Từ Tiểu Cẩn thất hồn lạc phách đi tới bệnh viện mẹ đang điều trị.
“Cẩn Cẩn......?”
“Mẹ......” Từ Tiểu Cẩn mở miệng liền khóc không thành tiếng, gục bên cạnh mẹ, nhớ tới những câu nói của bà Chu, tim như dao cắt, ghen tị với Hứa Mạt nhịn không được nhiều thêm vài phần.
“Mẹ, con nên làm cái gì bây giờ...... Anh ấy đã có vợ chưa cưới, hai người họ muốn kết hôn mẹ...... Chúng ta lần này thật sự xong rồi......”
Từ Thu Yến bởi vì hai ngày trước mới cắt bỏ một bên vú do ung thư, hiện tại chỉ còn lại một bên, hai ngày nay trạng thái tinh thần có chút hỉ nộ vô thường, ho khan hai tiếng, tác động đến miệng vết thương trước ngực, hung hăng nhói đau từng trận.
“Con mềm yếu nhu nhược như vậy, chỉ biết lùi bước mãi. Cả đời chỉ có thể để người khác khi dễ! Con đem thanh xuân cùng trinh tiết đều cho Giang Dịch Thần, hiện tại lại cam tâm để nó vui vẻ bên người mới?”
“Mẹ......” Từ Tiểu Cẩn khóc lợi hại hơn.
Từ Thu Yến hạ giọng mềm mại nói: “Phụ nữ là phải có năng lực và thủ đoạn, mới có thể nắm giữ được trái tim người đàn ông của mình......”
Từ Tiểu Cẩn khóc lắc đầu. Cô sẽ không, cô cái gì đều sẽ không a.
“Đừng khóc nữa! Cô gái kia - vợ chưa cưới của nó chẳng phải chỉ là con nhóc mới 20 tuổi thôi sao, đừng lo, mẹ sẽ giúp con đối phó với con oắt đó......”
Từ Thu Yến khi còn trẻ mạnh vì gạo bạo vì tiền, xem như là gái hồng lâu, các cục trưởng lớn nhỏ, giám đốc gì cũng đều có lui tới, kiếm được chút tiền, nhưng trầm mê cờ bạc nên thua sạch sẽ. Muốn nói đến thủ đoạn đối phó đàn ông, không có mấy người có thể so sánh với bà ta......
Hứa Mạt tỉnh lại, ánh mắt chua xót, mở mắt ra càng cảm thấy ánh sáng chói mắt. Vợ chồng Giang gia, Giang Đông Linh cùng cha của cô - Hứa Minh Sơn đều canh giữ bên cạnh, thấy cô tỉnh lại người người đều nhẹ nhõm thở ra, hỏi han ân cần.
Hứa Mạt ánh mắt sưng đỏ, nước mắt không ngừng rơi, bác sĩ nói là bị ảnh hưởng bởi khói đặc, từ từ sẽ tốt lên.
Hứa Mạt nhìn thấy Hứa Minh Sơn, muốn nói lại thôi. Cô muốn biết Cao Tĩnh rốt cuộc có còn sống hay không. Nếu hết thảy vẫn dựa theo tình tiết của đời trước, hẳn là anh sẽ không mất đi sớm như vậy. Nhưng mà rất nhiều chuyện đã bị cô thay đổi, đến cùng có giống như những việc đã từng xảy ra hay không, thay đổi nhiều hay ít cô đã không còn nắm rõ nữa.....
Hai mắt Hứa Minh Sơn nhìn ra được con gái muốn hỏi điều gì, trầm trọng thở dài nói:
“Aiz...... Cha biết con cùng Tiểu Tứ tình như anh em, nhưng số mệnh con người đều do trời định, không ai có thể quyết định được......”
Hứa Minh Sơn nói thật uyển chuyển, con gái ông mặc dù từ nhỏ đã được nuông chiều nhưng cũng rất trọng tình nghĩa, rất dễ để tâm tới những chuyện dù là nhỏ nhất, chỉ sợ nhất thời không chịu nổi cú sốc mà thương tâm đau lòng.
Đáp án cô đã dự đoán từ trước, nhưng khi nghe cha nói vẫn làm cho cô không thể tin được. Những chuyện xảy ra ở đời trước đã đi chệch hướng quỹ đạo của nó, Cao Tĩnh vẫn phải chết như vậy. Hứa Mạt phát hiện di động đang cầm trong tay, nhấn bàn phím màn hình liền sáng lên, có một tin nhắn, nội dung là: “Hãy chăm sóc cho mình thật tốt, anh rất lo lắng cho em.”
