Nữ Vương Và Trung Khuyển

Chương 18: Chương 18: Giao phong




Lục Tử Hoành mở cửa hàng bán đồ sứ trên phố, mặt tiền cửa hàng tương đối đẹp, ngay nơi giao nhau của ngã tư đường không quá phồn hoa. Khai trương cửa hàng đồ sứ không bằng nên nói thành triểm lãm các tác phẩm nghệ thuật đồ sứ mới đúng, bởi vì cách sắp xếp, đồ trưng bày lạ mắt và cũng thật mới mẻ.

Đất sét tạo hình miêu tả các hình thù đặc sắc như: Ốc sên, thiên nga, hoa sen, khổng Tước......

Nhất là tạo dáng khóm hoa Mẫu Đơn đỏ bừng thể hiện một loại thanh nhã cổ điển mỹ lệ. Hứa Mạt lấy mẫu đơn mang đi, ý định tạo bất ngờ cho cha mình. Hứa Minh Sơn nhìn thấy nhất định sẽ đối với Lục Tử Hoành có cái nhìn khác trước.

Hứa Mạt kéo hai tay Lục Tử Hoành, trái phải lay lay, thán phục nói: “Hai tay anh thật tài hoa, có phép màu trong đó sao? Như thế nào có thể làm ra nhiều sản phẩm kỳ diệu như vậy?”

Lục Tử Hoành cố gắng nắm chặt tay Hứa Mạt lại không cho cô động qua động lại, cảm nhận được bàn tay non mịn, mềm mại ấm áp, tiêu chuẩn đại tiểu thư a....

“Hồi nhỏ trong nhà không có nhiều tiền, anh thích bộ đất dẻo cao su nhưng ngại không dám mở miệng xin mẹ mua cho. Cho nên tự mình lấy bùn đất và đất sét nặn này nọ. Càng về sau càng thấy thích liền đi theo con đường nghệ thuật gốm sứ.”

“Anh rất được đấy, từ nhỏ liền đào đất sét tự học, dựa theo “tuổi hành nghề” tính tới nay thì anh cũng phải thuộc cấp nghệ nhân a! Chậc chậc chậc, khó lường khó lường.”

Hứa Mạt trêu chọc, Lục Tử Hoành thuận theo cô, ôm lấy bả vai cô: “Người đẹp quả nhiên thật tinh mắt.”

Hứa Mạt tung chiêu “nhất chỉ đầu” đập vào sau ót Lục Tử Hoành. Lục Tử Hoành đáp trả liền nhéo má cô một phen. Hứa Mạt tỏ vẻ bất mãn. Anh chàng này là muốn cô kéo váy đứng lên, hung hăng nổi dậy ra vẻ chủ nhân sao?

Hứa Mạt ngoài miệng tuy rằng bất mãn, trong lòng lại ngọt ngào như mật. Mà khi Hứa Mạt ở trong tiệm thấy cô nàng nhân viên Trịnh Tiếu Tiếu, ngọt ngào liền bay sạch giống như nuốt phải ruồi bọ.

“Cô ta sao lại ở chỗ này!”

Hứa Mạt chỉ vào Trịnh Tiếu Tiếu có chút tức giận. Rõ ràng cô đã nói với anh phải tránh xa Trịnh Tiếu Tiếu.

“Tiếu Tiếu là tới đây giúp anh, mới mở cửa hàng, nhân viên không đủ.” Lục Tử Hoành giải thích nói.

“Nhân viên không đủ anh có thể nói với em mà!”

Hứa Mạt nói xong mới nhận thấy lời của mình có chút cường thế, vì vậy ngữ khí hạ xuống ôn nhu bổ sung thêm: “Em cũng có thể tới giúp anh......... Không cần kêu người khác......”

Lục Tử Hoành nắm lấy tay Hứa Mạt, nhìn bộ dáng thẹn thùng của cô thật đáng yêu: “Lần tới nhất định nói cho em biết.”

Lục Tử Hoành không có nói sai, Trịnh Tiếu Tiếu quả thật là đến hỗ trợ, chính là sự “hỗ trợ” này kỳ hạn cũng hơi quá dài đi......

