tâm của mình...
“Em đừng mơ tưởng trốn thoát khỏi tay anh!”
Lưu Thi Ngữ nhìn Sở Nam, không nói, chỉ lặng lẽ rơi lệ, Người từng chung chăn gối thì đã sao, sau này... Nhất định mỗi người đi một ngả. Duyên phận đã hết.
Điện thoại di động lại reo, lần này không phải của Lưu Thi Ngữ mà là của Sở Nam.
Sở Nam một tay ôm con, chỉ có thể buông cổ tay Lưu Thi Ngữ nghe điện thoại, xoay lưng, vừa nghe vừa đi ra phía cửa ——
Là Chu Tĩnh Nhã gọi tới.
“Alo, Nhã Nhã, em tìm anh?”
“...”
“Nhã Nhã?”
“Nam....” giọng Chu Tĩnh Nhã mang theo tiếng khóc nức nở, thống khổ đến cực hạn “... Nếu anh không thấy em chết, thì lập tức đến gặp em...”
Tiếp theo đó là tiếng âm thanh đô đô thông báo cúp điện thoại.
“Nhã Nhã! Nhã Nhã! Em làm sao vậy?! Em ở đâu!” Sở Nam cuống cuồng.
Tia ấm cuối cùng trong lòng Lưu Thi Ngữ cuối cùng cũng chết sạch sẽ. Nhã Nhã, thời điểm Sở Nam hô lên hai chữ này, lòng cô đang chậm rãi chết dần di.
Sở Nam một tay ôm con trai đang khóc lớn, một tay cầm di động, số điện thoại kia là của
Chu Tĩnh Nhã, nội tâm thống khổ giãy dụa...
Hắn không muốn buông con trai, không muốn rời khỏi nơi này... Nhưng mà...
“Anh đi đi... Đừng tới tìm tôi... Anh xem, chúng ta thật sự không thể trở về như cũ được. Sở
Nam, chúng ta đời này, duyên phận đã hết...”
“...” Sở Nam nhìn Lưu Thi Ngữ, hai con mắt đỏ đậm trừng lên, đã có nước mắt. Sở Nam bước lên một một bước, dùng sức ôm Lưu Thi Ngữ vào trong lòng, trong lòng hai người là con trai đang gào khóc.
Sở Nam cuối cùng hôn nhẹ lên môi Lưu Thi Ngữ, vẫn như trước chưa nói được một câu.
Tiểu Nhạc khờ dại vẫn còn bởi không vui vô hình mà khóc lớn, cũng không biết đây là cái
ôm của cha mẹ mình lúc này, đã là cái ôm lần cuối cùng của cuộc đời.
Một lúc lâu, Sở Nam đặt Tiểu Nhạc xuống, không chùn bước rời đi, Lưu Thi Ngữ sờ sờ gáy,
nơi đó còn lưu lại một vết đỏ, ấm áp...
Lưu Thi Ngữ ôm con trai, con khóe miệng, nước mắt trong mắt như vô tận, giọng nói nghẹn ngào dỗ con.
“Tiểu Nhạc ngoan, Tiểu Nhạc đừng khóc, đừng khóc, mẹ vĩnh viễn yêu con...”
Lưu Thi Ngữ ôm con, cùng khóc.