Hứa Mạt trong lòng ấm áp, Lục Tử Hoành đã tới. Cố ý dùng di động của cô viết tin, để cho cô biết rằng anh đã tới. Tình trạng sức khỏe của Hứa Mạt không nặng, hôm đó liền ra viện, muốn đi tới biệt thự trên núi, cô và Lục Tử Hoành cùng đi...
Hôm kia mấy người bọn họ còn cùng nhau ăn cơm, cùng nhau chơi trò chơi tại tòa nhà xa hoa, hiện tại nơi này đã thành một mảnh phế tích. Hứa Mạt dậm bước trên đống hoang tàn cháy xém không rõ hình thù, bới ra tìm thấy hộp sắt bị lửa liếm cháy đen, ánh kim loại le lói giữa trời nắng. Mở ra, bên trong tất cả đều là đồ vật cô chơi khi còn bé, tranh dán tường, nhánh cỏ ba lá ép khô, cục gôm đã dùng một nửa, cây bút màu sáp, còn có chiếc vòng tay cái cốc nhỏ tiểu đào mà
Lục Tử Hoành đưa cô. Hứa Mạt nắm chặt vòng tay, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Hôm kia anh còn nói sẽ đem vòng tay của cô cất vào hộp nữ trang, hôm nay anh đã không còn.....
Cuộc đời vô thường, sinh tử ai có thể ngăn cản.
“Trên đời không có buổi tiệc nào không tàn, biệt ly chỉ là sớm muộn mà thôi. Mạt, em đừng quá đau lòng.”
Lục Tử Hoành ôm cô vào trong lòng, lau đi nước mắt trên khuôn mặt cô. Thấy nước mắt cô từng giọt từng giọt không ngừng rơi, Lục Tử Hoành trong lòng cũng một chút một chút đau xót.
Hứa Mạt đột nhiên cảm thấy thật bi thương, sợ hãi, ôm chặt Lục Tử Hoành, trong tay nắm vòng tay chiếc cốc sứ nhỏ. Lục Tử Hoành có phải cũng đột nhiên sẽ chết đi hay không? Giống đời trước hay không?
“Lục Tử Hoành, đáp ứng em một điều......”
“Em nói đi.” Lục Tử Hoành nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
“Về sau bất luận xảy ra chuyện gì, anh không được phép chết trước em, chỉ có em chết trước, anh mới được phép chết.”
Lục Tử Hoành trầm ngâm, đáp: “Đươc, anh đáp ứng em.”
Cứ thế một hỏi, một đáp nhưng trong lòng hai người đều ngầm hiểu lấy. Cho dù năng lực có to lớn, có thể một tay che trời, nhưng cũng không nắm được sinh tử của mình trong tay. Cô biết yêu cầu này có chút hoang đường, cô chỉ muốn có được một đáp án, để cô có thể tiếp tục phản kháng vận mệnh kiếp trước. Lực Tử Hoành một khi đáp ứng bất kỳ chuyện gì đều sẽ nỗ lực làm cho bằng được......
Đám tang Cao Tĩnh ngày hôm ấy trời đầy mây, mây trên trời nặng nề đen kịt, tựa như thiếu nữ mặc xiêm y đen đến đưa tiễn người xấu số cùng đoàn người dưới mặt đất kia, u ám mà thương tâm. Mẹ Cao Tĩnh trong lễ tang khóc lên khóc xuống té xỉu vài lần, trong đám người vang lên tiếng khóc không ngừng. Cô gái người Phần Lan – Julia hơn một tháng trước ở trên du thuyền, khóc đến nỗi đáy mắt hồng hồng. Julia cũng nhìn thấy Hứa Mạt, nhưng không còn địch ý, trong mắt giờ chỉ có bi thương. Cô ấy hẳn cũng thích Cao Tĩnh đi.
Hứa Mạt đem một đóa hoa hồng trắng đặt bên cạnh bia mộ Cao Tĩnh. Thấy ảnh chụp anh vẫn là nét cười như gió xuân, nước mắt lại không kìm được rơi xuống. Cái chết đối với mỗi con người mà nói đều là vô cùng khủng bố, mới ngày trước kết làm anh em, thân thiết là thế, ai đâu có ngờ.....