“Mạt, có muốn đi hẹn hò với anh không?” Lục Tử Hoành trong mắt đầy chờ mong, trong lòng lại nhảy nhót nôn nao.

Hứa Mạt khẽ nhếch khóe môi gật gật đầu. Lục Tử Hoành cử Trịnh Tiếu Tiếu thay anh trông nom cửa hàng, nói rằng sẽ trở lại trễ một chút.

Trịnh Tiếu Tiếu đứng ở trước cửa thấy hai người sóng vai nhau đi thật xa. Tuấn nam mỹ nữ, quả thật xứng đôi. Trịnh Tiếu Tiếu đứng trước cửa thủy tinh nhìn hình ảnh phản chiếu chính mình, trên đầu buộc tóc đuôi ngựa hai bên thả trước ngực, đỉnh đầu lỉa chỉa tóc ngắn đang mọc, chiếc áo thun màu cam đã cũ, quần rộng thùng thình giống như miếng giấy ăn dính trên đùi......

Trịnh Tiếu Tiếu thở dài. Uổng cho cô luôn cảm thấy bản thân mày rậm mắt to, cũng coi như “Thiên sinh lệ chất”, nhưng so sánh với cô Mạt tiểu thư kia cô căn bản chính là vịt con xấu xí a..... Mà hình như đại tiểu thư đó đã có chồng chưa cưới, ở cùng với anh Lục Tử Hoành danh bất chính ngôn bất thuận nha. Còn mình với Lục Tử Hoành là thanh mai trúc mã, thời trung học anh còn vì mình mà đánh nhau với một nam sinh lớp trên.... Trịnh Tiếu Tiếu nghĩ như vậy, lại cao hứng lên, hà hơi hai cái lênn cửa thủy tinh rồi lấy tay xoa xoa, tự nở nụ cười với mình, càng nhìn càng thuận mắt.

Tử Hoành thích mặc áo màu nhạt, nhất là áo sơmi màu nhẹ nhàng, đứng ở nơi đó giống như một đạo ánh sáng mặt trời chiếu tới trước mặt.

Bàn tay to của Lục Tử Hoành nắm chặt tay Hứa Mạt lôi cô đi trên đường.

“Mạt, em thích vị Hương Thảo sao?”

Hứa Mạt đảo mắt suy nghĩ hai giây, gật đầu. Chạng vạng giữa hè, hai người một người cầm một cốc kem, đút nhau ăn, thú hút nhiều đôi tình nhân đi bên cạnh liên tiếp ghé mắt nhìn hai người.

Ăn kem cốc, nhìn ông bác chế đường nhân (đồ chơi làm bằng đường, dùng đường loãng thổi thành hình người, chim thú, có thể chơi và cũng có thể ăn), bán trống bỏi, đèn lồng... Hai ngườisóng bước đi dạo trên đường dành cho người đi bộ, Hứa Mạt ôm cánh tay Lục Tử Hoành, đầu thì tựa trên bờ vai anh. Đi đến cửa hàng bách hóa Tân Thế Giới, Lục Tử Hoành đột nhiên dừng lại.

“Làm sao vậy?”

Lục Tử Hoành cúi đầu nhìn Hứa Mạt nói: “Chúng ta đổi địa điểm đi dạo đi.”

Hứa Mạt tiếp theo liền nhìn thấy ngay một đôi tình lữ từ bách hóa Tân Thế Giới bước ra – Giang Dịch Thần và Từ Tiểu Cẩn. Trong tay Giang Dịch Thần là ba đến bốn túi đồ, Từ Tiểu Cẩn thân mật kéo tay hắn cười đến ôn nhu ngọt ngào. Giang Dịch Thần cũng nhìn thấy Hứa Mạt và Lục Tử Hoành, sắc mặt nháy mắt âm trầm xuống, Từ Tiểu Cẩn vừa ngaanrrg đầu cũng thấy Hứa Mạt và Lục Tử Hoành sóng vai dạo phố.

Hứa Mạt nhếch khóe môi nở nụ cười, nhìn Giang Dịch Thần liếc mắt một cái, ôm lấy cổ Lục Tử Hoành, ở trên mặt anh in một nụ hôn.

