Sở Nam ở căn hộ nhỏ bên bờ sông Chu Tĩnh Nhã thuê tìm được cô ta. Trên cánh tay, trên váy Chu Tĩnh Nhã đều là máu đỏ tươi. Sở Nam đẩy cửa trông thấy màn này thì cả người đều choáng váng.
Chu Tĩnh Nhã tay phải cầm dao gọt hoa quả, đem cổ tay trái đầm đìa máu tươi giơ ra trước mặt Sở Nam, thần sắc trên mặt vừa thảm thiết mà lại tàn nhẫn.
“Nam, nếu lần sau anh muộn quá 50 phút, em lại dùng dao cắt tay mình thêm một nhát.”
Máu đỏ tươi chói mắt rơi tí tách, người xem còn cảm thấy e dè.
“Nhã Nhã!” Sở Nam trầm giọng gầm nhẹ một tiếng, vội vàng tiến lên đè lại vết thương đang chảy máu, vội vã đi tìm hòm cứu thương xử lí khẩn cấp một ít, sau đó lập tức ôm Chu Tĩnh Nhã đến bệnh viện.
Bởi vì phát hiện kịp thời, cũng không có gì đáng ngại, chỉ là chảy máu một chút, sau này dĩ nhiên sẽ lưu lại sẹo.
“Nhã Nhã... Em vì sao...” Trong mắt Sở Nam tràn ngập đau khổ cùng oán trách, hóa thành sự bất đắc dĩ nồng đậm.
Chu Tĩnh Nhã nằm trên giường bệnh, trên cổ tay đã được thuốc mỡ cùng băng gạc che vào. Vẫn là khuôn mặt đó, xinh đẹp như trước, chỉ là vẻ mặt không còn như trước cao quý, lãnh diễm,
mà là vẻ cố chấp, lo lắng, ủ dột, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, dưới mắt cũng đầy quầng thâm. Từ khi nào thì lại thay đổi nhiều như vậy.
Là Nhã Nhã thay đổi hay là hắn thay đổi... Sở Nam nhìn Chu Tĩnh Nhã, chỉ thấy vừa xa lạ lại vừa đau lòng.
“Nam...” Chu Tĩnh Nhã vươn bàn tay phải không bị thương ra, cầm lấy tay Sở Nam, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn. Sở Nam liếc mắt một cái liền nhận ra trên cổ tay trắng nõn kia là vốn vết sẹo dữ tợn xấu dĩ như bị phỏng.
Sở Nam vội vàng kéo ống tay áo của Chu Tĩnh Nhã lên: “Tại sao lại bị phỏng thành như vậy? Có phải Hứa Mạt lại tính kế em hay không!”
“... Anh đi bốn ngày. Em không dám về nhà, sợ cha thấy em cố gắng giữ đứa bé này sẽ đánh mắng chết em... Em chỉ có thể một mình trốn trong phòng nhỏ lạnh như băng, em...”
“Nhã Nhã...” Sở Nam thống khổ không thôi.
“Mỗi ngày, em đều nhớ anh, đều dùng đầu thuốc lá nóng rát làm một vết thương ở cổ tay này, để cho em nhớ kĩ, loại đau đớn này... Nam, anh có biết lúc anh đi tìm cô ấy em sẽ đau không? Trong lòng em đều là đau đớn, giống như vết thương trên cổ tay này, đau quá...”
“Nhã Nhã, đừng nói nữa... Thật xin lỗi em, là lỗi của anh...” Sở Nam ôm lấy Chu Tĩnh Nhã, đau lòng, bất đắc dĩ, còn có một loại khổ sở sâu đậm. Cô gái kia, cuộc đời này, hắn thật sự không giữ được...
“Nhã Nhã... Chúng ta kết hôn... Chúng ta kết hôn...” Sở Nam thấp giọng nỉ non, khó khăn nén sự thống khổ.
“Nam...” Chu Tĩnh Nhã nín khóc mỉm cười.
Cô ta cuối cùng vẫn được như ý nguyện.