“Được rồi, chúng ta đổi địa điểm khác, tránh nhìn thấy những người không cần thiết làm cho tâm trạng không thoải mái.”

Lục Tử Hoành ôn nhu cười với Hứa Mạt nói một tiếng: “Được“. Lại mắt lạnh lườm Giang Dịch Thần.

Thoáng nhìn qua khóe mắt Lục Tử Hoành, Giang Dịch Thần nhận biết rõ ràng sự cảnh cáo trong đôi mắt ấy. Khi còn ở biệt thự trên núi, hắn cùng Lục Tử Hoành có chút đối nghịch, người đàn ông này rất giảo hoạt, có lẽ vì cố kị lập trường của Hứa Mạt nên vẫn luôn ung dung thản nhiên, ngoài mặt vẫn cư xử bình thường với hắn.

Hứa Mạt và Lục Tử Hoành mới bước quay lại hai bước liền có một bàn tay Hứa kéo tay Mạt lại:

“Hứa Mạt!” Giang Dịch Thần giữ chặt tay cô.

“Buông cô ấy ra!”

Lục Tử Hoành vung tay Giang Dịch Thần ra, bảo hộ Hứa Mạt ở sau người, một đôi mắt to híp lại toát ra tia lạnh lẽo. Giang Dịch Thần bản thân khí thế đã bức người, Hứa Mạt càng không nghĩ tới, bình thường Lục Tử Hoành trầm mặc lạnh lùng, nhưng một khi nổi giận khí thế cũng không thua kém Giang Dịch Thần, hơn nữa so sánh chiều cao anh còn cao hơn Giang Dịch Thần khoảng 2 tới 3cm.

Giang Dịch Thần không hiểu sao mình lại giận dữ, chính là trong lòng bốc hỏa giống như thứ gì đó của mình bị chiếm mất. Giang Dịch Thần cười lạnh một tiếng:

“Những lời này hẳn là tôi nói với anh mới đúng, cô ấy là vợ chưa cưới của tôi.”

Giang Dịch Thần nhấn mạnh mấy chữ “vợ chưa cưới“.

“Điều này tôi không quan tâm, anh chỉ cần hiểu rằng: cô gái này là của tôi, anh đừng mơ chạm vào.”

Lục Tử Hoành nói xong một câu, không khí chung quanh giống như hạ xuống chỉ còn 10 độ. Giang Dịch Thần nắm chặt nắm tay, hiển nhiên là hắn đang nổi giận, đúng lúc này Từ Tiểu Cẩn đuổi kịp giữ cánh tay Giang Dịch Thần lại.

“Thần......”

Giang Dịch Thần bừng tỉnh lại. Hắn vừa mới làm cái gì?! Hắn lại cùng tên họ Lục đánh ghen? Giang Dịch Thần khôi phục lại tâm tình, lạnh lùng liếc nhìn Hứa Mạt:

“Hứa tiểu thư, tốt xấu vẫn nên chú ý một chút ảnh hưởng xung quanh, không cần làm phức tạp thêm hạng mục hợp tác giữa hai nhà.”

Hứa Mạt cũng đáp trả hắn một đôi mắt lạnh, ngoài cười nhưng trong không cười:

“Anh cũng nên thế.”

Giang Dịch Thần và Từ Tiểu Cẩn đi rồi, bóng lưng cứng nhắc của cả hai in xuống mặt đường, Hứa Mạt và Lục Tử Hoành liếc nhau khoái trá nở nụ cười.

“Này, không tệ nha! Nam tử hán khí phách mười phần nha!”

Hứa Mạt đánh một quyền lên ngực anh, cơ ngực của anh a, chậc chậc, không có cứng rắn như 10 năm sau.

“Cùng em thời gian dài như vậy, dù sao cũng phải học mạnh mẽ lên chứ.” Lục Tử Hoành nắm tay Hứa Mạt khẽ cười.

Hứa Mạt hôm nay không mang theo ví tiền, lúc hai người mua bánh ngọt mới phát hiện Lục Tử Hoành cũng không mang ví. Hứa Mạt liền nhớ ra, hình như cô cầm ví của anh nhưng hiện giờ cô đã để nó ở chỗ nào rồi nhỉ...... Đường dành riêng cho người đi bộ có một anh chàng người Châu Âu đang ngồi đàn ghi-ta, hát một khúc ca thể loại nhạc đồng quê. Giọng hát có vẻ bình thường, người tới nghe không nhiều lắm, hộp đàn ghi-ta để dưới đất cũng không có bao nhiêu tiền.

“Đàn nghe hay, chỉ là giọng hát không tốt lắm.”

Hứa Mạt lắc đầu tiếc hận. Lục Tử Hoành bảo cô chờ anh trong giây lát, còn anh thì đi về phía anh chàng nguời Châu Âu kia. Anh muốn làm gì?

Hứa Mạt nghênh cổ nhìn tới. Lục Tử Hoành đầu tiên là dùng tiếng Đức nói chuyện với anh ta, anh chàng đó vẻ mặt bối rối hoang mang, anh liền dùng tiếng Pháp nói chuyện, nam nhân ấy liền hiểu ra, cười cười đưa đàn ghi-ta cho Lục Tử Hoành. Hóa ra anh là đi mượn đàn ghi-ta để ca hát.

Lục Tử Hoành ôm đàn ghi-ta vào lòng, điều chỉnh dây âm đàn, nhẹ nhàng đàn vang lên một khúc ca, tầm mắt ôn nhu hướng về Hứa Mạt. Giọng hát của anh vốn nghe rất êm tai, là một chất giọng ôn tồn thuần hậu nhẹ nhàng làm cho người nghe thật thoải mái.

“ ....Khó có thể quên lần đầu gặp em, một đôi mắt mê người, ở trong đầu anh, hình ảnh em không thể xóa nhòa ...... Chỉ sợ anh đã yêu thương em sâu đậm, không dám thân cận em quá gần, sợ mình không có gì mang lại cho em, yêu em cũng cần rất nhiều dũng khí ......”

Mười năm trước, bài hát “Tình là dĩ vãng” vẫn còn rất hot, cô đã từng vô cùng yêu thích bài hát này. Cô nghe ra ý tứ mà anh muốn truyền đạt tới cho cô. Đối với anh mà nói, yêu cô quả thật cần rất nhiều dũng khí a.

Người đi đường nhanh chóng bị hấp dẫn, vây quanh Lục Tử Hoành đang ca hát, bất chợt có người tiến lên đem tiền bỏ vào hộp ghi-ta. Bởi vì ánh mắt Lục Tử Hoành không rời Hứa Mạt, mọi người đều hiểu anh đang hát tình ca tỏ tình với bạn gái. Hâm mộ, khen ngợi không ngừng vây quanh Hứa Mạt, làm cho cô ngượng ngùng cùng chút xấu hổ e lệ.

Lục Tử Hoành hát xong khúc ca đó liền hứng khởi hát một bài hát nhạc Pháp, làm cho anh chàng người Pháp tán thưởng khen ngợi, ở một bên vỗ trống làm nhạc đệm cho anh.

Cả đám người náo nhiệt hẳn lên, cô nhìn Lục Tử Hoành ca hát. Hứa Mạt bước từng bước tới bên anh, cô thật sự rất vui rất hạnh phúc, thế nhưng cô bật khóc. Kiếp trước kiếp này giật mình tỉnh lại ngỡ như giấc mộng, có thể cùng anh ở bên nhau thật không dễ dàng gì.

Một ca khúc hát xong, Lục Tử Hoành ôm cô thật lâu. Mọi người vây quanh vỗ tay ủng hộ, cùng chúc phúc cho đôi uyên ương. Nước mắt Hứa Mạt không ngừng tuôn rơi.

“Lục Tử Hoành, chúng ta kết hôn đi, lập tức kết hôn.”

Hứa Mạt khóc nói. Lục Tử Hoành càng ôm cô chặt hơn, mọi người hô vang câu nói ủng hộ

“Hôn đi, hôn đi”, anh bá đạo hôn môi cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.