...
Cứ như vậy, Lưu Thi Ngữ thuận lợi ly hôn, cũng nhận được quyền nuôi dưỡng Tiểu Nhạc. Lúc ký xong giấy thỏa thuận ly hôn, cái nhìn của Sở Nam kia, hỗn độn vô cùng phức tạp, làm cho Lưu Thi Ngữ trong lòng vô cùng sợ hãi, không dám đối mặt.
Hai vợ chồng từ nay về sau đường ai nấy đi, Lưu Thi Ngữ nhìn bóng lưng Sở Nam rời đi, vẫn khôi ngô cao lớn như cũ, nhưng dường như lại lồng thêm một tầng thê lương, bi ai khó tả.
Sở Nam bị nhốt rồi, chính là bị nhốt trong nhà tù của hắn, khốn đốn.
Lưu Thi Ngữ ôm con trai, Tiểu Nhạc mấy ngày nay rất mũm mĩm, mập mập: “Tiểu Nhạc, con tên là Sở Yên Nhạc, biết không?”
Sở, cô vẫn quyết định giữ lại họ này cho con trai. Cô dĩ nhiên không còn tình cảm với Sở
Nam, nhưng, vì sao nghĩ đến đôi mắt vẫn cứ rơi lệ...
Lưu Thi Ngữ ôm Tiểu Nhạc, hướng về một phía khác. Một chiếc xe con đi tới, dừng trước mặt hai mẹ con, Lãnh Thừa Phong cùng nụ cười ấm áp xuất hiện sau cửa kính xe. Nụ cười của anh, luôn có thể làm người ta có một loại cảm giác như gió xuân ấm áp.
“Anh Thừa Phong.”
“Chúc mừng em được tự do.”
“Cảm ơn anh...” Là tự do. Phóng tầm mắt nhìn lại, dường như có cảm giác không tìm thấy phương hướng. Từng yêu như vậy, giao phó tất cả, đột nhiên dứt bỏ, cho dù là hận, cũng sẽ thấy mất mát... Nhất định là như vậy...
“Lên xe đi, anh dẫn hai mẹ con đi tới một nơi đẹp hơn.”
Lưu Thi Ngữ mỉm cười: “Cảm ơn anh Thừa Phong, nhưng mà... Em muốn đi một mình, muốn suy nghĩ một chút...”
Lưu Thi Ngữ khéo léo từ chối, tạm biệt Lãnh Thừa Phong, ôm con đi một mình trên đường.
Lãnh Thừa Phong lén lút lái xe theo xa xa.
Cô vẫn không muốn tiếp nhận anh sao?
Lãnh Thừa Phong sờ sờ cằm, nhìn Lưu Thi Ngữ một mình ði trong ðám ngýời. Cô gái này giống nhý một vệt mùa xuân bỏ ra màu xanh biếc, bình thường, lại làm cho thành thị màu sắc tái nhợt có vị không nông không nhạt, ấm.
Không sao, anh nguyện ý chậm rãi chờ.
****
“Tử Hành, Chu Triển Thanh còn đang gây khó khăn cho anh sao?” Hứa Mạt dựa đầu vào từng, khẽ dùng tay trêu đùa mái tóc ngắn của ông xã.
“Chu Triển Thanh không đủ để e ngại, bà xã không cần lo lắng.” Lục Tử Hành cười, lộ ra hàm răng trắng bóng.
“Nhưng mà lão già kia dù sao cũng bôn ba thương trường vài chục năm, gừng càng già càng cay, em lo lắng ông ta sẽ có biện pháp khác hại anh.”
Lục Tử Hành bắt được bàn tay đang nghịch ngợm của vợ yêu “Bà xã, tay em thật mềm mại...”
“...”
Lục Tử Hành trước mặt mọi người thì mặt lạnh buồn bực, nhưng sau lưng có khi đứng đắn nghiêm chỉnh, tự cho đó là đạo lý hiển nhiên, “vô liêm sỉ” lời ngon tiếng ngọt.
Hứa Mạt hỏi tình huống Tiếu gia, Lục Tử Hành cười ha hả lừa gạt tới. Hai vợ chồng son lại một phen thân thiết, cẩn thận đắp lại chăn cho Hứa Mạt, Lục Tử Hành đứng dậy ra ban công hút thuốc.
Tiếu Thiên Cần ở xung quanh đang điều tra tìm nhược điểm bắt thóp anh, dụng tâm hiểm ác, làm cho anh không dám xem thường. Nếu không phải anh tin tức linh thông, âm thầm cản trở, xem chừng đã có tình huống không ổn.
Nếu như nói có nhược điểm gì làm anh phải kiêng kị, thì chính là chuyện của Hắc long hội. Tiểu Lý cùng A Hộ đều là người từ trong tổ chức đi ra nhờ cậy vào anh. Mặc dù bây giờ thoát ly khỏi tổ chức, nhưng khó đảm bảo hắn ta không lợi dụng điểm này. Lại nói, anh đã đắc tội với Đỗ
Long Trạch rồi, nếu Tiếu Thiên Cần tìm được ông ta...
Lục Tử Hành rít sâu một hơi khói. Không chỉ như vậy, Chu Triển Thanh dường như có điểm liên quan đến phái bất chính. Mấy ngày nay điều tra việc làm ăn của Chu gia, anh đã cẩn thận phân tích qua. Theo giá thị trường mà nói, Chu gia vẫn đang bị vậy khống mà không bị hao tổn trạng thái. Vừa rồi trải qua việc bà xã anh một phen “chiếu cố” cái hãng thời trang mới mở Julie&R kia hoàn toàn thua lỗ. Làm ăn không thể kiếm tiền, vậy tiền từ Chu gia từ đâu mà tới.
Đáng để suy nghĩ sâu xa.
Lục Tử Hành hút thuốc đến nửa đêm, sau đó quay người trở về phòng, lúc quay đầu vừa vặn gặp Hứa Mạt đang đứng phía sau nhìn mình. Ánh đèn mờ mờ sâu kín, chiếu lên mái tóc dài cùng khuôn mặt cô, càng tăng thêm vẻ thần bí.
“Mạt.”
Hứa Mạt vươn tay choàng sau cổ Lục Tử Hành: “Anh có việc giấu em... Chúng ta đã hứa với nhau, có vấn đề gì cùng nhau đối mặt.”
“Mạt...” Lục Tử Hành giọng có hơi ấm ách, Hứa Mạt dán lỗ tai vào ngực anh, nghe nhịp tim anh, tâm hồn giống như tìm được bến cảng, trong lòng tràn dầy ấm áp, bình yên.
“Nói cho em biết, được không...”
“Được rồi, đều nói cho em...”
Lục Tử Hành đem tình huống nói đại khái qua với Hứa mạt, nhưng về chuyện của Hắc Long hội đau buồn thì âm thầm bỏ qua, không hề đề cập đến, chỉ có nói về chuyện của Tiếu Thiên Cần cùng hoài nghi chuyện làm ăn của Tiếu gia.
“Em cảm thấy... Mẹ ruột anh sẽ không ngồi yên chờ chết, tuy rằng bà ấy có lẽ sẽ không phải thật sự đau lòng, nhưng nhất định đồng ý với lập trường của chúng ta.”
“Không được chồng yêu quý bảo vệ vợ, chắc là không biết thắng...” Lục Tử Hành bình tĩnh nói. Về Trầm Gia Bích tâm khí cao quý lãng ngạo, ẩn dưới lớp mặt nạ đó là sự không cam chịu sỉ nhục, anh sớm đã minh bạch rồi: “Tiếu Thiên Cần làm như vậy cũng có thể thông cảm được, anh vốn là không có tâm tranh cướp, chỉ là ông nội cố ý như thế, là nếu tâm nguyện của ông, anh cũng không thể không tôn trọng. Ít nhất, chẳng phải hiện tại đang thỏa hiệp sao.”